Kiêu Phong

Chương 292

Hạ đại nhân gật đầu im lặng, hoàng đế Đường quốc lại căn dặn: - Truyền dụ, bảo Lục Thiên Phong và Chung Hải ngày mai trở về đội ngũ, mười ngày sau, quân tiễu phỉ phải xuất phát, còn quân của Vạn Bân thì năm ngày sau xuất phát, tiến thẳng đến Thường Châu, quân Vinh Xương thì chịu trách nhiệm tiễu phỉ từ phía tây nam tới Hấp Châu, quân Chu Chính Phong tương ứng, từ dọc theo Đại giang đến Nhiêu Châu. - Tuân dụ! Hạ đại nhân đáp, rồi nhỏ giọng nói: - Bệ hạ ra lệnh cho Vạn Bân tiến đến Thường Châu, chẳng lẽ không cần đi đến phủ Nam Xương? - Trương thị là mối họa ngầm lớn nhất đối với trẫm, thế lực của họ hầu như tồn tại độc lập, các thế gia ở Tây bộ có thể từ từ vạch kế hoạch xử lý, nhưng Trương thị thì nhất định trẫm phải kiềm chế trước đã. Lúc Vạn Bân dẫn quân tới Thường Châu, sẽ trở thành quân của phủ Công chúa, trú đóng ở Thường Châu, ban cho quân hiệu là Ngô Thành Hắc Long Kỳ. Hoàng đế nói. Hạ đại nhân gật đầu, hoàng đế lại im lặng một lát rồi nói: - Biếm chức Trình Diễm xuống đoàn quân tiễu phỉ, cho làm vệ quan của ngu hầu trong doanh quân của Lục Thiên Phong, nói là Thái tử ban lệnh. Hạ đại nhân ngẩn ra, vội cung kính đắp: - Nô tỳ tuân dụ. - Phạm sai lầm, hẳn hắn đã biết không còn xứng chức, cho hắn tới đội quân của Lục Thiên Phong rèn luyện một thời gian, sau này sẽ tính. Giọng hoàng đế có phần bất đắc dĩ. - Bệ hạ khoan dung, Trình Diễm sẽ mang nặng ân đức. Hạ đại nhân cung kính đáp. - Trẫm không sợ bầy tôi phạm sai lầm, kẻ nào từng phạm điều ngu xuẩn, về sau sẽ không tái phạm nữa. Hoàng đế hờ hững nói. - Bệ hạ, hiện giờ Tả kiêu kỵ vệ không có người chủ sự, như thế cũng không ổn. Hạ đại nhân nhắc. - Tạm thời chuyện ở đó do ngươi quản lý, chờ Vinh Xương trở về, trẫm sẽ ban cho Vinh thị. Hoàng đế thản nhiên đáp. Hạ đại nhân gật đầu. *** Sáng sớm, tinh thần sung mãn, Lục Thất rời khỏi phủ Công chúa. Hắn cảm thấy thư thái và sung sướng, chủ yếu là vì chuyện của Trương Hồng Ba không bị bại lộ, mà chuyện ở phủ Công chúa dường như cũng đang được thực hiện từng bước. Hắn xuống xe, đi vào tú trang, thấy A Hồng và Tiểu Mai, hắn mỉm cười đi tới, Tiểu Mai cũng tươi cười pha lẫn chút ngượng ngùng bước ra nghênh đón. - Lão gia, đêm qua có người đưa tới tám mỹ nhân, còn kèm theo một phong thư. Tiểu Mai đến gần Lục Thất đưa lên một phong thư. Lục Thất mỉm cười gật đầu, đón lấy phong thư, mở ra xem: “Lục đại nhân, lần trước vì thất lễ, Tam phu nhân rất hối tiếc, đã tự mình làm theo yêu cầu của đại nhân, mong đại nhân chớ để lộ ra, số mỹ nhân kia, xin đại nhân đích thân nhận từ huyện Thạch Đại.” Lục Thất đọc thư xong, mỉm cười, trong thư nói Tam phu nhân làm chủ việc đó, nhưng nhất định là đã được Công bộ Thị lang thông qua. Vị Công bộ Thị lang kia quả là một nhân vật biết co biết giãn, thảo nào được hoàng đế nể trọng, rất giỏi chèo chống. Thấy Lục Thất cất thư vào ngực áo, Tiểu Mai nói nhỏ: - Lão gia, đêm qua tám mỹ nhân kia đều đã tắm nước thơm, bây giờ đang ở nhà sau. Lục Thất nghe xong, trong lòng cảm thấy khác lạ, thân thể rạo rực, đưa mắt chăm chú nhìn Tiểu Mai, khẽ nói; - Tiểu Mai, nàng cũng đã tắm nước thơm? Đôi má mịn màng của Tiểu Mai đỏ bừng lên, mắt nhìn xuống, nàng ngượng ngùng gật đầu, Lục Thất bước tới nắm tay Tiểu Mai dắt đi. Hai người đi qua khu nhà xưởng, tới giếng trời ở nhà sau, Lục Thất ôm lấy Tiểu Mai đi tới một gian sương phòng. Vào phòng, Tiểu Mai khẽ nói: - Lão gia, mấy mỹ nhân đó ở phía sau phòng này. Lục Thất xoay người lại đối mặt với Tiểu Mai, đưa hai tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, mỉm cười nhìn xuống. Tiểu Mai thẹn thùng ngước lên, tay ngọc buông thõng ra sau như một chú chim nhỏ, ngực ưỡn ra, mông cong lên hết cỡ. - Tiểu Mai, hôm nay ta sẽ tặng cho nàng một món quà. Lục Thất khẽ nói, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười gian. Tiểu Mai như si như ngốc, mặc cho Lục Thất kéo đến trước giường, bị ấn thành tư thế đứng khom người bên giường, váy áo bị vén lên, lộ ra cặp mông căng tròn, trắng như tuyết. Lục Thất cười mỉm, cởi quần áo, đứng áp vào sau mông nàng, vỗ nhẹ một cái lên cặp mông trắng nõn kia, lập tức Tiểu Mai hơi hạ thấp eo thon xuống, Lục Thất liền nâng “thương” tiến vào trận địa. Tiếng “bì bạch” vang lên không dứt, hòa với tiếng rên rỉ nho nhỏ của Tiểu Mai. Sau nửa giờ, dần dần Tiểu Mai không còn rên rỉ nữa mà phải cắn chặt răng cố chịu đựng để không bật ra tiếng kêu la. Lục Thất thương xót, vội ngừng những cú tấn công dồn dập, từ khi hắn tu luyện Trúc Thư công pháp, không những thể chất của hắn trở nên dũng mãnh, mà trong sinh hoạt phòng the, hắn cũng rất khó xuất ra. - Tiểu Mai, lần sau ta sẽ “cho” nàng. Lục Thất hứa hẹn một cách đầy yêu thương. Tiểu Mai nằm úp sấp, không trả lời, Lục Thất giật mình, thu “thương” xoay người lại đỡ nàng dậy. Thấy nước mắt đau đớn đầm đìa trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Mai, hắn hổ thẹn và thương xót: - Tiểu Mai, ta... Tiểu Mai lắc đầu thật mạnh, đột nhiên tránh khỏi Lục Thất, chạy ra phía ngoài. Thấy nàng cứ trần truồng như vậy mà loạng chọang chạy đi, Lục Thất rất ngạc nhiên, chần chừ một lúc, rồi mặc quần áo vào. Không ngờ, vừa mặc vào, đã thấy Tiểu Mai trở lại, còn dẫn theo hai mỹ nhân. Trước sự ngạc nhiên của Lục Thất, Tiểu Mai bước nhanh tới trước mặt hắn, bất ngờ cởi áo bào của hắn, vừa cởi vừa lo lắng nói: - Lão gia, hôm nay thiếp muốn lão gia ban “nó” cho thiếp. Lục Thất nhíu mày, rồi lại hơi mỉm cười, Tiểu Mai nhìn thấy, đôi mắt lấp loáng những giọt lệ mừng vui, dịu dàng gọi: - Lão gia! Lục Thất âu yếm vuốt má nàng, dịu dàng nói: - Từ nay, cho hai người này về phòng của nàng đi, sau này do nàng đứng ra ban cho người bên ngoài, nhưng nhớ đừng cấp cho Dực Vệ. Tiểu Mai ngẩn người, khẽ nói: - Vì sao lão gia không muốn cho Dực Vệ? - Đây là lễ vật thể hiện thiện ý của Công bộ Thị lang, nếu ta vừa nhận, lập tức thưởng cho thuộc hạ, e rằng sẽ bị oán hận, Công bộ Thị lang sẽ cho rằng ta coi thường hắn. Tạm thời hãy giữ lại, sau này thưởng cho bên ngoài. Lục Thất đáp. - Thiếp cũng không dám đứng ra làm việc này, việc này phải do Công chúa điện hạ đích thân làm. Tiểu Mai khẽ đáp. Lục Thất gật đầu, Tiểu Mai lại nói: - Tuy nhiên, thiếp sẽ bẩm báo ý kiến của lão gia với Công chúa. Lục Thất ngớ ra, rồi sẵn tâm trạng đang vui sướng, choàng tay ôm Tiểu Mai vào lòng. *** Một buổi sáng, quá nửa thời gian Lục Thất hưởng thụ ngọc thể của mỹ nhân, rồi sau khi tắm rửa, ngồi trong sân dưỡng thần. Hôm nay hắn cho Tiểu Mai cơ hội sinh con, phần lớn là vì tâm trạng đang rất thoải mái. Say: nằm trên đùi mỹ nhân, tỉnh: nắm quyền thống trị muôn người, nhớ tới hai câu thơ đó, Lục Thất cảm thấy mình đã bắt đầu có cảm giác của một kẻ quyền cao chức trọng. Hiện nay, phủ Công chúa đã trở thành thế lực căn bản của hắn, trước mắt đương nhiên có được lực lượng Dực Vệ trong phủ, mà trên thực tế, cũng nắm được một nửa quân ngoài phủ, chỉ cần một thời gian nữa, các nhóm phủ quân được phủ Công chúa cung cấp nuôi dưỡng, cũng sẽ hướng về phủ Công chúa. Về thế lực ở huyện Thạch Đại, cũng sẽ trở thành thế lực bên ngoài của phủ Công chúa, được hoàng đế ngầm đồng ý. Nơi xa như Nhiêu Châu, cũng sẽ có thế lực của hắn, nếu các binh lính, các huynh đệ, biết hắn thành Phò mã, tất nhiên sẽ càng tôn sùng hắn, danh hiệu Công chúa, khiến người ta phải ngưỡng vọng. - Đáng tiếc là những thế lực này của ta, đều được hình thành với sự nâng đỡ của hoàng đế Đường quốc, sau này chỉ cần hoàng đế trở mặt, ta sẽ mất đi tất cả, thậm chí là sinh mạng của cả dòng họ Lục. Trong lúc nắm vững quyền lực trong tay, Lục Thất không quên nguy cơ, hắn không có bất cứ sự tin tưởng nào đối với vị hoàng đế kia. - Lão gia, có khách. A Hồng vội nói, giọng đầy vẻ sợ hãi vì quấy rầy hắn dưỡng thần. Lục Thất đứng lên, đi về phía tiền viện, hắn đoán, hẳn là có quân lệnh của Chu Chính Phong. Tới nơi, hắn hơi ngẩn người khi nhìn thấy người trung niên mập mạp trắng trẻo kia, đó là Hình đại nhân. Hình đại nhân cười mỉm, trông hiền từ như Phật. Lục Thất thật sự muốn bước tới, cho ông ta một quyền chết tươi, bởi vì người này hại hắn hầu như rơi vào tử địa, tuy nhiên hắn chỉ có thể thầm hận trong lòng, ngoài mặt vẫn bước tới cung kính chào: - Hạ quan bái kiến Hình đại nhân. - Ồ, Phò mã gia, không dám không dám. Hình đại nhân vội xoay người đáp lễ một cách hèn mọn. Lục Thất cảm thấy có điều kỳ lạ, bèn liếc mắt quan sát, thấy phía sau bên trái của Hình đại nhân, là một trung niên mặc giáp hiệu úy, tướng mạo có phần anh tuấn, tuy nhiên vẻ mặt đang ủ dột, phía sau ông ta, có bốn người lạ mặc y phục màu xanh. - Phò mã gia, vị này là Hiệu úy Trình Diễm, nhận lệnh của Thái tử điện hạ, đến doanh của ngài làm Tương ngu hầu. Hình đại nhân giới thiệu. Lục Thất ngẩn người, Tương ngu hầu? Tương ngu hầu là một chức vụ nhàn tản, chỉ có cấp quân đoàn mới bổ nhiệm chức này, trên thực tế Tương ngu hầu là quan hộ vệ kiêm truyền lệnh của người chỉ huy quân đoàn, lúc đầu hắn là người được dự bị làm Tương ngu hầu của Hồ đại nhân. Quyền lực của Tương ngu hầu lớn hay nhỏ, hoàn toàn do chủ soái quyết định, còn bản thân chỉ là cấp phó trong quân.