Kiêu Phong
Chương 665
Bởi vì gặp chuyện, hộ quân ở tòa thành Thảo Bích trấn đã giằng co hai giờ, bắt được mười mấy người bên ngoài, cho tới khi Huyện lệnh Thiên Dương biết tin chạy tới, liên tục nhận lỗi, Tào Vương mới khởi hành đi tới thành Thiên Dương nghỉ ngơi.
Thích khách từ đâu tới? Lục Thất cũng không theo kiểm chứng, nhưng hắn nghi là có liên quan tới Tấn Quốc Công. Trước đây, hắn ở Thạch Châu, cũng bị một đám thích khách tới đột kích, nhưng thủ đoạn này của thích khách thì võ công rất bình thường, bất kỳ nhân vật lớn nào cũng đều có thể nuôi dưỡng sỹ tử.
Ở thị trấn Thiên Dương nghỉ ngơi một đêm, hôm sau Lục Thất chủ động bàn bạc với Tào Vương một chút, ý tứ đội ngũ chia ra thành hai phần. Đội ngũ của Lục Thất không đồng hành với thân vương, do hắn đích thân bảo vệ hai vị thân vương đi nhanh hơn chút. Tào Vương đương nhiên là đồng ý rồi.
Do đó, Lục Thất đã tách ra khỏi đội ngũ thương hàng của mình, quay sang đi trong quân của Tào Vương, cùng hơn nghìn hộ quân, bảo vệ hai vị thân vương rời khỏi huyện Thiên Dương, chạy một ngày liền thì tới Kinh Triệu phủ (Trường An).
Từ trước đến giờ Lục Thất chưa bao giờ tới thành Trường An, đối với chốn Thiên Đô trong lòng người người Hà Tây và người Bắc Đình, vẫn luôn khát khao được nhìn thấy, này vừa mới thấy chính là kiến trúc triều Tùy thành Trường An ngày nay, thịnh thế ở triều Đường, là khởi điểm của con đường tơ lụa.
Thành Trường An chu vi hơn 70 dặm, là tòa thành lớn nhất của Chu quốc, lớn hơn cố đô Lạc Dương và Khai Phong phủ. Vị trí địa lý của thành Trường An vào thời Đường được xem là trung tâm của cả nước. Bất luận là phòng ngự quân sự, thương nghiệp thông đạt đều có ưu thế địa lý. Tuy nhiên, đối với Chu quốc mà nói, vị trí của thành Trường An lại lệch về tây, đối mặt với sự uy hiếp của Thổ Phiên, Đảng Hạng và Hán quốc, cho nên mới chọn Khai Phong phủ làm Đông Kinh, Lạc Dương làm Tây Kinh, thành Trường An làm Kinh Triệu phủ.
Đoàn người Lục Thất thì từ cửa Minh Đức vào thành Trường An. Vào thành chính là con đường Chu Tước rộng lớn. Lục Thất cảm thấy thành Trường An dường như là rất điêu linh, con người và xe cộ qua lại không nhiều, nhân khí xa không bằng Khai Phong phủ. Lục Thất nghe người ta từng nói, thành Trường An vào thời kỳ Đường triều đã từng có hơn triệu nhân khẩu, tuyệt đối là kinh thành thịnh thế. Bây giờ không phải là kinh thành rồi, lại xuống dốc như vậy.
Trong thành Trường An có dịch quán chuyên cung cấp chỗ nhập cư cho quan viên, đoàn người Lục Thất mới tới dịch quán, thủ thành Trường An và các quan viên khác liền chạy tới tiến kiến. Thủ thành Trường An Thẩm Dật Luân là một lão thần đã 60 hoa giáp rồi.
Địa vị của Thẩm Dật Luân cũng tương đương với Lục Thất. Quan chức ngoài đóng giữ Kinh Triệu phủ ra còn là Tiết độ sứ Phượng Tường quân, Hộ bộ Thượng thư, có thể nói là một vị lão thần đức cao vọng trọng.
Sau khi tiếp báo Tào Vương, cho quan lại thành Trường An vào, Lục Thất chỉ có thể đứng bên cạnh, nhìn mười mấy quan viên ngoài sảnh đường đi vào. Người đi trước mặc áo bào tím đai ngọc, khuôn mặt nho nhã, râu tóc hoa râm, tuổi tác đã cao, nhưng bước đi lại rất vững vàng.
- Thần, quan đóng giữ Kinh Triệu phủ, Thẩm Dật Luân bái kiến Tào Vương điện hạ, Kỷ Vương điện hạ.
Lão thần vừa vào đã cung kính đại lễ bái kiến, văn võ bá quan phía sau cũng bái lễ.
Tào Vương thì ngồi trên chiếc ghế lớn, Kỷ Vương và Lục Thất thì đứng bên cạnh. Tào Vương nói:
- Thẩm Thượng thư miễn lễ, đều miễn lễ cả đi.
Lục Thất mắt nhìn mũi, hắn quả thực không có lời nào nói với Tào Vương. Một vị lão thần cao tuổi như vậy tới gặp, y thân là hoàng tử trẻ tuổi, vậy mà lại tỏ ra nghênh ngang bày ra uy phong, dù có là Chu Hoàng đế gặp Thẩm Dật Luân này, tám phần cũng phải mỉm cười đối diện.
- Tạ điện hạ.
Thẩm Dật Luân cung kính đáp, không có chút phản ứng không vui nào.
Lục Thất thấy vị lão thần này, hắn cảm thấy Chu Hoàng đế có thể để lão thần này lại đóng giữ Kinh Triệu phủ, ngoài năng lực đủ sức đảm nhiệm ra, có lẽ cũng có liên quan tới sự kính trọng làm người của lão thần, tuổi tác khiến người ta yên tâm. Người già, suy nghĩ sẽ bảo thủ hơn, rất khó có dã tâm kiêu hùng.
- Thẩm Thượng thư, huyện Thiên Dương quy thuộc ngươi quản lý?
Tào Vương thản nhiên hỏi.
- Huyện Thiên Dương, thần có trách nhiệm trị an. Thần đã biết chuyện ám sát ở Thảo Bích trấn, là thần sơ suất trong việc trị an.
Thẩm Dật Luân rất có trách nhiệm, nhận lỗi.
- Bổn vương muốn biết là người nào to gan tày trời? Ngươi phải điều tra ra cho bổn vương.
Tào Vương lạnh lùng nói, hoàn toàn là một thái độ ép buộc.
Kỷ Vương nghe xong muốn nói nhưng lại thôi, Thẩm Dật Luân có chút chần chừ, liền cung kính nói:
- Lệnh của điện hạ, thần nhất định tận tâm.
- Ngươi điều tra ra, lập tức phi ngựa tới báo cho bổn vương biết.
Tào Vương lạnh lùng nói.
- Vâng, thần lĩnh mệnh.
Thẩm Dật Luân cung kính đáp.
Tào Vương thở phào một cái, bình thản nói:
- Ngươi còn có việc gì sao?
- Thần nghe nói điện hạ tới Kinh Triệu phủ, nên đặc biệt tới hỏi thăm. Khiến điện hạ bị hoảng sợ, thần thấy hổ thẹn.
Thẩm Dật Luân cung kính đáp.
Tào Vương gật đầu, nói:
- Lần này bổn cương không sao, tướng sỹ hộ quân đều là người có công. Ngươi cho ăn uống ngon một chút, khao hộ quân của bổn vương.
- Vâng, thần lĩnh mệnh.
Thẩm Dật Luân cung kính đáp.
- Không còn chuyện gì nữa ngươi đi đi, bổn vương mệt rồi.
Tào Vương thản nhiên nói.
- Vâng, điện hạ an khang, thần cáo lui.
Thẩm Dật Luân cung kính đáp, sau đó lễ bái, lùi ra phía sau hai bước mới bước đi.
- Ngũ ca, ta đi tiễn Thẩm Thượng thư.
Kỷ Vương vội lên tiếng.
Tào Vương sững người, nói:
- Tùy ngươi.
Kỷ Vương quay người bước ra ngoài, Lục Thất im lặng thi lễ với Tào Vương, cũng theo Kỷ Vương đi ra ngoài. Nhìn theo bóng của Kỷ Vương và Lục Thất, sắc mặt Tào Vương âm trầm xuống. Chuyện ám sát ở tòa trấn, y nhớ lại vụ việc sau đó, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Mặt khác, y cũng thấy lo lắng về Lục Thiên Phong, khi đó lại chỉ lo lắng bảo vệ Kỷ Vương, mà ném y tới trước mắt thích khách. Bây giờ y thấy, Lục Thiên Phong nói là không ủng hộ Kỷ Vương, nhưng rõ ràng chính là cấu kết làm thân với Kỷ Vương.
- Nếu Lục Thiên Phong ủng hộ Kỷ Vương, vậy có lẽ sau này sẽ là đại họa tranh giành. Tứ ca dù sao cũng yếu ớt, luôn ít câu kết với quân thần. Nếu mình và Tứ ca là bọ ngựa và ve sầu, lão Lục chỉ e là một con tiểu hoàng tước. Nó mới 15 tuổi, phụ hoàng lại ban cho nó trọng quyền quân chính một phương của Tuyên Phủ Sứ, lẽ nào tâm tư của phụ hoàng là bồi dưỡng người kế vị là lão Lục sao?
Tào Vương nghĩ ngợi lung tung.
Kỷ Vương và Lục Thất đi ra khỏi dịch quán, ở ngoài cửa gọi Thẩm Dật Luân đi cùng. Thẩm Dật Luân quay lại, cung kính nói:
- Thần bái kiến Kỷ Vương điện hạ, điện hạ có gì chỉ bảo?
- Ta không chỉ bảo gì, chỉ là ra tiễn lão đại nhân thôi.
Kỷ Vương cũng khởi lễ ôn tồn đáp.
Thẩm Dật Luân sững người, liền cung kính nói:
- Thần không dám nhận.
- Lão đại nhân khách khí rồi, kỳ thực ta biết phụ hoàng xem trọng lão đại nhân, cũng vô cùng tôn trọng. Ngũ ca ta gặp chuyện bị hành thích mới tâm tình nóng nảy, cho nên mới thất lễ, xin lão đại nhân lượng thứ.
Kỷ Vương chân thành nói.
- Điện hạ nói quá, nói tới chuyện ám sát, lão thần vẫn là có lỗi.
Thẩm Dật Luân cung kính nói.
- Chuyện ám sát này không thể trách lão đại nhân được. Những thích khách đó căn bản không phải là người địa phương, chỉ là chọn huyện Thiên Dương ra tay, lão đại nhân không cần phải đi điều tra, Lục Thượng thư đã nói rồi, thích khách không để lại bất kỳ vật chứng gì, căn bản không có manh mối điều tra, hà tất phải điều động quân lực làm nhiễu loạn lòng dân.
Kỷ Vương nghiêm nghị nói.
- Ồ, Lục Thượng thư?
Thẩm Dật Luân kinh ngạc nói.
- Ồ, vị này chính là Lục Thượng thư, tên Lục Thiên Phong, quan phong đại tướng quân Hoài Hóa, Tuyên Phủ Sứ Hà Tây và Bắc Đình, Lễ bộ Thượng thư, Vệ úy tự khanh, còn là Phò mã Đô úy Thạch Quốc.
Kỷ vương liền giới thiệu về Lục Thất.
Thẩm Dật Luân là quan lại đứng đầu của Kinh Triệu phủ, lập tức nhìn chằm chằm Lục Thất. Quan lại của Kinh Triệu phủ quá quen với Lục Thiên Phong rồi, chính là sau khi Lục Thiên Phong lấy được Hội Châu, đã gửi thư cầu viện, đã mang tới cho Kinh Triệu phủ vấn đề rất khó. Sau đó, uy danh thiện chiến của Lục Thiên Phong cũng đã không ngừng truyền tới Kinh Triệu phủ.
- Hậu sinh Lục Thiên Phong, bái kiến lão đại nhân.
Lục Thất khởi lễ cung kính bái.
- Không dám nhận, lão phu và Lục đại nhân là thần cùng bậc.
Thẩm Dật Luân đáp lễ.
Lục Thất ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:
- Ta có thể ngang hàng với lão đại nhân cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của lão đại nhân và các quan viên. Nếu không có ba mươi ngàn cấm quân kịp thời chi viện Hội Châu, ta cũng không thể đánh bại Hạ quốc được. Công huân của ta kỳ thực là cùng vinh hoa với lão đại nhân và các vị.
Thẩm Dật Luân nghe xong có chút động lòng, lão đã già thành tinh, đương nhiên có thể thấm nhuần được khả năng sát thương vô hình trong lời nói của Lục Thiên Phong. Tên Lục Thiên Phong này rõ ràng là thiên về đạo mê hoặc.
- Công huân của Lục đại nhân là Bệ hạ thừa nhận, ta không dám kể công.
Thẩm Dật Luân bình thản nói.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Lão đại nhân, hậu sinh có chuyện muốn nhờ, hy vọng sẽ nhận được sự ủng hộ của lão đại nhân.
- Ồ, chỉ cần là chuyện hợp pháp, Lục đại nhân mời nói.
Thẩm Dật Luân mỉm cười đáp lại.
- Lão đại nhân, Bệ hạ cho phép Hà Tây và Trung Nguyên thông thương rồi. Bây giờ Hà Tây và Bắc Đình đã an ninh hoàn toàn, nhưng vì tin tức bị tắc nghẽn, cho nên thương nhân còn không dám tin con đường tơ lụa của Hà Tây đã thông rồi, cho nên ta muốn xin lão đại nhân có thể thúc đẩy con đường tơ lụa nhanh chóng phát triển.
Lục Thất nghiêm nghị nói.
Thẩm Dật Luân nghe xong sắc mặt liền biến đổi, quan viên khác cũng vậy, vì sao Trường An lại tiêu điều như vậy? Quan trọng nhất chính là đã mất đi địa vị trung tâm thương mại. Thời Đường, thành Trường An là nơi giao lưu của các thương phẩm đông tây, cho nên văn nhân hàng hóa tập trung ở Trường An.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
108 chương
23 chương
69 chương
1802 chương
1550 chương
347 chương