Kiêu Phong

Chương 293

Lục Thất không hiểu, nhìn Hình đại nhân: - Đại nhân, theo hạ quan biết, cấp quân đoàn mới có chức Tương ngu hầu, doanh quân của ta mà sử dụng Tương ngu hầu, thì một là trái với quân chế, hai là thua thiệt cho vị võ quan kia. - Lục đại nhân, đó là do Thái tử bổ nhiệm, ngươi không có quyền nhiều lời. Hình đại nhân nói, không cho Lục Thất có cơ hội tranh cãi. Lục Thất ngẩn người, đành gật đầu, chắp tay thi lễ với Trình Diễm: - Vậy thì thiệt thòi cho Trình hiệu úy rồi. Trình Diễm cũng chắp tay cung kính đáp lễ: - Thuộc hạ bái kiến đại nhân. - Trình ngu hầu khách khí rồi. Lục Thất bình thản đáp. Hắn tinh ý nhận ra Trình Diễm có khí độ bất phàm, e là người có lai lịch, hơn nữa, lại đột ngột nhậm chức Tương ngu hầu trái với quân chế, cũng khiến Lục Thất suy nghĩ, người này có thể là nhân vật thay thế hắn trong doanh, chỉ có điều không biết có đúng là do Thái tử bổ nhiệm hay không. Hắn nghi ngờ việc này là do hoàng đế Đường quốc hạ lệnh, với hoàn cảnh hiện nay, Thái tử sẽ không dám sai người đến giành lấy chức vị trong doanh, mà chỉ dám nhúng tay vào một số hư chức. - Lục đại nhân, hoàng thượng có dụ, lệnh cho ngươi và Chung Hải ngay hôm nay quay về nam đại doanh để thống quân, mười ngày sau, nhất định phải xuất chinh, do Vũ Lâm lang tướng Vinh Xương đại nhân thống lĩnh, tiến thẳng về Tuyên Châu tiễu phỉ, đến tận Hấp Châu mới thôi. Hình đại nhân nhẹ nhàng tuyên dụ. - Thần lĩnh dụ. Lục Thất vội chắp tay cung kính nhận lệnh. - Lục đại nhân, Trình đại nhân, ta cáo từ. Hình đại nhân mỉm cười nói, Lục Thất và Trình Diễm cùng chắp tay chào tiễn khách. Đợi Hình đại nhân dẫn người đi rồi, Lục Thất mới nhìn Trình Diễm, mỉm cười chắp tay thi lễ: - Ta tuổi trẻ kiến thức nông cạn, sau này nếu có gì không phải, xin Trình đại ca lượng thứ cho. Trình Diễm vội thi lễ: - Thuộc hạ dưới quyền đại nhân, sau này đương nhiên sẽ phục tùng quân lệnh của đại nhân. Lục Thất gật đầu, nói: - Ta xin đa tạ Trình đại ca trước. Trình Diễm gật đầu, im lặng. Lục Thất mỉm cười: - Trình đại ca chờ một chút, ta đi tạm biệt người nhà. Nhìn theo bóng lưng Lục Thất đang rời đi, ánh mắt Trình Diễm có vẻ khác lạ, cho đến lúc không còn thấy hắn nữa, y mới ngước lên nhìn trời, vẻ mặt trở nên chán nản, không cam lòng. Buổi trưa, đám thuộc hạ của Lục Thất tề tựu ở tửu lâu Túy Vân, hắn bỏ tiền đãi thuộc hạ uống rượu và giới thiệu Trình Diễm với mọi người, nói là do Thái tử điện hạ phái tới nhậm chức, Trình Diễm cũng không nhiệt tình, chỉ đứng dậy lạnh nhạt đáp lễ một chút cho xong chuyện. Sau giờ Ngọ, Lục Thất dẫn mọi người tới nam đại doanh, lần này thuận lợi vào cửa, chào hỏi Chung Hải đã dẫn người tới vào buổi sáng, rồi chờ lệnh ở đài điểm tướng bên ngoài phủ, rốt cuộc Chu Chính Phong không gặp hắn, mà sai người khác dẫn Lục Thất đi nhận binh lính. Các doanh quân trong Nam đại doanh đều có nơi trú quân tạm thời, Lục Thất dẫn người vào trong khu vực đóng quân, đưa mắt quan sát kỹ càng xung quanh, nơi này rất lộn xộn, doanh trại rách nát, sân luyện tập võ nghệ đầy nước tù đọng. Lục Thất ung dung đi vào nơi trú quân, lập tức trong doanh trại cũ nát có tiếng xôn xao, rồi một đám người đi ra, lát sau, bên ngoài doanh trại đã có tới vài trăm người đứng. Dáng dấp mấy trăm người này rất lôi thôi, đầu bù tóc rối, trang phục quân đội cũ nát, đa số đều xanh xao vàng vọt, ánh mắt hờ hững pha lẫn sợ hãi, đờ đẫn nhìn các tướng quân đang đi tới. Đám thuộc hạ của Lục Thất hầu như đều biến sắc, đám binh lính này thật sự giống những tên ăn mày, thân thể suy yếu, làm sao có sức chiến đấu, bất cứ ai trong số họ cũng có thể diệt sạch cái đám gọi là binh lính này. - Lý hiệu úy, xin hỏi phải chăng số binh lính này là cấp cho ta? Lục Thất quay lại hỏi viên võ tướng dẫn đường. Viên võ quan xấu hổ gật đầu, y cũng hiểu Chu Chính Phong làm thế này là quá đáng, cấp binh cho Lục Thất, thì ít ra cũng nên cấp xuống vài chục dũng sĩ làm nòng cốt, chứ ai lại cấp một đám quân binh đều là những kẻ yếu ớt bị đào thải như thế này. Lục Thất gật đầu: - Cảm ơn Lý hiệu úy, xin trở về đi. Vị quan tướng kia chắp tay thi lễ, rồi xoay người cúi đầu vội vàng rời đi. Lục Thất cũng bước tới trước mấy bước, bình tĩnh nhìn mấy trăm người trước doanh trại, họ cũng ngạc nhiên và nghi ngờ nhìn hắn. - Ta tên là Lục Thiên Phong, hôm nay phụng mệnh tới đây thống lĩnh các huynh đệ. Lục Thất bình thản nói, những binh sĩ im lặng nhìn hắn. Lục Thất cười cười, lại thản nhiên nói: - Các huynh đệ, nếu các ngươi vui mừng vì có chủ tướng, thì hãy đồng loạt hét thật to “Ta muốn ăn thịt!” A! Mấy trăm người ồ lên, bàn tán xôn xao, ngạc nhiên nhìn Lục Thất, toàn trường chợt im lặng như tờ, Lục Thất im lặng nhìn mấy trăm người, trên khuôn mặt bình thản hàm chứa vẻ uy nghiêm. - Ta muốn ăn thịt! Một người lính đứng phía trước chợt thấp giọng lên tiếng. Lục Thất gật đầu, nhìn người đó: - Chỉ một mình ngươi muốn thôi sao? - Ta muốn ăn thịt, ta cũng muốn ăn thịt... Đám lính đều kêu lên. - Câm miệng! Lục Thất quát lớn, tiếng ồn ào lập tức dừng lại, cả đám lính hoảng sợ nhìn Lục Thất. - Hô đồng loạt, chỉ cần một người hô không đều, sẽ không có thịt ăn! Lục Thất nói một cách uy nghiêm Bọn lính nhìn nhau, lập tức có người khoát tay phối hợp theo nhịp, đồng loạt hô lên: - Ta muốn ăn thịt! Tiếng của mấy trăm người vang lên ầm ầm, tạo thành một một thanh thế to lớn, trong nháy mắt, kích động nhiệt huyết của mọi người lên cao, các võ tướng sau lưng Lục Thất hơi chấn động, đều kinh ngạc nhìn hắn. - Tốt lắm! - Triệu quân tào! Lục Thất gật đầu, chợt cao giọng kêu lên. - Có thuộc hạ! Triệu Hàn đáp theo phản xạ tự nhiên. - Triệu quân tào, theo tiêu chuẩn lần trước, đi chuẩn bị lễ gặp mặt các huynh đệ, dẫn theo tham vệ của bổn tướng đi thôi. Lục Thất bình thản bảo. Triệu quân tào hơi chần chừ một chút, rồi đáp: - Thuộc hạ lĩnh mệnh. Quý Ngũ thúc đi tới, đưa tay mời Triệu quân tào, Triệu quân tào nhìn ông ta, rồi gật đầu cất bước đi tới, tham vệ của Lục Thất đều xoay người đi. Lục Thất bước tới mấy bước, ồn tồn hỏi: - Các huynh đệ còn chưa ăn cơm phải không? - Đại nhân, một ngày chúng ta chỉ được ăn hai chén cháo loãng. Tên lính lúc nãy lại đáp. Lục Thất nhìn y gật gật đầu, lại đưa mắt nhìn qua một lượt: - Năng lực của bổn tướng cũng chỉ có hạn, không đủ khả năng bù đắp số thâm hụt để chu cấp tử tế với các huynh đệ, hiện giờ ta bảo đảm, chỉ cần ta thống lĩnh các huynh đệ ngày nào, ngày đó các huynh đệ sẽ không thiếu cái ăn, quân lương cũng sẽ không thiếu một xu. Bọn lính kinh nghi nhìn nhau, rồi có người nói lời cảm tạ. Lục Thất gật gật đầu: - Ta thấy được, các huynh đệ suy yếu như vậy là do ăn đói, cho nên ta sẽ cho các huynh đệ ba ngày tẩm bổ, ba ngày sau, diễn võ để chọn nhóm trưởng, sau đó sẽ là cấp trên của các huynh đệ. Bọn lính đều gật đầu, ánh mắt lộ vẻ vui mừng và hy vọng, đương nhiên là gặp được một chủ tướng hảo tâm như vậy, đối với bọn họ là phúc khí trời ban. - Tốt lắm, cho ta xem đồ quân dụng của các huynh đệ một chút. Lục Thất mỉm cười nói. Vừa nghe nói đến quân dụng, bọn lính lại đưa mắt nhìn nhau, cũng vẫn tên lính đầu tiên lên tiếng: - Đại nhân, chúng ta không có quân dụng. Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: - Binh khí cũng không có sao? - Da không, sau khi chúng ta tới, chỉ tham gia một lần diễn võ, rồi được đưa tới đây. Tên lính kia đáp. Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: - Trong các ngươi, có ai biết chế tạo thương không? Bọn lính nhìn nhau, có người đáp: - Đại nhân, tiểu nhân biết làm nông cụ. Lục Thất nhìn lại, thấy đó là một người trung niên gầy ốm, e dè nhìn hắn, hắn gật đầu, bảo: - Ngươi liên hệ với một số người biết làm thương, ta có thể đi vùng phụ cận thu mua nông cụ, rồi giao cho ngươi cải tạo lại. Người kia gật đầu đáp ứng, Lục Thất quay lại, nhìn các quan tướng: - Các vị, mời theo bổn tướng đi lãnh quân nhu. Đoàn người rời khỏi khu doanh trại, dọc đường hỏi thăm, tìm được doanh trại quân nhu. Viên quan lục sự của doanh trại quân nhu không dám thất lễ với Lục Thất, nói quân nhu thiếu hụt, không thể phân phối binh khí. Lục Thất nghe vậy làm sao không phiền, ngay cả trường thương thông thường cũng không cấp phát, vậy thì bạc để làm cái gì? Hắn đành chịu đựng, bảo lục sự viết giấy cấp khống trường thương, lục sự cũng nhanh nhảu đáp ứng. Lục Thất cầm giấy tờ về tới nơi đóng quân, sau khi hỏi ra tìm được mười mấy người biết làm thương, thật ra đám lính quá nửa đều là nông dân, lúc ở quê cũng không bỏ tiền mua nông cụ, mà đều tự tay chế tạo. Lục Thất tập trung những người đó lại, cho bàn bạc trao đổi cách làm thương. Nửa giờ sau, Triệu quân tào đã trở lại, mang theo thịt bánh và một ít dưa muối, Lục Thất cho bọn lính xếp hàng lĩnh phần, trong thoáng chốc, cả khu đóng quân đều là cảnh ăn uống nhồm nhoàm ngấu nghiến. Ăn xong, Lục Thất lại ra lệnh cho Triệu quân tào dẫn theo tham vệ và nhóm chế tạo thương, đi ra ngoài sửa chữa trường thương, thật ra là ra ngoài thu thập cán nông cụ bằng gỗ và lưỡi thương bằng sắt chế sẵn. Có lẽ Triệu quân tào đã biết Lục Thất là Phò mã, sau khi trở về, rõ ràng tỏ ra cung kính hơn trước