Kiêu Phong
Chương 664
Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, Tào Vương mới chậm chạp khởi hành, Lục Thất chỉ có thể xem Tào Vương như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, xuất phát từ Nguyên Châu men theo quan đạo của Kinh Triệu phủ mà tiến.
Trên đường đi, vẫn như cũ có thám báo liên tục báo cáo, tới gần trưa khi đi vào vùng giáp ranh với huyện Thiên Dương, Lục Thất nhận được tin báo trước mặt có một tòa thành Thảo Bích trấn, có thể làm nơi nghỉ ngơi.
Tới tòa thành của Thảo Bích trấn, Lục Thất lệnh cho đội ngũ nghỉ ngơi ngoài thành. Hắn dẫn theo Lỗ Hải và Lý Bảo kết hợp với đội ngũ của Tào Vương và Kỷ Vương cùng tiến vào thành. Hơn một nghìn người tiến vào thành, khiến cho Thảo Bích trấn nhộn nhịp rõ ràng. Trong trấn chỉ có một con đường dài 500m.
Lục Thất dặn dò hộ quân, đi vào cửa hàng ở hai bên đường nghỉ ngơi, không cho phép bất kỳ ai ra ngoài. Hộ quân không dám chậm trễ quân lệnh của Lục Thất, lần lượt đi chấp hành và nghỉ ngơi. Trời lạnh thế này, có thể vào trong nhà là mong muốn tốt nhất.
Lục Thất chờ đại đa số hộ quân đã lui ra mới mời Tào Vương và Kỷ Vương vào một quán rượu ngon nhất. Vừa vào quán rượu, hắn liền lệnh cho người đuổi hết khách đi, tiền do hắn trả. Hai tên tiểu nhị và chưởng quỹ của quán hoang mang thu dọn bàn. Lục Thất mời mọi người ngồi xuống. Hắn cùng Tào Vương và Kỷ Vương, Thạch Trung Phi ngồi ở một chiếc bàn trong phòng.
- Lục Thượng thư thật đúng là cẩn thận.
Tào Vương cười nhạt nói.
- Thần và hai vị điện hạ đồng hành, không dám sơ suất buông thả.
Lục Thất ôn tồn đáp lại. Tào Vương mỉm cười im lặng, Kỷ Vương cũng gật đầu.
Hộ quân Chỉ huy sứ đã gọi đồ ăn, rất nhanh, tiểu nhị đã mang thịt bò và bánh bao không nhân lên, đồng thời cũng mang rượu lên. Các tướng sỹ lần lượt lấy đồ ăn, Thạch Trung Phi đứng lên rót rượu. Lục Thất thấy rượu liền xua tay với chưởng quỹ.
Chưởng quỹ liền chạy tới, cung kính nói:
- Đại nhân, ngài có gì dặn dò?
- Ngươi ở đây có rượu ngon không?
Lục Thất hỏi.
- Đại nhân, đây đã là rượu lâu năm ngon nhất. Chúng tôi ở đây là vùng nhỏ, không so với vùng lớn được.
Chưởng quỹ cười làm hòa nói.
- Nói bậy, lần trước ta qua đây, ở quán rượu đầu bắc uống rượu rất ngon, rượu này rõ ràng là đã pha nước rồi.
Lục Thất nhíu mày nói.
Chưởng quỹ giật mình, vẻ mặt khổ sở nói:
- Đại nhân, ở quán nhỏ này, đây là rượu ngon nhất rồi.
- Đi, mua rượu ở đầu bắc tới cho ta.
Lục Thất khoát tay nói.
- Ây da, đại nhân xin chờ chút.
Chưởng quỹ liền đáp lời, quay người bước ra ngoài.
Chưởng quỹ vừa đi, Lục Thất liền liếc nhìn sang Lỗ Hải. Lỗ Hải biết ý liền đứng dậy ra ngoài, Lý Bảo đương nhiên cũng đứng dậy đi theo.
- Lục Thượng thư, rượu này có lẽ là ngon.
Tào Vương nâng bát rượu lên nói, y ngửi được hương vị đậm đà của rượu.
- Điện hạ không nên uống rượu này, trong rượu có thuốc.
Lục Thất bình thản nói.
Sắc mặt Tào Vương liền biến sắc, hoang mang buông bát rượu xuống. Những người khác cũng kinh sợ nhìn bát rượu. Mặt hai tên tiểu nhị liền biến sắc, bỗng một người lao về phía Tào Vương, một người lao về phía Lục Thất. Hộ quân Chỉ huy sứ của Tào Vương ngồi bàn phía sau Tào Vương, Lục Thất nói trong rượu có thuốc y đã quay người lại, thấy tiểu nhị lao tới chỗ Tào Vương, liền hoảng sợ nhào ra đánh tới.
Có thể trở thành thủ lĩnh hộ quân của Tào Vương, đương nhiên là một cao thủ xuất thân võ đạo rồi. Hộ quân Chỉ huy sứ thân như mãnh hổ, vươn người mạnh mẽ đấm một quyền, tay phải tên tiểu nhị phất một cái, một con dao găm nhỏ bay từ trong tay áo ra, nắm lấy trong tay. Con dao đó sắc nhọn, linh hoạt hướng thẳng về phía nắm tay đang đánh tới. Hộ quân Chỉ huy sứ vội thu tay, thân người hướng về phía trước tung gót, đồng thời tay trái liền rút đao ra, thu chân xoay người vung một đường về phía thích khách tiểu nhị.
Bên kia Lục Thất, đối mặt với tên thích khách tiểu nhị lao tới, Lục Thất cũng đứng dậy. Nhưng, hắn không trốn tránh, Kỷ Vương thì ngồi đối diện với Tào Vương, cũng chính là ngồi chếch sang trái Lục Thất, cho nên tên thích khách lao tới chỉ có thể lao về phía Tào Vương và Lục Thất.
Thích khách lao tới Lục Thất cũng cầm con dao găm trong tay, khuôn mặt gầy guộc, dữ dằn, cầm dao đâm về phía Lục Thất. Lục Thất bình tĩnh đưa tay ra đón đỡ. Bỗng nhiên, hắn lùi về phía sau, tay trái túm lấy Kỷ Vương đứng dậy, tiếp theo nâng chân đá bàn gỗ, bàn gỗ bị đá tung lên nóc nhà.
Phịch! Một tiếng, kiến trúc quán rượu vốn chính là căn phòng đơn sơ, bàn gỗ bỗng chốc phá thông nóc quán. Sau tiếng phịch, có một tiếng kêu đau đớn vang lên, hóa ra trên nóc nhà có người.
Quả thực là có người, cột gỗ của nóc quán bị đụng gãy, vốn không thể chống được nóc nhà liền sụp xuống, có năm người và nóc nhà cùng bị rơi xuống. Đó là năm tên cầm trong tay quân nỏ, mặc trên người áo quần bình dân.
Boong boong! Thích khách đang rơi ở giữa không trung bắn ra tên nỏ về phía Kỷ Vương và Lục Thất. Lục Thất sớm đã đưa Kỷ Vương ra phía sau mình rồi, tay phải cũng nhanh chóng rút đao ra, chặt gãy cây tên, một đường quét tới tên thích khách cầm dao ngắn. Tên thích khách đó liền lùi về phía sau, nhưng phía sau lại có mấy người vung đao lên chém.
Có thể đi vào ăn với thân vương một bữa cơm, quả thực đều có thân phận là vệ binh. Phản ứng của mọi người đều rất nhanh, tất cả đao của các tướng sỹ trong phòng đều hướng về phía thích khách. Mỗi một người đều đầy sát khí. Nếu thân vương bị ám sát, đám vệ binh bọn họ không những mất mạng, mà người thân cũng sẽ bị liên lụy.
Bảy tên thích khách không phải bình thường, hơn nữa còn vô cùng hung hãn. Tên thích khách tấn công Lục Thất bỗng chĩa con đao về phía Tào Vương. Tào Vương bị biến cố bất ngờ này, sợ hãi hoảng loạn, sắc mặt không còn chút máu, đứng ngây người không biết làm thế nào.
Thấy con dao đã phóng về phía Tào Vương, bỗng có một bàn tay cấp tốc hướng về phía Tào Vương, đẩy mạnh vai phải Tào Vương một cái, bỗng chốc Tào Vương bị ngã lăn ra. Tào Vương hoảng sợ lao về phía Lục Thất, lại là Hộ quân Chỉ huy sứ ra tay trong lúc cấp bách, con dao đó đã bay lên không trung.
Lục Thất cũng hoảng sợ, liền lao về phía trước đỡ lấy Tào Vương. Sau phút hoảng sợ, cũng đã chửi thầm tên phế vật Tào Vương, xảy ra ám sát, nóc nhà cũng đã sụp xuống rồi còn đứng nguyên chỗ cũ, không biết đường mà lùi ra phía sau. Mà Tào Vương không lùi ra phía sau, một là sợ hãi, hai là bản năng ỷ lại vào Hộ quân Chỉ huy sứ đó, không dám rời khỏi hộ vệ của mình.
Một trận chiến đấu phản kích hung hiểm rất nhanh đã kết thúc, bảy tên thích khách bị các Hộ quân loan đao chém giết, thi thể và sặc mùi máu tanh khiến người ta phát buồn nôn. Thạch Trung Phi liền cùng hộ quân bảo vệ Kỷ Vương và Tào Vương rút lui khỏi đó. Lục Thất rút lui sau cùng.
Vừa ra tới ngoài phố, rất nhiều tướng sỹ hộ quân chạy tới, ai nấy đều kinh sợ, ánh mắt đầy vẻ khó tin. Không ai ngờ, ở quán nhỏ này lại xảy ra ám sát.
Bỗng Lỗ Hải và Lý Bảo bước nhanh tới. Trong tay Lỗ Hải còn mang theo một người, nhìn áo bào là tên chưởng quỹ bỏ đi trước đó. Lỗ Hải bước tới, ném người đó xuống đất, nói:
- Đại nhân, không bắt sống được, miệng người này có độc.
Lục Thất gật đầu, chợt Tào Vương buồn bực nói:
- Những người này là thế nào? Không bắt được đồng đảng sao?
Lỗ Hải nghe xong giống như không nghe thấy, Lục Thất bình thản nói:
- Bẩm với điện hạ.
- Mỗ không phải đã nói rồi sao? Không bắt sống được, người này vừa bị khống chế liền cắn độc tự sát.
Lỗ Hải nhướn mày đáp.
Tào Vương liếc nhìn Lỗ Hải, sắc mặt trầm ngâm:
- Tòa trấn này chắc chắn còn có thích khách đồng đảng, lập tức truyền lệnh cho mọi người đi tầm nã, phàm không phải là người bản địa, đều nghiêm khắc trừng trị.
Quan tướng Hộ quân liền nghe lệnh chấp hành. Lục Thất cũng không thể nói gì, Kỷ Vương lại hỏi:
- Thiên Phong, sao ngươi lại phát hiện thấy thích khách?
Lục Thất cười, nói:
- Điện hạ, rượu đó là rượu ngon. Rượu ngon mà thần đã từng uống ở Thanh Phong Cư, rất quý, một vò hơn 20 quan. Quán rượu đơn sơ này có thể có được loại rượu quý như vậy, thần nghi chính là muốn chúng ta uống, cho nên thần mới gạt một chút.
Kỷ Vương kinh ngạc gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Còn nữa, rượu đã là rượu ngon, thần nói rượu không ngon, tên chưởng quỹ đó lại không phản bác theo lý, mà lại ngoan ngoãn đi đầu bắc lấy rượu, nhưng thám báo đã báo cáo cho thần biết, nói trấn này chỉ có hai quán rượu ở đầu nam, đầu bắc không có quán rượu.
Kỷ Vương gật đầu, rất nhiều hộ quân đều kinh ngạc, Tào Vương lại hỏi:
- Sao ngươi biết trên nóc nhà có thích khách?
- Điện hạ, thích khách trong nhà vừa hành động, thích khách trên nóc nhà cũng hành động. Nói chung là muốn từ nóc nhà phóng tên xuống. Nhưng thích khách vừa hành động, thần đã nghe thấy rồi.
Lục Thất ồn tồn đáp, Tào Vương nghe xong gật đầu.
Lục Thất giải thích xong, liền tới lật thi thể của tên chưởng quỹ đó lên xem. Trên thực tế, hắn là dùng dị năng phát hiện ra trên người tiểu nhị và chưởng quỹ có giấu binh khí, tiếp đó liền thấy trên nóc nhà có người phủ phục. Hắn cũng là có ý muốn để Tào Vương và Kỷ Vương kinh sợ, nhưng Tào Vương gặp chuyện phạm ngu, suýt chút nữa đã bị chết rồi. Chiếc dao găm đó rõ ràng là có độc.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
108 chương
23 chương
69 chương
1802 chương
1550 chương
347 chương