Kiếp nạn người sói

Chương 7 : Rốt cuộc ai mới là hung thủ thật sự

Sáu giờ sáng, đại học Thiên Nhai lại vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Chu Thiên lại lần nữa tới căn phòng 414, nói với giọng nặng nề “Có chuyện gì thế? Hôm qua Lý Linh vẫn còn yên lành, tại sao hôm nay đã chết rồi?” Là tự sát? Hay là mưu sát? Tư duy của Chu Thiên lúc này rối loạn như tơ vò, người con gái hôm qua còn sống sờ sờ, chỉ trong một đêm đã chết rồi? Cùng lúc, một giọng nói quái lạ phát ra từ chiếc bút ghi âm “Là Văn Kỳ! Là Văn Kỳ đã giết chết tôi, cô ta chính là hung thủ đã giết chết tất cả mọi người.” Giọng nói trong chiếc bút ghi âm này là của Lý Linh! Chu Thiên phát hiện chuyện này nhất định có uẩn khúc, Trịnh Tiểu Quân đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cầm chiếc bút ghi âm lên, quay đầu lại nói cùng Chu Thiên “Đừng vội vã, cho tôi hai mươi phút, tất cả mọi câu đố sẽ được giải đáp hết.” “Cô đừng có gây loạn thêm nữa.” Chu Thiên bất mãn bước ra ngoài, lại đưa lời mắng mỏ “Điều tra rõ ràng vụ án là trách nhiệm của tôi. Cô chỉ làm ảnh hưởng tới tôi, phá hoại tiến độ phá án mà thôi.” “Làm ảnh hưởng?” Trịnh Tiểu Quân phẫn nộ lên tiếng “Trong lòng anh, tôi chính là người như vậy sao? Được, tôi sẽ không gây ảnh hưởng đến anh nữa.” “Trịnh Tiểu Quân!” Khuôn mặt Chu Thiên không chút biểu cảm ngược lại còn quát lớn “Cô phải biết rõ, cô không phải là cảnh sát chính quy, đừng có làm phiền chúng tôi phá án.” Trịnh Tiểu Quân nghe quát liền ngậm miệng, cô phẫn nộ chạy ra ngoài. Chu Thiên chẳng bận tâm đến cô, anh đặt hết tâm tư vào vụ án này. Anh nghĩ tới cảnh tượng lần đầu gặp Văn Kỳ, cô gõ chữ không ngừng trên chiếc laptop đó, bên cạnh còn đặt chiếc bút ghi âm này, thấy anh tới, cô liền đóng laptop xuống, cố tình che giấu điều gì đó. Trong căn phòng im ắng, Thiên Lượng thu thập một vài thứ, ví như lông tóc, da người… Chu Thiên liếc nhìn Lý Linh nằm trên mặt đất, chẳng khác nào một đóa hoa hồng tàn úa, trên mặt không chút biểu cảm, hai mắt nhắm chặt. Hai tay tùy tiện đặt trên hai bên đùi, chiếc váy lụa trắng đỏ rực màu máu. Vết máu đã ngưng tụ biến thành màu tím đen, thi thể cứng đờ, hiển nhiên đã chết rất nhiều giờ trước. Chu Thiên liền hỏi “Thiên Lượng, nói cho tôi biết thời gian tử vong của cô ấy.” Thiên Lượng trầm tư một hồi rồi nói “Dựa theo mức độ cứng đờ của thi thể, cùng với phạm vi máu ngưng tụ, từ đó suy đoán được thời gian tử vong của nạn nhân đã vượt quá mười hai giờ đồng hồ.” Cái gì? Mười hai giờ đồng hồ, đây là khoảng thời gian mà Chu Thiên không hề ngờ tới. Chu Thiên lại phát hiện dưới gầm giường của Lý Linh vẫn còn một chiếc laptop, anh từ từ mở chiếc laptop đó ra, phông nền là một người phụ nữ quái dị mặc chiếc váy dài màu trắng, trong tay cầm một ngọn nến trắng, đầu tóc rũ rượi, che đi cả khuôn mặt, không biết là người hay ma! Im lặng một lúc lâu, Chu Thiên cuối cùng vẫn không nhịn được, liền chụp lại phông nền chiếc laptop, thầm nghĩ trong lòng “Chiếc máy tính này nhất định có gì quái dị, bên trong có khả năng chứa đựng nhiều manh mối thần bí, mang lại nhiều lợi ích quan trọng cho việc phá giải vụ án.” Chu Thiên đã phá giải thành công một tệp tin, sau khi kích vào đó, chỉ là một bản word mang tên ‘Kiếp nạn người sói’. Anh quay đầu lại nói với Thiên Lượng “Lượng Tử, mau lại đây. Tôi đã phát hiện ra manh mối mới, chỉ có điều, cậu phải đưa thi thể của cô ấy về đội, làm phẩu thuật tử thi, tôi nghi ngờ cô ấy không phải tự sát.” Ánh mắt đầy kiên định đó khiến cho người nhìn vô cùng tự tin, Thiên Lượng gật đầu rồi đưa tử thi ra xe cùng mấy đồng nghiệp khác. Lúc rời đi, anh không quên nhắc nhở “Chu Thiên, chú ý an toàn, cậu vẫn còn nợ tôi một lần tới trung tâm tẩm quất Kim Ngọc mát xa chân đấy.” Chu Thiên chẳng thèm bận tâm đến Thiên Lượng, tất cả nghi vấn của anh đều đặt trong cuốn tiểu thuyết kinh dị mang tên ‘Kiếp nạ người sói’ kia. Điều khiến anh không thể hiểu được chính là, cuốn sách này không hề có mục lục, cũng không có tóm tắt, nó chỉ có phần viết đơn giản về nhân vật, và một đoạn văn ngắn. Tất cả những thứ khác đều trống rỗng, xem ra anh chẳng có thêm được chút manh mối nào cả. *** Văn Kỳ ngồi trên chiếc xe đạp màu đen của Vương Thành tới trước cửa trường đại học Thiên Nhai. Văn Kỳ nhảy xuống xe, Vương Thành quay đầu lại nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng. Làn da cô trắng trẻo ngọc ngà, mái tóc đen nhánh bay bay trong gió cùng bộ váy trắng thanh khiết và một mùi hương tựa hoa hồng thoang thoảng bên cơ thể cô. Cô kiễng chân, hôn nhẹ lên vầng trán của Vương Thành, sau đó chạy biến đi mất. Vương Thành đứng lặng tại chỗ, hiển nhiên vẫn còn chưa định thần lại. Văn Kỳ chạy về căn phòng 414, sau khi chạy vội vã, cô thở hổn hển, đẩy cửa phòng ra, hy vọng có thể nhìn thấy Lý Linh. Vào lúc cánh cửa mở ra, cô chỉ thấy Chu Thiên. “Ai cho phép anh động vào bút ghi âm của tôi?” Văn Kỳ tỏ ra bực bội, bất bình lên tiếng “Anh không biết đây là hành vi thiếu đạo đức hay sao? Anh đã xâm phạm quyền riêng tư của người khác? Anh không có tư cách làm một viên cảnh sát.” “Tôi không xứng?” Chu Thiên ghét nhất nghe người khác nói anh không xứng làm cảnh sát, anh trầm giọng nói “Xin mời cô giải thích về bản word có tên ‘Kiếp nạn người sói’ này là thế nào? Những nạn nhân kia đều chết giống y như những gì cô miêu tả trong tiểu thuyết này. Tôi nói cho cô biết, hiện nay cô chính là người bị tình nghi nhiều nhất. Với văn bản này, tôi hoàn toàn có quyền bắt giữ cô.” “Nực cười, bản word này hoàn toàn không nói lên được điều gì!” Văn Kỳ không hề tỏ ra hoảng loạn, khinh miệt lên tiếng “Sinh viên trong toàn trường đều biết cả. Tôi là một người yêu thích tiểu thuyết kinh dị, anh muốn dùng nó để làm chứng cứ, tôi e là không ổn. Tôi coi thường nhất chính là những cảnh sát không có năng lực, không bắt được hung thủ thực sự liền đổ hết mọi phẫn nộ lên đầu người khác. Hơn nữa, tôi có đầy đủ chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, anh nghi ngờ tôi là hung thủ, anh cũng phải có chứng cứ rõ ràng.” Thực ra Chu Thiên vẫn luôn nghi ngờ Văn Kỳ, anh nhớ rằng, lần đầu tiên khi nhìn thấy thi thể của Hạ Thiên, bộ mặt bình thản như không của Văn Kỳ thực sự khiến anh bội phục vô cùng. Thế nhưng cô lại có đầy đủ chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, có điều không loại trừ trường hợp không phải do cô ra tay, chủ yếu là câu chuyện ở trong văn bản này trùng hợp đến mức đáng sợ với những gì xảy ra trong mấy vụ án mưu sát gần đây. Thử hỏi chuyện này trùng hợp như vậy, quá nhiều trường hợp sẽ thành sự thực, cho nên văn bản này khiến Chu Thiên càng thêm nghi ngờ Văn Kỳ. “Được, cho dù là như vậy, tối qua cô đã ở nơi nào?” Khi vào căn phòng 414 này, Chu Thiên không hề nhìn thấy cô, vậy nên anh lớn tiếng quát “Cô nói đi, tại sao lại không nói gì? Cô đang hoang mang đúng không?” Chu Thiên không biết những lời nói này của mình quá đáng đến mức nào, hoàn toàn chọc giận Văn Kỳ, cô cũng thét lớn lại “Anh khó kiềm chế tâm trạng như vậy mà cũng đáng làm cảnh sát sao? Thực đúng là không có chút đầu óc. Tối qua, tôi đã qua đêm tại nhà của bạn trai tôi, Vương Thành. Lẽ nào, anh còn muốn tới xem tôi với anh ấy đã mặn nồng với nhau ra sao hả? Nói không chừng anh lại có dị tật nào đó về phương diện này cũng nên.” Không khí hiện nay vô cùng đáng sợ và gượng gạo. Chu Thiên mặt mày nóng bừng đi thẳng tới trước mặt Văn Kỳ, cố giữ bình tĩnh, kiên định lên tiếng “Yên tâm, rồi có một ngày, tôi có thể tận tay tóm được hung thủ. Tôi nhất định sẽ điều tra ra hung thủ đứng sau toàn bộ chuyện này. Có điều mong cô hãy hợp tác với chúng tôi, hung thủ nhất định là một kẻ sát nhân cực kỳ hung bạo. Lúc chúng tôi tới đây, Lý Linh đã chết rồi, tôi sợ rằng, nạn nhân tiếp theo chính là cô. Đương nhiên, đối với cái chết của Lý Linh, chúng tôi vẫn phải tiến hành giải phẫu tử thi…” “Lý Linh chết rồi!” Khi nghe thấy tin tức này, Văn Kỳ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung “Là chuyện khi nào thế? Tối qua tôi vẫn còn thấy cô ấy khỏe mạnh bình thường, tại sao hôm nay đã chết rồi?” Đối với Văn Kỳ mà nói, cái chết của Lý Linh là một tin tức vô cùng chấn động, trong đại học Thiên Nhai đã có sáu người liên tiếp bị sát hại. Cô hiểu rất rõ, những nạn nhân đó chắc chắn chính là người bị Nhất Thổ lựa chọn, tất cả những ai bị lựa chọn đều phải chết! Trong linh hồn của những người đó đều khắc ‘tội lỗi’, sau cùng đều chết đi trong đau đớn, còn cô thì rơi vào cảnh khốn khổ. Thêm một lần nữa nhớ lại bức thư điện tử kia, cô luôn cảm thấy sau lưng có một đôi mắt màu đỏ máu dõi theo mình, cô áy náy lên tiếng “Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy, hiện nay tôi có vài lời muốn nói với anh…” “Không sao đâu, cô nói đi…” Chu Thiên mỉm cười khổ sở “Tôi vốn dĩ không có năng lực, không phải cán bộ cao cấp cũng chưa đoạt được giải thưởng gì cả. Cho nên, cô nói không hề sai, tôi quả thực rất vô dụng” Văn Kỳ biết rằng anh đã cho cô con đường để rút lui, có điều cả căn phòng này, giờ chỉ còn mỗi mình cô còn sống. Người chết tiếp theo sẽ là cô sao? Cô cảm thấy vô cùng bất an, đặc biệt là những thứ mà Hạ Thiên viết lại trong cuốn nhật ký đã khiến trái tim cô đau đớn, những chị em tốt của cô tất cả đều là ngụy trang thôi sao? Chu Thiên nhìn Văn Kỳ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Chu Thiên liền nói “Văn Kỳ, cô có biết Hạ Thiên làm việc ở trung tâm tẩm quất Kim Ngọc không? Cô ấy là tình nhân của người khác. Lần trước tôi đã tới trung tâm tẩm quất Kim Ngọc điều tra rồi, người bao nuôi cô ấy tên là Văn Kiện, tổng giám đốc một công ty chế tạo dược phẩm. Tôi cũng đã thẩm vấn Văn Kiện rồi, có điều ông ta xảo quyệt chẳng khác nào một con hồ ly già.” “Anh nói cái gì? Anh nói người đó tên là Văn Kiện?” Văn Kỳ hỏi với giọng đầy nghi vấn “Thì ra người bao nuôi Hạ Thiên chính là ông ta. Không! Không thể nào! Tôi nói cho anh biết, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được!” “Ý của cô là gì? Cô không biết rằng Hạ Thiên làm việc tại trung tâm tẩm quất Kim Ngọc sao?” Chu Thiên hỏi vặn. “Thực ra, tôi cũng nghe Trịnh Cầm nói rồi, cô ấy nói Hạ Thiên là một con điếm, quan hệ của cô ấy với Hạ Thiên không hề tốt lành. Hơn nữa, quan hệ giữa Trịnh Cầm với tất cả mọi người trong căn phòng này đều không tốt.” Hả? Chỉ qua vài câu ngắn gọn vừa xong, Chu Thiên đã thu thập được một tin tức quan trọng khác, thì ra quan hệ giữa bọn họ không hề tốt đẹp. Trong lòng Văn Kỳ đầy cảm giác phẫn nộ, thật không ngờ những lời Trịnh Cầm nói lại là sự thật, Hạ Thiên thực sự là một con điếm. Còn người bao nuôi Hạ Thiên lại chính là Văn Kiện. Trời ơi! Chuyện này thực sự là nhục nhã! Thế mà Hạ Thiên vẫn còn mặt mũi coi cô là bạn bè. Lúc này, Văn Kỳ cảm thấy Hạ Thiên vô cùng bẩn thỉu. Văn Kiện còn bẩn thỉu hơn Hạ Thiên, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng chăn gối giữa Văn Kiện và Hạ Thiên. “Là vì nguyên nhân gì?” Chu Thiên thấy Văn Kỳ không nói, tỏ ra nóng vội. Văn Kỳ lập tức đáp lại “Bởi vì một người đàn ông, năm nào cũng đạt giải nhất lại còn cao to đẹp trai nữa. Thế nhưng, Trịnh Cầm và Hạ Thiên đều yêu anh ta, cũng có thể nói đây là nạn đào hoa. Chỉ là người đàn ông kia sau cùng chọn Hạ Thiên, hoàn toàn không bận tâm đến tình yêu mà Trịnh Cầm dành cho anh ta, Trịnh Cầm và Hạ Thiên từ đó kết oán, tất cả đều bởi vì Triệu Vỹ.” Văn Kỳ vẫn lược bỏ đi một đáp án qua trọng hơn, có lẽ do muốn giữ thể diện. Cô không muốn để người ta biết rằng cô có một người cha bẩn thỉu như vậy, bao nuôi bạn học của con gái làm tình nhân. Đây là một chuyện vô cùng ô nhục. Nhớ lại thời niên thiếu, Văn Kiện trong lòng cô là cả một tượng đài sừng sững, vĩ đại! *** Cô nắm lấy bàn tay của cha, đi trên con đường nhỏ xuyên rừng, tới cửa vào khu công viên, lần đầu tiên, cô nhìn thấy đu quay ngựa gỗ. Khuôn mặt cô hiện rõ vẻ mừng rỡ, người mẹ mà cô yêu thương nhất trên đời khi đó vẫn còn sống, cô có được gia đình hoàn mỹ nhất. Kể từ sau khi mẹ qua đời, cha cô như biến thành người khác, cả ngày không ở nhà. Lúc đó, Văn Kỳ bắt đầu căm ghét cha mình, bởi vì, từ trước đến nay ông chưa từng cho cô tình yêu của người cha mà cô đáng nhận được vào những lúc cô cần sự quan tâm của cha nhất. Cho dù cô quậy phá tới mức độ nào, Văn Kiện đều không có thời gian để tâm đến cô. Sau đó, người phụ nữ có tên Thẩm Lăng kia xuất hiện, thay thế vị trí của mẹ cô, tiếp sau đó, ông thuê dì Lý làm bảo mẫu, dì Lý bắt đầu chăm sóc mọi sinh hoạt ăn ở của Văn Kỳ và Thẩm Lăng. Văn Kỳ căm ghét hai người đó tới tận xương tủy, cô bắt đầu dồn tâm sức học hành, cô muốn thi vào trường đại học thật xa, chỉ vì không muốn gặp hai con người đáng ghét nhất đó. “Cô nói xem, hai người họ cùng lúc yêu Triệu Vỹ, tại sao Triệu Vỹ lại chọn Hạ Thiên?” “Về chuyện này, tôi cũng không rõ.” Chu Thiên thấy Văn Kỳ chẳng biết chuyện gì cũng không hỏi thêm nữa. Anh quyết định tìm tới các thầy cô ở khoa Sinh Vật, điều tra xem Triệu Vỹ có đắc tội với ai hoặc để lại manh mối nào không. “Được rồi, tôi đi trước đây. Nhớ kỹ, xảy ra chuyện gì phải gọi điện cho tôi ngay.” Chu Thiên quyết định đi điều tra Triệu Vỹ. Văn Kỳ định thần lại rồi nói “Được thôi, có chuyện gì tôi sẽ lập tức gọi điện cho anh. Tôi cũng phải đi đây.” Văn Kỳ cầm lấy chiếc bút ghi âm rồi rời khỏi nơi này trước Chu Thiên một bước. Chu Thiên ngẩng đầu nhìn theo bóng hình của Văn Kỳ, trong lòng thầm nghĩ “Quả thực không đơn giản, tôi xem cô còn có thể che giấu được bao lâu!” Chu Thiên cũng rời khỏi căn phòng 414, cả tòa lầu kí túc xá nữ hiện nay trống không, tất cả các sinh viên nữ đều dọn đi cả. Bọn họ gọi căn phòng 414 này là ‘căn phòng quỷ ám’, phàm những ai ở trong này đều sẽ chết. Điều này khiến Chu Thiên cảm thấy rất nực cười. Anh xuống nhà, đi về phía khu vực thứ ba của trường, tìm chủ nhiệm khoa Sinh vật Trương Ngang. Trương Ngang thân hình cao gầy, đeo một cặp kính nhỏ, trên tay đeo đôi găng màu đen. Đôi găng đó thu hút sự chú ý của Chu Thiên, giữa mùa hè nóng bức như vậy, tại sao ông còn đeo găng tay? Có điều, Chu Thiên vẫn đi thẳng vào vấn đề. “Xin chào, tôi là đội trưởng trong cục cảnh sát thành phố Thiên Nhai, tên là Chu Thiên.” Chu Thiên giơ tay ra như mọi khi. Trương Ngang không hề bắt tay anh, chỉ lên tiếng “Hả, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì? Đôi găng tay này được dùng khi đang làm thí nghiệm sinh vật, không tiện bắt tay với anh, mong anh thông cảm.” Chu Thiên đặt bàn tay của mình xuống rồi nói “Ông có thể nói qua cho tôi biết về con người của Triệu Vỹ không?” Trước cái chết đột ngột của Triệu Vỹ, Trương Ngang cảm thấy vô cùng đau lòng, thế nhưng ông cũng chẳng có cách nào khác! Người chết rồi như ngọn đèn tắt, chẳng ai có thể thay đổi được, thế nhưng không biết tại sao, ông vẫn cảm thấy đáng tiếc cho việc của Triệu Vỹ. Nói cho cùng, Triệu Vỹ cũng là một trong những môn sinh đắc ý nhất của ông, nhiều lúc, ông thậm chí còn cảm thấy cái chết của Triệu Vỹ có nhiều uẩn khúc. “Đối với cái chết của Triệu Vỹ, tôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc.” Trương Ngang tháo đôi găng tay màu đen ra, đẩy chiếc kính trên sống mũi lên, nhẫn nại lên tiếng “Tôi đã cảnh cáo cậu ấy rất nhiều lần, thế nhưng cậu ấy không nghe tôi…” “Không nghe? Vậy là có ý gì?” “Chuyện này chính là vấn đề nghiên cứu mới nhất của chúng tôi. Về chi tiết cụ thể, anh theo tôi vào phòng nghiên cứu, tôi sẽ nói rõ cho anh nghe. Chuyện này vốn dĩ không được tiết lộ ra ngoài, có điều, để điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Triệu Vỹ, tôi phá lệ một lần.” Im lặng một hồi lâu, Chu Thiên vẫn còn chưa định thần lại, hoàn toàn phớt lờ Trương Ngang, vẫn ôn hòa nói “Thầy Trương, Triệu Vỹ có mối quan hệ riêng tư tốt nhất với ai? Trong khoa cậu ấy có tư thù với ai không?” Ai ngờ lúc Trương Ngang vừa định lên tiếng, một nam sinh đột nhiên loạng choạng chạy xuống dưới, lo lắng, hoang mang lên tiếng “Thầy ơi, không… không hay rồi. Lúc nãy em ở trong phòng thí nghiệm… phát hiện chất lỏng thần bí đã biến mất.” “Em… em nói cái gì?” Câu nói này như sét đánh ngang tai, Trương Ngang tỏ ra kinh hãi, ông hiểu rõ hơn ai hết tính nguy hại của chất lỏng thần bí này. Ông phẫn nộ thét lớn “Tôn Lâm, em làm việc kiểu gì thế? Có chút chuyện cỏn con thế thôi mà cũng làm không xong, chất lỏng thần bí biến mất rồi, em có biết chuyện này nguy hại thế nào không?” Nam sinh quản lý chất lỏng thần bí kia bị mắng cho một trận tơi bời, cậu ta cúi rạp đầu, không nói lời nào. Trương Ngang lập tức xông lên căn phòng thí nghiệm ở tầng bốn, nam sinh đó vẫn lẩm bẩm một mình “Không thể nào, tại sao lại như vậy? Chìa khóa mình vẫn đang cầm, tại sao chất lỏng thần bí đó lại không cánh mà bay chứ?” Chu Thiên chần chừ một chút, sau đó cũng đi theo, anh phải xem thành quả nghiên cứu của Trương Ngang. Nhanh chóng bước lên tầng bốn, anh phát hiện ra cánh cửa chỉ đang khép hờ. Anh đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Trương Ngang nằm trên sàn màu trắng, máu tươi loang lổ, máu chảy theo dọc cánh tay, chảy xuống ngón tay. Khuôn mặt của ông cũng rất quái dị, hai mắt chảy máu, trên cổ còn có vết cào cấu hằn sâu. “Không!” Người nam sinh khi nãy thét lớn tiếng, nhìn chăm chăm vào Chu Thiên rồi gào lên phẫn nộ “Là anh! Nhất định là anh đã giết chết thầy Trương.” “Cái gì?” Chu Thiên còn chưa kịp phản ứng lại, một nam sinh khác đã chạy vội vào trong, anh nhìn thấy Trương Ngang nằm trên bàn thí nghiệm. Mới có vài phút thôi, Trương Ngang đã chết, anh vừa khóc vừa hỏi “Tiểu Lâm, chuyện này rốt cuộc là sao? Cậu nói đi! Cậu nói đi! Tại sao lại thế này?” Vương Thành gào thét trong đau đớn, chẳng khác gì kẻ điên. Chu Thiên hoàn toàn không bận tâm đến những câu gào thét của Vương Thành, từ từ bước vào trong phòng thí nghiệm, liếc mắt nhìn qua Trương Ngang, đột nhiên phát hiện trên mặt đất có vật thể sáng lóa. Anh cầm chiếc nhíp mang theo người nhặt thứ vật thể đó lên, một tay khác lại cầm một chiếc túi trong suốt, từ từ đặt vào trong. “Là anh! Nhất định là anh đã giết chết thầy Trương.” Câu nói này là do Vương Thành thét lên, anh phẫn nộ chỉ về phía Chu Thiên. Đối diện với hiểm cảnh như vậy, Chu Thiên hoàn toàn không thể giải nguy được cho bản thân, anh chỉ có thể dùng một cách khác để xử lý. Anh lấy di động gọi một cú điện thoại, chẳng bao lâu liền nói “Thiên Lượng à? Đại học Thiên Nhai lại xảy ra một vụ án mạng, hiện trường xảy ra án mạng là phòng thí nghiệm ở tầng bốn của khoa Sinh vật. Cậu mang theo mấy người tới đây ngay lập tức.” “Được! Tôi sẽ tới ngay!” Thiên Lượng đáp lại đầy khẳng định, gác lại công việc khám nghiệm tử thi sang một bên, lẩm bẩm một mình “Thằng ranh này lúc nào cũng gây phiền nhiễu cho mình vào những lúc quan trọng nhất.” Thiên Lượng liền gọi mấy đồng nghiệp cùng lên đường, có một người cũng lặng lẽ theo sau. Lái xe rồi dừng lại trước cửa trường đại học Thiên Nhai, không còn nghi ngờ nữa, các sinh viên trong trường từ lâu đã hoảng sợ vô cùng, họ chẳng nhớ ra đã bao nhiêu lần nhìn thấy xe cảnh sát tới nơi này nữa. Thiên Lượng dẫn theo hai trợ thủ cùng tiến vào khuôn viên trường và gọi điện cho Chu Thiên, tiến lên theo chỉ dẫn của anh. Chẳng bao lâu, Thiên Lượng và hai trợ thủ đã tới được phòng thí nghiệm ở tầng bốn. Hiện trường vụ án mạng ngập ngụa máu tươi, mùi máu tanh nồng hòa lẫn trong không khí. Hai viên trợ lý cảm thấy khó chịu, tiếp đó, Thiên Lượng đi thẳng vào hiện trường, ngoại trừ anh, vẫn còn ba người nữa đang có mặt tại đây.