Kiếp nạn người sói

Chương 8 : Chương 4.2

Thiên Lượng đã theo nghề pháp y nhiều năm, từ trước tới nay chưa từng gặp những tử thi bị giết chết một cách kì dị thế này, máu tươi vẫn còn nóng hôi hổi. Huyết dịch trên mặt đất vẫn đang chảy, cả cánh tay không ngừng tiết ra máu, cứ như thể suối nguồn tuôn trào, mãi mãi không cạn, chỉ là màu sắc lại đỏ chói, lóa mắt. Là ai đã giết chết Trương Ngang trong thời gian ngắn ngủi như vậy? Qua việc đo nhiệt độ của huyết dịch, ssuy ra được thời gian tử vong còn chưa tới nửa tiếng đống hồ trước. Thiên Lượng âm thầm khâm phục hung thủ, có thể trong thời gian cực ngắn giết chết một người đàn ông thành niên, hơn nữa thủ pháp nhanh gọn, dứt khoát. Mấy vết cào cấu trên cổ thu hút sự chú ý của anh, không ngừng hiện lên trong đầu anh, tạo thành kí ức không vui chút nào. Lúc Trịnh Tiểu Quân xuất hiện, cô kìm nén nỗi lo lắng trong lòng, chẳng hề do dự cho Chu Thiên cái tát, giọng điệu tràn đầy uất ức và phẫn nộ “Chu Thiên, anh là tên đại ngốc! Chuyện này rõ ràng có người giăng bẫy trước để anh tự chui đầu vào rọ.” “Tiểu Quân, tôi sẽ không sao đâu.” Chu Thiên mặt mày chán nản, mỉm cười khổ sở, anh lén lút đặt thứ vừa mới phát hiện được khi nãy vào tay Trịnh Tiểu Quân, rồi thì thầm bên tai cô “Đây là thứ tôi lén phát hiện được, bây giờ, tôi chỉ có thể tin tưởng cô mà thôi.” Thiên Lượng đưa tử thi của Trương Ngang về phòng giữ xác của cục cảnh sát, Trịnh Tiểu Quân ở lại hiện trường lấy khẩu cung. “Tên họ?” “Vương Thành.” “Tôn Lâm.” “Hai người có quan hệ gì với người chết?” “Quan hệ thầy trò.” “Quan hệ chú cháu.” Trịnh Tiểu Quân ngước mắt lên nhìn Tôn Lâm, cô ghi lại tất cả lên quyển sổ, hỏi thêm một vài chuyện, phát hiện mọi mũi nhọn đều chĩa về phía Chu Thiên. Chuyện này vô cùng bất lợi với anh, hiển nhiên thủ pháp gây án của hung thủ vô cùng cao minh. Chu Thiên hiện nay rơi vào cảnh tình ngay lý gian, sau khi Trương Ngang bị giết, anh cũng bị đình chỉ công tác, nộp lại súng và thẻ cảnh sát. Có điều, anh không hề lạc lõng, vẫn còn một người có thể điều tra vụ án thay anh. Chín giờ đêm, cánh cửa phòng ngủ của Trịnh Tiểu Quân mở lớn, phát ra ánh đèn mờ ảo. “Cô nhóc này vẫn chưa đi ngủ, cũng không biết cô ấy đang bận rộn chuyện gì, phải tìm cơ hội nói chuyện với cô ấy xem sao.” Chu Thiên thầm mừng trong lòng, nếu không tìm được ai thích hợp, vậy thì để cô thay anh điều tra vụ án, đây cũng là một lựa chọn không tệ chút nào. Thế là Chu Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, muốn hù dọa Trịnh Tiểu Quân một vố. Ai ngờ ngoại trừ ánh đèn mờ ảo, căn phòng vắng lặng không người, Chu Thiên không hề rời khỏi nơi này ngay. Nếu đèn phòng ngủ còn sáng, vậy thì Trịnh Tiểu Quân có việc gấp, vội vã ra ngoài, hoặc là làm chuyện gì đó, đợi một lúc, chắc cô sẽ quay về ngay. Anh định dọa cô nên tắt đèn phòng đi, rồi trốn ra phía sau cửa. Mười lăm phút sau, Trịnh Tiểu Quân quay về, cô lẩm nhẩm mấy câu hát bên miệng rồi mở cửa. Điều đáng nói chính là lúc đi cô không hề đóng cửa, có điều, cô cũng chẳng thấy lạ, có khả năng là gió đã đóng sập cửa lại. Cửa vừa mở ra, Trịnh Tiểu Quân còn chưa kịp bật đèn, đã bị một bàn tay lớn bịt kín miệng lại. “Đừng động đậy, cẩn thận cái mạng của cô, con nhãi ranh, ta đã đợi cô rất lâu rồi, chúng ta hãy nói chuyện một lần xem sao.” Cô đã đoán được người này chính là Chu Thiên, cô nhận ra mùi hương trên người anh. Trịnh Tiểu Quân giả bộ cực kỳ sợ hãi rồi nói “Tôi, tôi không có tiền, anh hãy tha cho tôi, tôi rất nghèo.” Cô quyết định trêu chọc Chu Thiên một trận, hơi thở của anh phì phò bên tai cô, thân hình cường tráng cao to của anh tì sát sau lưng cô, nếu bây giờ đèn sáng, anh nhất định sẽ nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng vì xấu hổ của cô. Chu Thiên thì thầm bên tai cô “Hừm, ta không cần tiền, thứ ta muốn cướp là tình cơ.” Anh còn cố tình đầy nhẹ Trịnh Tiểu Quân một cái, trái tim cô lập tức loạn nhịp, nói cho cùng, cô vẫn luôn yêu thầm Chu Thiên. Chu Thiên ghé sát phần lưng của Trịnh Tiểu Quân, gần như nghe ra được nhịp tim loạn xạ của cô lúc này. Lần thứ hai anh nghe được tiếng động như vậy, mùi hương trên cơ thể cô khiến anh mê mẩn như thể nha phiến. Lần đầu tiên chính là lúc chờ đợi Văn Kiện, cả người cô đổ sầm lên anh, còn lần này, vẫn trong không gian tối sầm, liệu có xảy ra chuyện gì không? Điều kỳ lạ chính là, Trịnh Tiểu Quân không hề phản kháng, cũng chẳng làm chuyện gì khác. “Anh… anh có thực sự yêu tôi không?” Trịnh Tiểu Quân âm thầm hỏi mình trăm vạn lần trong lòng, tuy cô không nhìn được nét mặt của Chu Thiên, thế nhưng cô có thể cảm nhận được sự nồng nhiệt ở anh. Trong căn phòng tràn ngập ánh trăng bạc trắng, hoàn toàn không có chút dị thường nào, tất cả chỉ là không khí lãng mạn khác lạ. Chẳng trách anh lại lựa chọn đến ‘cướp đoạt’ cô vào buổi tối, cô bỗng quay người lại, Chu Thiên cũng nhìn vào cô. “Anh nói cho em biết, anh có cảm giác gì với em?” Nếu hỏi cô đã yêu anh từ khi nào, vậy thì phải nói ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã xuất hiện như một vị anh hùng cứu giúp cô giữa nguy nan. Cảnh tượng của lần đầu tiên vẫn còn hiển hiện trong đầu Trịnh Tiểu Quân, cô kiễng chân trao nụ hôn, hai tay ôm chặt lấy cổ Chu Thiên. Chiếc lưỡi cô luồn lách trong miệng anh như một con rắn nước, Chu Thiên cũng bắt đầu đáp lại một cách cuồng nhiệt. Hiện nay cô chỉ còn lại bộ nội y quyến rũ trên người, trong căn phòng tối đen như mực, cùng người đàn ông mà cô yêu thương, tiếp đó là ánh trăng tuyệt đẹp, chan hòa, ánh mắt cô ứa ra giọt nước mắt hạnh phúc, bắt đầu cuộc mặn nồng tình cảm. Trịnh Tiểu Quân nằm trong vòng tay vững chắc của Chu Thiên, ánh trăng cứ dịu dàng và yên tĩnh như vây, cảm giác hạnh phúc, đê mê tràn ngập khắp cơ thể cô. Không ngờ niềm hạnh phúc này lại đến bất ngờ như vậy. Nước mắt chảy dài trên khuôn ngực của Chu Thiên, cô không hối hận vì sự lựa chọn của mình tối nay. Thế giới này vốn dĩ đã điên cuồng như vậy, cô yêu anh, cô tình nguyện dâng hiến cho anh, anh cũng yêu cô và tình nguyện trở thành tù binh của cô. Mười một giờ đêm, vẫn còn một đôi tình nhân hạnh phúc tựa sát bên nhau. “Anh xin lỗi!” Chu Thiên quay đầu lại nói cùng Trịnh Tiểu Quân. “Hả, vô duyên vô cớ anh nói xin lỗi em làm gì?” “Lần trước anh không nên nói với em như vậy, chỉ vì anh mong muốn được phá án sớm thôi.” “Được rồi, em không trách anh.” Chu Thiên ôm chặt Trịnh Tiểu Quân trong lòng, cô ngước mắt nhìn Chu Thiên, Chu Thiên cúi đầu trao cô nụ hôn. Ai ngờ lúc này cánh cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, đèn được bật lên, hai người họ giật nảy mình. Vào lúc này, một người không nên xuất hiện đã tới đây. Anh cũng hoàn toàn ngây lặng trước tình cảnh trong phòng hiện nay. Chu Thiên để trần thân trên, dưới đất là bộ nội y bằng lụa màu đen, chiếc sơ mi sọc màu trắng cùng chiếc quần bò màu xanh da trời. Không sai, anh như bị sét đánh ngang tai. “Chuyện này, tôi không nhìn thấy gì hết, chẳng nhìn thấy gì hết, các người cứ tiếp tục đi.” Thiên Lượng ngại ngùng nhìn hai người rồi nói. Chu Thiên thét lên một tiếng “Được rồi, có chuyện thì nói, đừng có giả vờ thuần khiết trước mặt lão đây, ai mà không biết cậu là một tên đàn ông biến thái.” Câu nói này khiến Trịnh Tiểu Quân cảm thấy vô cùng hứng khởi, cô bật cười thành tiếng. “Hưm, anh với anh ấy cũng chẳng khác gì nhau, đều là mấy con sói đuôi lớn.” “Ha ha, đúng đấy! Đúng đấy!” “…” Thiên Lượng lấy ra một vật rồi nói “Tôi phát hiện trên thi thể của Lý Linh có một lượng phốt pho lớn, độc tính còn mạnh hơn thạch tín gấp trăm lần. Một khi đã uống phải, nếu không động đậy nhất định sẽ tự chết đi, chỉ duy nhất hoạt động bài tiết mới có thể vượt qua mối nguy hiểm do trúng độc.” “Cô ấy đã chết vì trúng độc?” “Đúng.” “Chu Thiên, tình hình hiện nay cực kỳ bất lợi với anh, có người cố tính hãm hại anh bị mất chức, tất cả chỉ vì không muốn anh tiếp tục tham gia điều tra vụ án giết người liên hoàn này.” Chu Thiên nhìn Trịnh Tiểu Quân bằng đôi mắt háo sắc “Không sao, bà xã anh sẽ giúp đỡ anh mà.” Trịnh Tiểu Quân mặt mày đỏ bừng lên tiếng “Tên lưu manh thối tha, chỉ biết ăn hiếp người ta mà thôi, ai là bà xã của anh chứ?” “Được rồi, đừng có tình chàng ý thiếp trước mặt tôi nữa, bây giờ điều tra ra hung thủ thực sự mới là quan trọng nhất.” Thiên Lượng mở một tờ giấy trên mặt đất, trên đó có rất nhiều chữ, lại vẽ một khung lớn, bên trong có viết tên của những người có liên quan tới các vụ án mạng liên hoàn xảy ra gần đây. “Tất cả các nạn nhân đều có một điểm tương đồng, trên lưng và cổ đều có vết cào cấu hoặc là vết răng đỏ máu, các nội tạng trên người đều không cánh mà bay. Dưới cơ thể người chết là nữ thường có chất lỏng màu xanh lục thần bí, điều tra ra được chất lỏng màu xanh lục đó là gì, vụ án mạng liên hoàn này sẽ có manh mối mới.” “Từ từ đã, vừa nãy cậu nói Văn Kiện là cha của Văn Kỳ? Cậu nghe ai nói vậy?” Chu Thiên cau chặt đôi mày rồi đưa lời hỏi. “Vấn đề này, hãy đi hỏi bà xã của cậu đi.” Thiên Lượng lại khôi phục bộ dạng như cũ. Anh liếc mắt nhìn Trịnh Tiểu Quân đầy gian xảo. “Tên đáng chết, anh ngứa thịt à? Dám lấy bản tiểu thư ra làm trò đùa?” Trịnh Tiểu Quân làm bộ định đánh Thiên Lượng, có điều, cô cũng nhìn thấy được ánh mắt của Chu Thiên, lại quay về bộ dạng yếu ớt, dịu dàng. “Hôm nay, lúc ghi khẩu cung, nghe Vương Thành nói, cậu ta là bạn trai của Văn Kỳ. Đồng thời cậu ấy cũng là môn sinh đắc ý của Trương Ngang, có điều cậu ấy chưa hề nghiên cứu ra cái gì hết.” “Nghe em nói vậy, anh chợt nhớ ra, Thiên Lượng, cậu còn nhớ kết quả nghiên cứu lần trước không? Thứ vật chất màu xanh lục đó có độ trùng hợp lớn với DNA của loài sói? Hôm nay tôi vừa hỏi Trương Ngang, ông ấy đã bị diệt khẩu, chất lỏng thần bí đó cũng biến mất một cách kì lạ, hiển nhiên là có mưu đồ từ trước.” “Hai người phát hiện không sai, tất cả các nạn nhân đều có mối liên quan cực lớn với một người.” Typer: Hoa Thiên Thiên Lượng đã theo nghề pháp y nhiều năm, từ trước tới nay chưa từng gặp những tử thi bị giết chết một cách kì dị thế này, máu tươi vẫn còn nóng hôi hổi. Huyết dịch trên mặt đất vẫn đang chảy, cả cánh tay không ngừng tiết ra máu, cứ như thể suối nguồn tuôn trào, mãi mãi không cạn, chỉ là màu sắc lại đỏ chói, lóa mắt. Là ai đã giết chết Trương Ngang trong thời gian ngắn ngủi như vậy? Qua việc đo nhiệt độ của huyết dịch, ssuy ra được thời gian tử vong còn chưa tới nửa tiếng đống hồ trước. Thiên Lượng âm thầm khâm phục hung thủ, có thể trong thời gian cực ngắn giết chết một người đàn ông thành niên, hơn nữa thủ pháp nhanh gọn, dứt khoát. Mấy vết cào cấu trên cổ thu hút sự chú ý của anh, không ngừng hiện lên trong đầu anh, tạo thành kí ức không vui chút nào. Lúc Trịnh Tiểu Quân xuất hiện, cô kìm nén nỗi lo lắng trong lòng, chẳng hề do dự cho Chu Thiên cái tát, giọng điệu tràn đầy uất ức và phẫn nộ “Chu Thiên, anh là tên đại ngốc! Chuyện này rõ ràng có người giăng bẫy trước để anh tự chui đầu vào rọ.” “Tiểu Quân, tôi sẽ không sao đâu.” Chu Thiên mặt mày chán nản, mỉm cười khổ sở, anh lén lút đặt thứ vừa mới phát hiện được khi nãy vào tay Trịnh Tiểu Quân, rồi thì thầm bên tai cô “Đây là thứ tôi lén phát hiện được, bây giờ, tôi chỉ có thể tin tưởng cô mà thôi.” Thiên Lượng đưa tử thi của Trương Ngang về phòng giữ xác của cục cảnh sát, Trịnh Tiểu Quân ở lại hiện trường lấy khẩu cung. “Tên họ?” “Vương Thành.” “Tôn Lâm.” “Hai người có quan hệ gì với người chết?” “Quan hệ thầy trò.” “Quan hệ chú cháu.” Trịnh Tiểu Quân ngước mắt lên nhìn Tôn Lâm, cô ghi lại tất cả lên quyển sổ, hỏi thêm một vài chuyện, phát hiện mọi mũi nhọn đều chĩa về phía Chu Thiên. Chuyện này vô cùng bất lợi với anh, hiển nhiên thủ pháp gây án của hung thủ vô cùng cao minh. Chu Thiên hiện nay rơi vào cảnh tình ngay lý gian, sau khi Trương Ngang bị giết, anh cũng bị đình chỉ công tác, nộp lại súng và thẻ cảnh sát. Có điều, anh không hề lạc lõng, vẫn còn một người có thể điều tra vụ án thay anh. Chín giờ đêm, cánh cửa phòng ngủ của Trịnh Tiểu Quân mở lớn, phát ra ánh đèn mờ ảo. “Cô nhóc này vẫn chưa đi ngủ, cũng không biết cô ấy đang bận rộn chuyện gì, phải tìm cơ hội nói chuyện với cô ấy xem sao.” Chu Thiên thầm mừng trong lòng, nếu không tìm được ai thích hợp, vậy thì để cô thay anh điều tra vụ án, đây cũng là một lựa chọn không tệ chút nào. Thế là Chu Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, muốn hù dọa Trịnh Tiểu Quân một vố. Ai ngờ ngoại trừ ánh đèn mờ ảo, căn phòng vắng lặng không người, Chu Thiên không hề rời khỏi nơi này ngay. Nếu đèn phòng ngủ còn sáng, vậy thì Trịnh Tiểu Quân có việc gấp, vội vã ra ngoài, hoặc là làm chuyện gì đó, đợi một lúc, chắc cô sẽ quay về ngay. Anh định dọa cô nên tắt đèn phòng đi, rồi trốn ra phía sau cửa. Mười lăm phút sau, Trịnh Tiểu Quân quay về, cô lẩm nhẩm mấy câu hát bên miệng rồi mở cửa. Điều đáng nói chính là lúc đi cô không hề đóng cửa, có điều, cô cũng chẳng thấy lạ, có khả năng là gió đã đóng sập cửa lại. Cửa vừa mở ra, Trịnh Tiểu Quân còn chưa kịp bật đèn, đã bị một bàn tay lớn bịt kín miệng lại. “Đừng động đậy, cẩn thận cái mạng của cô, con nhãi ranh, ta đã đợi cô rất lâu rồi, chúng ta hãy nói chuyện một lần xem sao.” Cô đã đoán được người này chính là Chu Thiên, cô nhận ra mùi hương trên người anh. Trịnh Tiểu Quân giả bộ cực kỳ sợ hãi rồi nói “Tôi, tôi không có tiền, anh hãy tha cho tôi, tôi rất nghèo.” Cô quyết định trêu chọc Chu Thiên một trận, hơi thở của anh phì phò bên tai cô, thân hình cường tráng cao to của anh tì sát sau lưng cô, nếu bây giờ đèn sáng, anh nhất định sẽ nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng vì xấu hổ của cô. Chu Thiên thì thầm bên tai cô “Hừm, ta không cần tiền, thứ ta muốn cướp là tình cơ.” Anh còn cố tình đầy nhẹ Trịnh Tiểu Quân một cái, trái tim cô lập tức loạn nhịp, nói cho cùng, cô vẫn luôn yêu thầm Chu Thiên. Chu Thiên ghé sát phần lưng của Trịnh Tiểu Quân, gần như nghe ra được nhịp tim loạn xạ của cô lúc này. Lần thứ hai anh nghe được tiếng động như vậy, mùi hương trên cơ thể cô khiến anh mê mẩn như thể nha phiến. Lần đầu tiên chính là lúc chờ đợi Văn Kiện, cả người cô đổ sầm lên anh, còn lần này, vẫn trong không gian tối sầm, liệu có xảy ra chuyện gì không? Điều kỳ lạ chính là, Trịnh Tiểu Quân không hề phản kháng, cũng chẳng làm chuyện gì khác. “Anh… anh có thực sự yêu tôi không?” Trịnh Tiểu Quân âm thầm hỏi mình trăm vạn lần trong lòng, tuy cô không nhìn được nét mặt của Chu Thiên, thế nhưng cô có thể cảm nhận được sự nồng nhiệt ở anh. Trong căn phòng tràn ngập ánh trăng bạc trắng, hoàn toàn không có chút dị thường nào, tất cả chỉ là không khí lãng mạn khác lạ. Chẳng trách anh lại lựa chọn đến ‘cướp đoạt’ cô vào buổi tối, cô bỗng quay người lại, Chu Thiên cũng nhìn vào cô. “Anh nói cho em biết, anh có cảm giác gì với em?” Nếu hỏi cô đã yêu anh từ khi nào, vậy thì phải nói ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã xuất hiện như một vị anh hùng cứu giúp cô giữa nguy nan. Cảnh tượng của lần đầu tiên vẫn còn hiển hiện trong đầu Trịnh Tiểu Quân, cô kiễng chân trao nụ hôn, hai tay ôm chặt lấy cổ Chu Thiên. Chiếc lưỡi cô luồn lách trong miệng anh như một con rắn nước, Chu Thiên cũng bắt đầu đáp lại một cách cuồng nhiệt. Hiện nay cô chỉ còn lại bộ nội y quyến rũ trên người, trong căn phòng tối đen như mực, cùng người đàn ông mà cô yêu thương, tiếp đó là ánh trăng tuyệt đẹp, chan hòa, ánh mắt cô ứa ra giọt nước mắt hạnh phúc, bắt đầu cuộc mặn nồng tình cảm. Trịnh Tiểu Quân nằm trong vòng tay vững chắc của Chu Thiên, ánh trăng cứ dịu dàng và yên tĩnh như vây, cảm giác hạnh phúc, đê mê tràn ngập khắp cơ thể cô. Không ngờ niềm hạnh phúc này lại đến bất ngờ như vậy. Nước mắt chảy dài trên khuôn ngực của Chu Thiên, cô không hối hận vì sự lựa chọn của mình tối nay. Thế giới này vốn dĩ đã điên cuồng như vậy, cô yêu anh, cô tình nguyện dâng hiến cho anh, anh cũng yêu cô và tình nguyện trở thành tù binh của cô. Mười một giờ đêm, vẫn còn một đôi tình nhân hạnh phúc tựa sát bên nhau. “Anh xin lỗi!” Chu Thiên quay đầu lại nói cùng Trịnh Tiểu Quân. “Hả, vô duyên vô cớ anh nói xin lỗi em làm gì?” “Lần trước anh không nên nói với em như vậy, chỉ vì anh mong muốn được phá án sớm thôi.” “Được rồi, em không trách anh.” Chu Thiên ôm chặt Trịnh Tiểu Quân trong lòng, cô ngước mắt nhìn Chu Thiên, Chu Thiên cúi đầu trao cô nụ hôn. Ai ngờ lúc này cánh cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, đèn được bật lên, hai người họ giật nảy mình. Vào lúc này, một người không nên xuất hiện đã tới đây. Anh cũng hoàn toàn ngây lặng trước tình cảnh trong phòng hiện nay. Chu Thiên để trần thân trên, dưới đất là bộ nội y bằng lụa màu đen, chiếc sơ mi sọc màu trắng cùng chiếc quần bò màu xanh da trời. Không sai, anh như bị sét đánh ngang tai. “Chuyện này, tôi không nhìn thấy gì hết, chẳng nhìn thấy gì hết, các người cứ tiếp tục đi.” Thiên Lượng ngại ngùng nhìn hai người rồi nói. Chu Thiên thét lên một tiếng “Được rồi, có chuyện thì nói, đừng có giả vờ thuần khiết trước mặt lão đây, ai mà không biết cậu là một tên đàn ông biến thái.” Câu nói này khiến Trịnh Tiểu Quân cảm thấy vô cùng hứng khởi, cô bật cười thành tiếng. “Hưm, anh với anh ấy cũng chẳng khác gì nhau, đều là mấy con sói đuôi lớn.” “Ha ha, đúng đấy! Đúng đấy!” “…” Thiên Lượng lấy ra một vật rồi nói “Tôi phát hiện trên thi thể của Lý Linh có một lượng phốt pho lớn, độc tính còn mạnh hơn thạch tín gấp trăm lần. Một khi đã uống phải, nếu không động đậy nhất định sẽ tự chết đi, chỉ duy nhất hoạt động bài tiết mới có thể vượt qua mối nguy hiểm do trúng độc.” “Cô ấy đã chết vì trúng độc?” “Đúng.” “Chu Thiên, tình hình hiện nay cực kỳ bất lợi với anh, có người cố tính hãm hại anh bị mất chức, tất cả chỉ vì không muốn anh tiếp tục tham gia điều tra vụ án giết người liên hoàn này.” Chu Thiên nhìn Trịnh Tiểu Quân bằng đôi mắt háo sắc “Không sao, bà xã anh sẽ giúp đỡ anh mà.” Trịnh Tiểu Quân mặt mày đỏ bừng lên tiếng “Tên lưu manh thối tha, chỉ biết ăn hiếp người ta mà thôi, ai là bà xã của anh chứ?” “Được rồi, đừng có tình chàng ý thiếp trước mặt tôi nữa, bây giờ điều tra ra hung thủ thực sự mới là quan trọng nhất.” Thiên Lượng mở một tờ giấy trên mặt đất, trên đó có rất nhiều chữ, lại vẽ một khung lớn, bên trong có viết tên của những người có liên quan tới các vụ án mạng liên hoàn xảy ra gần đây. “Tất cả các nạn nhân đều có một điểm tương đồng, trên lưng và cổ đều có vết cào cấu hoặc là vết răng đỏ máu, các nội tạng trên người đều không cánh mà bay. Dưới cơ thể người chết là nữ thường có chất lỏng màu xanh lục thần bí, điều tra ra được chất lỏng màu xanh lục đó là gì, vụ án mạng liên hoàn này sẽ có manh mối mới.” “Từ từ đã, vừa nãy cậu nói Văn Kiện là cha của Văn Kỳ? Cậu nghe ai nói vậy?” Chu Thiên cau chặt đôi mày rồi đưa lời hỏi. “Vấn đề này, hãy đi hỏi bà xã của cậu đi.” Thiên Lượng lại khôi phục bộ dạng như cũ. Anh liếc mắt nhìn Trịnh Tiểu Quân đầy gian xảo. “Tên đáng chết, anh ngứa thịt à? Dám lấy bản tiểu thư ra làm trò đùa?” Trịnh Tiểu Quân làm bộ định đánh Thiên Lượng, có điều, cô cũng nhìn thấy được ánh mắt của Chu Thiên, lại quay về bộ dạng yếu ớt, dịu dàng. “Hôm nay, lúc ghi khẩu cung, nghe Vương Thành nói, cậu ta là bạn trai của Văn Kỳ. Đồng thời cậu ấy cũng là môn sinh đắc ý của Trương Ngang, có điều cậu ấy chưa hề nghiên cứu ra cái gì hết.” “Nghe em nói vậy, anh chợt nhớ ra, Thiên Lượng, cậu còn nhớ kết quả nghiên cứu lần trước không? Thứ vật chất màu xanh lục đó có độ trùng hợp lớn với DNA của loài sói? Hôm nay tôi vừa hỏi Trương Ngang, ông ấy đã bị diệt khẩu, chất lỏng thần bí đó cũng biến mất một cách kì lạ, hiển nhiên là có mưu đồ từ trước.” “Hai người phát hiện không sai, tất cả các nạn nhân đều có mối liên quan cực lớn với một người.” “Là ai?” “Văn Kỳ.” Chu Thiên vẫn luôn nghi ngờ Văn Kỳ, sau khi đọc được bản tiểu thuyết có tên ‘Kiếp nạn người sói’ trong chiếc laptop của cô, anh lại càng thêm hoài nghi. Hiện nay, Văn Kỳ chính là kẻ tình nghi lớn nhất của vụ án. Mười hai giờ đêm, cơn mệt mỏi ập tới, mấy người Chu Thiên ai về nhà nấy.