Kiêu Phong

Chương 475

Chủ soái quân Đông Kỳ thuận thế khẽ thu kiếm về, Lục Thất nhìn Vu tướng quân nằm trên đất, ngẩng đầu nói: - Truyền lệnh! Hai vạn Kỳ quân xuất phát, cứ nói là Vu tướng quân tự mình dẫn quân đến tập kết lương thực, một vạn Ngạc Châu quân thì không cần thông báo. - Tuân mệnh! Chủ soái quân Đông Kỳ cung kính đáp lại. Lục Thất lại nói: - Hãy chôn cất thi thể của Vu tướng quân đi, sau này tìm cơ hội nói là tử trận. - Vâng! Thuộc hạ nhớ rồi, thuộc hạ cũng tuyệt đối không nói ra bên ngoài. Chủ soái quân Đông Kỳ cung kính đáp lại. - Ta giết Vu tướng quân là vì y trên thực tế là người ủng hộ Thái Tử Đường quốc. Ngươi căng thẳng cái gì, mau ra ngoài giải quyết ‘cái đuôi’ kia đi. Lục Thất tức giận giải thích, dặn dò. - Vâng! Thuộc hạ hiểu rồi! Chủ soái quân Đông Kỳ vui mừng đáp lại, xoay người ra ngoài, mười tên hộ vệ và trung quân đi theo Vu tướng quân đều trở thành ‘quỷ chết oan’. Lục Thất đi đến bên cạnh thi thể của Vu tướng quân, ngồi xổm, khẽ nói: - Ngươi có ân với ta nhưng ta đã là Vương, sự tồn tại của ngươi khiến Vương ta cảm thấy bất an. Trên thực tế, ta cũng không tự tin có thể khống chế được ngươi. Lục Thất khẽ nói, tay phải duỗi ra, dường như khẽ ấn nhẹ lên trán của Vu tướng quân một cái, thi thể của Vu tướng quân run rẩy. Lục Thất đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh đi ra ngoài. Lúc Lục Thất dẫn hai vạn đại quân đến Giang Lăng, đại quân của Quan Xung đã vây thành một ngày rưỡi, sứ giả khuyên hàng buổi sáng được phái đi bị bắt vào trong thành Giang Lăng đến nay vẫn chưa có hồi âm. Ba nghìn thủy quân Kinh quốc đóng tại Giang Lăng, trong lúc trời còn chưa sáng đã bị hai vạn đại quân đột kích bất ngờ chiếm đóng, lấy được một trăm thuyền lớn và nhiều xung thuyền. Mắt thấy mặt trời sắp lặn về tây, Lục Thất hạ lệnh hai vạn quân đến vây thành, hắn mắt nhìn thành Giang Lăng, thầm lắc đầu. Thành trì Giang Lăng thật là hùng vĩ, dường như không tương xứng với thành Giang Ninh. Chớ thấy chỉ có một vạn quân giữ thành, ngay đến gần tám vạn quân lực của Lục Thất cũng rất khó tấn công, cái chính là không có binh khí sắc bén tấn công thành. Lục Thất sai người bắn thư vào dọa, nói nếu sáng sớm mai vẫn không đầu hàng thì sẽ không chấp nhận quy hàng nữa. Còn điều kiện sứ giả đi chiêu hàng rất hậu đãi, chỉ cần giao ra binh quyền thì có thể được phong làm Quận Vương khai phủ, có ba nghìn huân vệ và vạn hộ thực ấp, hơn nữa không tịch thu tài sản của Vương tộc và gia đình quan lại. Lục Thất cũng chỉ có thể chờ đến trưa ngày mai, theo thám báo hồi báo, quân Kinh Môn đóng tại sông Hán vẫn chưa tập kích đến cứu Giang Lăng, có lẽ là Giang Hạ bị mất quá đột ngột khiến cho quân Kinh Môn vẫn chưa tin được hoặc vẫn chưa nhận được Vương lệnh của Giang Lăng nên không dám tự mình rời khỏi phòng ngự sông Hán Thủy. Sau khi ăn cơm chiều xong, Lục Thất lệnh cho các tướng sĩ nổi trống, hò hét, chế tạo thang mây ngoài thành, bày bố trận như sắp tấn công thành. Đồng thời cũng tiếp tục chuyển lương thực cướp được lên thuyền, Kinh quốc vẫn thật sự có được bội thu, ở vùng Giang Lăng cướp được hai mươi vạn thạch lương thực, thêm những thu hoạch ở Giang Hạ thì tấn công Kinh quốc lần này đã đạt được mục đích chiến lược cơ bản. Sau khi ăn xong cơm sáng hôm sau, đại quân vây thành bắt đầu tập kết quân lực theo hướng ngoài cổng thành phía Tây, bày trận chủ động tấn công cổng thành. Mới gõ một hồi trống đột nhiên trên cổng thành phía Tây có người lớn tiếng hô: - Đừng tấn công nữa! Kinh Vương bằng lòng đầu hàng! - Là Ngũ Hải! Quan Xung và Lục Thất cùng vui mừng hô lên. Một lát sau, cầu treo ở cổng thành phía Tây Giang Lăng buông xuống, cổng thành mở ra. Sứ giả Ngũ Hải hô lớn ở đầu thành sánh vai cùng một người trung tuổi mặc vương bào màu tím đi ra cầu treo đó, phía sau còn có hai hàng văn võ quan viên đi theo, cùng đi đến phía quân vây thành. Nhìn thấy Lục Thất mặc giáp vàng, người mặc vương bào màu tím có chút sửng sốt, rất nhanh nâng tay lên, cung kính nói: - Cao thị chủ Kinh quốc, dâng ngọc tỷ và thư xin hàng, nguyện xưng thần quy hàng thượng quốc Đại Chu. Lục Thất gật đầu, nói: - Tốt lắm! Ngươi có thể quy hàng, không những có thể bảo toàn Cao thị được phú quý giàu sang mà còn tránh được vạn dân sinh linh Kinh Châu lầm than. Ta chấp nhận quy hàng của ngươi. - Vâng! Tạ ơn tướng quân đại nhân không trách tội! Kinh Vương Cao thị cung kính đáp lại. Lục Thất tiến lên trước tự tay nhận lấy thư xin hàng. Mặc dù hắn giả mạo danh nghĩa liên quân Chu quốc và Đường quốc, hù dọa Kinh quốc quy hàng nhưng hôm nay hắn thân làm Tấn Vương tự mình chấp nhận đầu hàng, đó cũng chính là thắng lợi của Tấn quốc, đồng thời cũng là lời hứa với Tấn Vương. Tiếp đến một vạn quân trong thành Giang Lăng ra khỏi thành quy hàng, chấp nhận chỉnh biên phản loạn, đồng thời do võ thần Kinh quốc lấy Vương lệnh cùng hai vạn Kỳ quân thu hàng quân Kinh Môn. Lúc này quân Kinh Môn phòng ngự ở sông Hán đã tập kết xuất phát, kết quả là mới xuất quân được mười dặm đã nhận được Vương lệnh đại quân đầu hàng. Kiểm tra qua Vương lệnh, Tiết Độ Sứ quân Kinh Môn không có phản ứng phẫn nộ bi thương, cũng không có ý tạo phản mà phối hợp triệu tập quan tướng cấp cao, truyền nhau xem Vương lệnh, cuối cùng cũng quy hàng. Bọn họ không hàng không được, gia quyến tướng soái cấp cao đều ở trong thành Giang Lăng cả rồi. Các tướng soái cấp cao giao nộp quân quyền, do hai vạn quân Đường đến tiếp nhận tám vạn đại quân. Bọn họ ngoan ngoãn quay về Giang Lăng đoàn tụ với thân nhân, hơn nữa bọn họ cũng nghe lời hứa, sau này quan chức sẽ không thay đổi. Chỉ có điều hiện giờ nhàn rỗi hơn một chút, vì vậy các tướng soái cấp cao quân Kinh Môn dường như không có phản ứng chống cự, có lẽ trong lòng bọn họ đã phần nào muốn quy thuận Chu quốc hùng mạnh rồi, trận địa tứ chiến của Kinh quốc thật sự là quá nhỏ. Thật sự là dọa Kinh quốc đầu hàng, điều này khiến Lục Thất có chút bàng hoàng khó tả. Trong lúc tấn công Kinh quốc muốn chiếm đóng Kinh quốc, giờ đây chiếm được rồi, Lục Thất mới cảm thấy áp lực. Bởi vì đóng giữ được Kinh Châu quá khó, phía tây có đại quân Tương Châu của Hán quốc, phía bắc có ‘hổ rình mồi’ cách sông Hán của Chu quốc. Hiện giờ Kinh Châu không mượn được thế lực của Tấn quốc, muốn đồng thời đối địch với Hán quốc và Chu quốc, hậu quả không nghĩ cũng biết. Hiện giờ chỉ còn cách phải lựa chọn, đi sứ Chu quốc hơn hay đi sứ Hán quốc hơn, nhất định phải liên hợp với một nước. Lục Thất trong lúc rầu rĩ thì nhìn thấy Ngũ Hải đến bái kiến. Ngũ Hải là binh cũ trong quân của Quan Xung, Quan Xung nói Ngũ Hải túc trí đa mưu, ăn nói khéo léo, vì vậy để y đi thuyết phục quân địch đầu hàng. “ Đây quả là nhân tài!” Lục Thất khen từ tận đáy lòng, “ Nghìn quân dễ có, một tướng khó cầu” nhưng càng khó có được hơn là sứ thần mưu sĩ ngoại giao có tài ăn nói. - Ngũ Hải! Sau này ngươi sẽ là chủ soái của một vạn quân. Ta đã căn dặn rồi, sẽ để lại chức vị chủ soái quân Kinh Môn cho ngươi. Lục Thất mỉm cười nói. - Tạ ơn chủ thượng! Chủ thượng! Thuộc hạ có thể không làm chủ soái được không? Ngũ Hải cung kính nói. Lục Thất ngẩn ra, cười nói: - Không làm chủ soái, vậy ngươi muốn làm gì? - Thuộc hạ muốn làm quan văn, bởi vì thuộc hạ vốn là một học trò! Ngũ Hải cung kính trả lời. Lục Thất ồ một tiếng nhìn Ngũ Hải. Ngũ Hải tướng mạo bình thường, vừa nhìn đã thấy rất thật thà chất phác, làn da thô, đen, hội tụ đầy đủ hình tượng của một quân Hán. Học trò...Sao nhìn chẳng có nét khí chất văn nho gì vậy? - Ngươi muốn làm quan văn cũng được, nhưng chỉ có thể làm từ chức Huyện lệnh, có được chiến tích, bổn vương mới tiếp tục trọng dụng ngươi. Nếu như không có chiến tích gì thì bổn vương vẫn phải để ngươi vào quân làm Lục sự. Lục Thất ôn hòa nói. - Thuộc hạ thích hợp làm chức quan đồn điền, cũng có thể làm Huyện lệnh. Ngũ Hải đáp. Lục Thất mỉm cười, nói: - Ngươi không nên rời quân, làm chủ soái rồi, sau này còn có cơ hội phong hầu nữa đấy. Ngũ Hải cười khổ, nói: - Không phải là thuộc hạ không muốn làm chủ soái mà là không có tài quân sự thiên bẩm, sở trường của thuộc hạ là tài ăn nói, dễ sai bảo. Nhưng làm chủ soái rồi, rất có thể sẽ khiến nhiều huynh đệ bị liên lụy. Thuộc hạ ở trong doanh trại của Quan tướng quân, vẫn luôn bị người khác coi thường, tất cả dựa vào văn sự mới miễn cưỡng không bị đá ra doanh Đô úy. Lục Thất gật đầu, nói: - Ngươi cứ làm Huyện lệnh trước, trí nhớ của bổn vương rất tốt, sau này sẽ không quên ngươi đâu. - Vâng! Thuộc hạ tạ ơn chủ thượng khoan dung! Giọng nói Ngũ Hải nghẹn ngào đáp lại. - Ta hỏi ngươi một chuyện! Nếu như ta muốn chiếm đóng Kinh quốc thì nên đi sứ Hán quốc hơn hay là Chu quốc hơn? Lục Thất thỉnh giáo Ngũ Hải. Ngũ Hải ngẩn ra, suy nghĩ một chút nói: - Thuộc hạ nghĩ đi sứ Hán quốc hơn. Bởi vì Hán quốc là quân lực Tương Châu trú đóng phía nam sông Hán, vẫn luôn cùng nơi đây đánh Chu quốc. Nếu như đi sứ Chu quốc, sẽ khiến Hán quốc trực tiếp đến tấn công chúng ta, hơn nữa đi sứ Chu quốc chỉ e sẽ dẫn sói vào nhà. Lục Thất nghe xong gật đầu, Ngũ Hải lại nói: - Nhưng nếu như đi sứ Hán quốc thì tốt nhất là đưa tám vạn quân Kinh Môn đến phía nam Ngạc Châu của Đại Giang, nếu không sẽ dẫn đến binh biến phản loạn.