Khi Phùng Tố Y ném điện thoại và ngắt liên lạc, Giang Phong nghe được hết tình hình. Vẻ mặt hoảng loạn của Giang Phong khiến Hàn Diệu, An Nguyệt Tú phải lo lắng."Y Y xảy ra chuyện gì rồi sao?" Hàn Diệu hỏi. Giang Phong gật đầu:" Vâng! Tôi nghe được tiếng súng và tiếng hét của tiểu thư. Họ bị kẻ địch mai phục rồi...""Phải mau đi tìm họ thôi!" An Nguyệt Tú vội nói."Nhưng, Y Y bây giờ ở đâu?" Hàn Diệu."Tôi có thể tìm vị trí của tiểu thư nhờ vào cuộc gọi ban nãy!""Vậy thì đi thôi!"Rất may là ba người họ đến kịp không thì Phùng Tố Y đã mất máu mà chết. Nhưng cô đã hôn mê trong bệnh viện vì phải phẫu thuật lấy viên đạn ra. Ba ngày sau cô tỉnh lại. Phùng Tố Y cảm thấy cơ thể vẫn còn đau nhức, mệt mỏi. Tuy nhiên khi nhớ ra Hạ Anh đã bị chúng bắt đi thì Phùng Tố Y quên hết đau đớn trên cơ thể. Cô ngồi dậy, rút cây kim truyền nước ở tay ra rồi xuống giường. Đúng lúc Hàn Diệu và An Nguyệt Tú bước vào. Thấy cô như vậy họ vội ngăn cản."Y Y, cậu vẫn chưa thể xuất viện." Hàn Diệu. Tay Phùng Tố Y đặt lên vai Hàn Diệu để mượn lực đứng vững. Cô hỏi:"Tôi nằm đây bao lâu rồi?""Ba ngày rồi!" An Nguyệt Tú trả lời."Vậy là... Tiểu Anh bị chúng giam giữ đã ba ngày..."Phùng Tố Y siết chặt tay, cô gằn giọng:"Chết tiệt! Tôi thề không tự chặt đầu tên thủ lĩnh thì tôi không phải Phùng Tố Y!!!"Nói xong, Phùng Tố Y nhanh chóng bước ra khỏi cửa."Khoan đã, cậu muốn đi đâu." An Nguyệt Tú"Không thể chậm trễ, đã qua ba ngày không biết Tiểu Anh giờ ra sao, cậu nghĩ tôi còn có thể nằm đây để nghỉ ngơi!""Nhưng..." Hàn Diệu"Đừng ngăn cản tôi!"Phùng Tố Y hai mắt mang ý chí sắt, quyết tâm cắt lời. Xem ra không ai có thể cản được cô. Phùng Tố Y vào phòng thay đồ xong chạy xuống bãi đỗ xe, không có ý định chờ Hàn Diệu, An Nguyệt Tú làm thủ tục xuất viện. Cô vội lên chiếc xe thể thao trắng để phóng về biệt thự. Nhưng khi vừa mở cửa, cô đã cảnh giác vì cửa xe không khóa... Quả nhiên một cây gậy sắt vung tới, quá xui xẻo cho kẻ đang trốn trong xe! Phùng Tố Y không phải người thường, cho dù mới xuất viện nhưng cô vẫn phi thường tỉnh táo, rất nhanh đã tránh được một đòn từ trong xe. Không để cho kẻ kia kịp vung tiếp gậy thứ hai, Phùng Tố Y đưa tay vào trong xe, túm cổ áo hắn lôi ra ngoài. Một nam nhân trên hai mươi tuổi, thân hình cao to, chắc khỏe nhanh chóng đứng dậy, tay vẫn cầm gậy sắt. Ánh mắt hắn vô cùng căm giận Phùng Tố Y. Mà Phùng Tố Y cũng đâu có vui vẻ gì, hắn đã đổ thêm dầu vào lửa. Hắn to giọng quát lớn:"Sao mày còn chưa chết!"Phùng Tố Y thản nhiên cười lạnh, nói:"Mày là thằng khốn nào!"Hắn không trả lời, tiếp tục gào to:"Con khốn, mày đã giết em trai tao!"Phùng Tố Y vẫn vẻ mặt thản nhiên đó. Cô khoanh tay trước ngực, hất tóc sang bả vai nói:"Mày muốn trả thù? Được thôi, nhưng mày nói rõ hơn đi. Số người tao giết đâu chỉ có mỗi em trai mày!"Phùng Tố Y cố tình chọc tức hắn. Hắn càng tức giận hơn:"Ba ngày trước mày bắn nó từ trên cây rơi xuống... Tao phải giết mày!"Phùng Tố Y cười khinh bỉ:"Tao nhớ rồi. Cả mày và em trai mày đều muốn chui đầu vào chỗ chết hả??? Mày là anh trai không biết dạy dỗ em, em mày bắn tỉa còn kém lắm! Chết là đúng thôi! Hơn nữa bọn mày đều không nên đánh lén khi chưa biết rõ người bọn mày đang chuẩn bị đánh lén là ai! Mày chưa nghe tên tao bao giờ sao? Cứ cho là chưa biết đi, nhưng bọn mày nghĩ tao là ai hả??? Bọn mày không nên đến địa bàn của đối phương khi chưa tìm hiểu rõ về chúng. Nhìn sơ qua chắc bọn mày nghĩ tao là loại tiểu thư đỏng đảnh, yếu ớt sao?... Vừa hay tao cũng đang định tìm bọn mày đây. Tiểu Anh! Chúng mày đem Tiểu Anh của tao đi đâu rồi!"Phùng Tố Y giọng lạnh lùng tràn ngập sự khinh thường, khi nhắc đến Hạ Anh, hai mắt cô đã rực sát khí khiến hắn phải run sợ. Hắn rút súng muốn bắn cô. Phùng Tố Y nhanh như cắt vòng ra phía sau hắn rồi siết chặt được cổ tay cầm súng của hắn. Hắn đau đớn mà lỏng tay buông khẩu súng ra. Tiếp tục Phùng Tố Y giơ chân đạp vào đầu gối ép hắn quỳ xuống. Rất nhanh Phùng Tố Y đã tóm gọn được hắn. Phùng Tố Y tức giận, giọng trầm thấp vang lên:"Tâm trạng tao, cực kì cực kì không tốt. Mày, coi như tự đến nộp mạng, nãy giờ tao quan sát, chỉ có một mình mày ở đây thôi nhỉ? Nói, Tiểu Anh ở đâu?"Nói xong, Phùng Tố Y dùng lực, một tay siết cổ tay hắn, một tay đặt vào bả vai hắn xoay một phát tạo ra tiếng "rắc". Toàn bộ xương ở cánh tay phải của hắn bị Phùng Tố Y bẻ gãy. Hắn kêu thảm thiết:"AAA!... Con khốn... mày chết đi!""Rắc!", cánh tay còn lại cũng bị bẻ gãy. Phùng Tố Y tối mặt, mọi phẫn nộ đã lên đến tột cùng:"Tao khuyên mày, khi mày còn cái miệng thì mau nói cho tao biết đi! Huống hồ mày còn nhiều xương để bẻ lắm... Tao sẽ bẻ gãy hết toàn bộ xương trên cơ thể mày, không chừa lại một cái nào! Tiếp theo là móc mắt của mày, sau đó...""Y Y, dừng lại! Có camera đấy, về biệt thự hãy tính!" Hàn Diệu từ xa chạy tới. Gương mặt cô cũng chẳng tốt hơn tẹo nào... Hắn cố nhịn đau nói:"Bọn mày... làm mấy chuyện bắn giết mà không muốn thừa nhận, còn muốn che dấu... Mày nghĩ dấu được đến bao giờ...""Uỳnh!" Phùng Tố Y đưa chân giẫm lên mặt hắn, lực càng ngày càng mạnh. Hắn vô lực nằm sấp trên nền gạch... Phùng Tố Y nghiến răng:"Mày câm mồm cho tao! Muốn mở mồm thì nói tao biết Tiểu Anh ở đâu?""Y Y, đem hắn về rồi giải quyết!" An Nguyệt Tú.... Dưới căn hầm ở biệt thự, Phùng Tố Y sai người tùy ý đánh đập để lấy lời khai nhưng một chữ hắn cũng không phun ra. Lúc này sự kiên nhẫn của Phùng Tố Y đã hết. Đánh chán rồi, Phùng Tố Y ra lệnh ngừng lại, nhìn hắn bê bết máu nằm trên sàn còn đang hấp hối, cô trầm giọng:" Tiểu Anh ở đâu!"Câu hỏi cũ thốt lên từ đôi môi đỏ mọng của Phùng Tố Y."Tao chỉ muốn nói... mày chết đi!"Phùng Tố Y không nói gì, tay túm tóc hắn kéo ra bể bơi sau nhà. Phùng Tố Y tự tay dìm chết hắn. Hắn ra sức vùng vẫy khiến nước bắn lên tung tóe ướt hết áo Phùng Tố Y. Rất nhanh, hắn đã ngừng thở. Phùng Tố Y buông hắn ra, đột nhiên cô lảo đảo suýt ngã, nhờ có thủ hạ đỡ sau lưng."Tiểu thư, cô mệt rồi!"Phùng Tố Y hơi thở nặng nhọc, nhưng cố đứng vững, xua tay nói:"Tôi sao sao! Bằng mọi giá phải tìm được Tiểu Anh!""Rõ!" Tiếng hô đồng loạt của những thủ hạ."Tiểu thư, còn hắn..."Phùng Tố Y không do dự:"Đem hắn chặt từng khúc, rồi ném xuống bể nuôi cá đi!""Rõ!"Mệnh lệnh lập tức được thủ hạ thi hành."Em hãy chờ chị, Tiểu Anh!"...