Chín năm trước, Phùng Tố Y mười lăm tuổi. Vào một buổi sáng mùa đông đẹp trời, quản gia dẫn cô ra ngoài chơi. Rất vô tình là người quản gia đó dẫn cô đến vùng Trạch La - vì ở đó đang mở hội làng. Vì không quen đường và rất nhiều người qua lại nên Phùng Tố Y đã đi lạc giữa một biển người xa lạ. Khi hoàng hôn buông xuống, mùa đông nên sắc trời đã tối sầm. Phùng Tố Y một mình lang thang giữa đường phố thì bất chợt có tiếng gọi:"Bạn ơi... bạn làm rớt đồ này..."Phùng Tố Y nghe giọng nói yếu ớt, mệt mỏi thì dừng chân lại. Cô ngoảnh mặt lại và gặp được Hạ Anh. Khoảnh khắc quay đầu lại, Phùng Tố Y vô cùng ngạc nhiên khi thấy một cậu bé chừng chín, mười tuổi. Cậu bé đó đã mất đi đôi chân của mình. Trong cái lạnh giá của mùa đông, cậu chỉ mặc mỗi bộ quần áo mỏng manh, rách rưới. Nhưng đôi mắt cậu rất đẹp, nó sáng lên một tia hy vọng. Phùng Tố Y đã nhiều lần gặp những người hành khất, khi đó những người vệ sĩ của cô đã vội kéo tay cô đi rồi để lại chút tiền cho họ. Nhưng Phùng Tố Y chưa từng gặp người nào như cậu cả. Bởi vì thứ cô làm rớt là một túi đựng tiền nhỏ rất đẹp. Hạ Anh đã không vì hoàn cảnh của mình mà lấy chiếc túi đó, thậm chí là đã trả lại cho cô. Lúc đó Phùng Tố Y đã rất cảm kích cậu, không vì lòng tham mà lấy đi chiếc túi mẹ cô tự tay làm cho mình. Phùng Tố Y nhặt chiếc túi lên và nói lời cảm ơn với cậu. Lúc đó hai bàn tay nhỏ bé của cậu giơ ra. Phùng Tố Y biết cậu muốn gì. Nhưng... thật xấu hổ, đó là túi đựng tiền của Phùng Tố Y mà trong túi lại chẳng có lấy một xu. Bởi Phùng Tố Y đâu có ra ngoài một mình. Phùng Tố Y nhìn cậu, vẫn ánh mắt hy vọng, chờ đợi đó khiến cô rất áy náy. Phùng Tố Y cúi đầu nói:"Xin lỗi cậu, thực sự tớ không có một đồng nào để cho cậu cả!"Nói xong cô vội vàng cầm lấy hai bàn tay nhỏ bé kia và liên tục cúi đầu xin lỗi. Hạ Anh cũng không trách Phùng Tố Y, cậu mỉm cười nói:"Không sao đâu, cậu... như vậy cũng là cho tớ rồi!"Nụ cười của cậu ngây thơ, trong sáng vô cùng. Phùng Tố Y rất bất ngờ, lúc sau cô cũng nhận ra: Cả cô nữa, cô cũng nhận được thứ gì đó của cậu. Phùng Tố Y vốn là người thượng lưu, cô ăn mặc sạch sẽ. Còn cậu chỉ là người hành khất khổ sở, bẩn thỉu. Những người khác thì chắc chắn sẽ xua đuổi cậu, nhưng Phùng Tố Y không làm vậy. hai bàn tay cô lại nắm chặt lấy đôi tay gầy gò đáng thương của cậu. Cô biết tại sao cậu không giận mình, mà cậu còn nở nụ cười thật tươi. Nụ cười đó đã chạm đến trái tim Phùng Tố Y. Phùng Tố Y đã yêu Hạ Anh. Mặc kệ cậu là kẻ hành khất, mặc kệ cậu có tàn phế đi chăng nữa, Phùng Tố Y vẫn muốn đưa cậu về Phùng gia... Tuy nhiên, Phùng Tố Y vẫn đang bị lạc... Nhìn cơ thể cậu bé nhỏ đang run lên vì lạnh , Phùng Tố Y không ngại ngần gì mà cởi bỏ chiếc áo choàng bông ấm áp để khoác lên cho cậu. Hạ Anh vội vàng từ chối. Phùng Tố Y cười nhẹ:"Tớ không có tiền... ngại quá, cậu cầm tạm nhé!"Hạ Anh đỏ mặt nhận chiếc áo đó. Không biết tại sao nhưng khi nhìn cậu khoác chiếc áo đó, cậu đã nói:"Thật ấm áp!", Phùng Tố Y rất vui. Bởi vì khi nhìn người mình yêu vui vẻ thì bản thân cũng thấy hạnh phúc rồi. Phùng Tố Y mặc kệ cậu có thấp hèn, dơ bẩn đến thế nào, cô đã ngồi xuống trò chuyện với cậu. Và Phùng Tố Y đã hát cho cậu nghe một khúc nhạc do cha cô sáng tác. Chỉ có cha, mẹ và cô biết khúc nhạc đó và giờ cô đã hát cho cậu nghe. Hạ Anh say sưa lắng nghe khúc hát. Một lúc sau, Phùng Tố Y đã nghe tiếng quản gia gọi mình. Cô đứng lên chạy đến chỗ quản gia nói muốn đưa cậu về. Phùng Tố Y nhớ rất rõ, trước khi rời đi cô đã nói với cậu:"Hãy chờ tớ, tớ muốn đưa cậu về nhà... Kia rồi, quản gia nhà tớ kia!"Sau đó cô chạy đi. Nhưng vì đã đưa chiếc áo khoác của mình cho cậu, giữa trời đông giá rét cô đã bị sốt nặng. Quản gia rất lo lắng:"Tiểu thư, sao người cô lạnh thế? Áo khoác của cô đâu?"Cố quên đi mệt mỏi, Phùng Tố Y cũng chỉ nói được mấy từ rồi ngất xỉu:"Quản gia... cậu ấy, mau đưa..."Quản gia đã đưa cô về luôn. Khi tỉnh lại, Phùng Tố Y biết mình đã hôn mê 2 ngày liền và đang ở nhà. Phùng Tố Y rất muốn tìm cậu, nhưng không thể.... Hiện tạiPhùng Tố Y kể lại hết chuyện cho cậu nghe. Hạ Anh không có phản ứng gì, chỉ cúi gằm mặt. Phùng Tố Y nói tiếp:"Em biết không, từ lúc đó trở đi chị không ngừng rèn luyện sức khỏe. Chị không muốn một lần nào bị sốt nữa. Chị muốn bảo vệ em. Khi trưởng thành, chị đã luôn luôn tìm kiếm em. Có khi chỉ tìm được tên tuổi của em. Nhìn tấm ảnh 7 tuổi của em, chị vô cùng đau xót... Tại sao một nam hài đáng yêu xinh đẹp như vậy lại bị chính cha mình bán đi, còn bị hành hạ thê thảm như vậy??? Một năm sau chị tìm được tên địa chủ đã mua em. Nhưng chị đã đến muộn 3 ngày. Chị đau lòng biết nhường nào khi biết em đã chết, hơn nữa còn có bao nhiêu phẫn nộ... Lão già đó dám biến em thành như vậy... sao chị có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn! Tất cả những gì hắn làm với em, chị đều trả lại gấp bội! Hiện tại hắn còn sống. Nhưng nếu em muốn hắn chết thì chị cũng không ngại tay một dao cắt đầu hắn... Tiểu Anh, xin lỗi. Bây giờ chị mới nói ra... Em muốn cái cái gì chị đều làm cho em. Chị chỉ xin em một điều, em đừng rời xa chị! Chị thật sự rất vui khi biết em đã sống lại. Thế nên chị rất sợ mất em lần nữa. Có những thứ mất đi vốn không thể quay trở lại được nữa... Em đừng rời khỏi chị. Cả đời này chị chưa từng yêu ai đến vậy đâu!!!"Phùng Tố Y nói đến đây, thấy lệ từ mắt cậu chảy ra. Cô lập tức dỗ dành:"Em đừng khóc! Chị xin lỗi đã để em chờ lâu như vậy!"Phùng Tố Y rút khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu. Bỗng Hạ Anh nhoài người về phía trước để ôm lấy cô khiến cô bất ngờ."Em xin lỗi, Tố Y!" Hạ Anh khẽ thì thầm với cô. Phùng Tố Y mỉm cười xoa đầu cậu:"Không phải lỗi của em đâu!"Hạ Anh bây giờ cảm thấy mình rất tệ. Chỉ vì cái giấc mộng vô thưởng vô phạt kia mà hiểu xấu về Phùng Tố Y. Cậu rất hối hận. Chợt, chuông điện thoại của Phùng Tố Y reo lên. Phùng Tố Y cau mày, bây giờ làm gì có tâm trạng nghe máy."Chị cứ nghe đi.""Ừ!"Là Giang Phong gọi tới, cô nói:"Cậu thông báo với những người khác là tôi tìm được Tiểu Anh rồi.""Vâng, tiểu thư. Có chuyện này...""Đoàng!" Chưa nói hết câu, Giang Phong nghe rõ tiếng súng bên Phùng Tố Y. Cô đã trúng đạn. Tuy nhiên, kẻ bắn do hướng do thay vì bắn vào tim cô đã bắn trúng bụng sườn bên trái."Tiểu thư, cô không sao chứ. Tôi nghe có tiếng súng."Phùng Tố Y con ngươi xanh biển co thắt lại. Dù trúng đạn, Phùng Tố Y vẫn có thể đứng vững. Nhanh chóng dùng tay che đi vết thương, tay còn lại cô rút súng."Đoàng!" Kẻ dùng súng bắn lén từ trên ngọn cây cao đã bị cô bắn trúng đầu, rơi xuống chết."A..." là tiếng của Hạ Anh. Phùng Tố Y giận dữ quăng điện thoại xuống hét to:" Mày đụng đến một sợi tóc của em ấy, tao lập tức phanh thây mày!"Một tên nam nhân cao lớn giữ chặt Hạ Anh. Con mắt đầy sát khí của Phùng Tố Y nhìn hắn cũng đủ khiến hắn phải run sợ. Phùng Tố Y vẫn đứng vững, cô muốn chạy đến xé xác tên kia nhưng nghe giọng nói từ đằng sau:"Tiểu thư vẫn có thể đứng vững sao? Không hổ danh là thiên kim tiểu thư của Phùng gia đấy!"Nói xong hắn giơ tay lên định một quyền giáng vào Phùng Tố Y, nhưng tay trái của cô có thể đỡ trọn nắm đấm đó. Cô dùng lực rất mạnh, siết chặt cổ tay hắn, cô gồng lên từng chữ:"Tao, sẽ,lột, xác, mày!"Hắn gượng cười:" Tiểu thư mạnh thật đó!"Phùng Tố Y giơ súng lên nhưng không kịp, hắn tay còn lại lôi ra kìm điện dí vào cổ Phùng Tố Y. Phùng Tố Y đầu óc choáng váng, lần này thực sự đã gục xuống. Trước khi bất tỉnh, Phùng Tố Y nghe chúng nói:" Chúng tôi chỉ phục tùng mệnh lệnh đem tiểu tình nhân của tiểu thư về thôi. Cô không cần lo lắng đâu!"Dần dần hai mắt Phùng Tố Y tối sầm lại. Cô lâm vào bất tỉnh...