Kiếp nạn người sói
Chương 6 : Chương 3.2
Lúc này, Văn Kỳ đang đứng trên đường lớn tại thành phố Thiên Nhai, đây là nơi huyên náo, ánh đèn màu vàng chiếu rọi lên khuôn mặt Văn Kỳ khiến cô giống như một tinh linh. Không sai, cô dựa vào cuốn nhật kí của Hạ Thiên, tìm tới trung tâm tẩm quất Kim Ngọc, còn cố tình ăn vận quyến rũ thiếu vải giống như một gái gọi, nét mặt ngây thơ khiến người ta xót xa.
Văn Kỳ từ từ bước vào trung tâm tẩm quất Kim Ngọc, cô khác biệt với đám phụ nữ kia, cô mặc chiếc quần tất lụa màu đen bên trong váy dài, làm nổi bật thân hình của mình, mái tóc mềm mại trên khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt tựa như nước suối trong veo. Thực đúng là cực kỳ mê hoặc, tiếng giày cao gót vang lên cộc cộc, trung tâm tẩm quất ngập tràn đủ thứ mùi vị. Cô nhìn thấy một người, là người cô cực kỳ thân thuộc.
Cô cảm thấy nơi này có mối liên hệ với việc Hạ Thiên bị sát hại. Cô đọc cuốn nhật ký đó tới tận trang cuối cùng, trong đó có ghi chép cuộc sống một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày của Hạ Thiên, mỗi ngày đều tới trung tâm tẩm quất Kim Ngọc. Cô viết nhật ký chỉ vì muốn giải tỏa bất mãn trong lòng, trút bực bội thông qua những con chữ.
Chưa đi được vài bước, bà chủ đã ngăn Văn Kỳ lại, đó là một người đàn bà còn gợi cảm hơn cả cô.
Văn Kỳ âm thầm khẳng định, có lẽ người phụ nữ trước mặt chính là bà chủ của trung tâm tẩm quất Kim Ngọc.
Văn Kỳ đi thẳng vào vấn đề chính “Bà chính là bà chủ của trung tâm tẩm quất Kim Ngọc? Tôi là chị họ của Hạ Thiên, tê là Hạ Mỹ. Hiện nay cô ấy đang ở đâu? Tôi tìm cô ấy có việc gấp.” Văn Kỳ trước nay chưa từng nói dối, nhưng khi nói dối, sắc mặt không hề biến đổi.
Cô còn chưa kịp hỏi hết, một người đàn ông say rượu loạng choạng bước từ trong ra, còn bất cẩn va phải cô.
Chính vào lúc Văn Kỳ quay đầu lại, liền nghe thấy người đàn ông đó cằn nhằn “Tôi đã bỏ ra bao nhiêu tiền bao cô ta, không ngờ cô ta lại lén lút đem tiền đi nuôi giai? Lão Vương, ông nói con đĩ đấy có phải là vô tình không? Đã thế tôi lại còn yêu nó như vậy chứ?”
“Văn Kiện, đừng có nói linh tinh nữa.” Người đỡ lấy Văn Kiện tỏ ra bực bội. “Tôi cảnh cáo ông! Ông đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, nếu không, sự việc bại lộ, cả tôi và ông đều toi, ông nhớ rõ cho tôi.”
“Ý của ông là, năm đó là lỗi của một mình tôi?” Văn Kiện mượn hơi men, ra sức ép người. “Nếu không vì ông, tôi cũng chẳng lỡ tay, ông cho rằng tôi không biết sao? Được thôi, hiện nay chúng ta đều ngồi trên một con thuyền, mau bảo thằng đồ đệ của ông biết thân biết phận, nếu không tôi sẽ sai người giết chết nó.”
Giáo sư Vương chán nản đỡ Văn Kiện, khóe miệng Văn Kiện bất giác run lên, nhưng không nói thêm lời nào.
Văn Kỳ liền đứng dậy, lặng lẽ rời đi, chẳng quay đầu lại nhìn trung tâm tẩm quất Kim Ngọc thêm lần nào nữa.
“Vương Thành, có thể tới trung tâm tẩm quất Kim Ngọc đón em được không?” Văn Kỳ gọi di động cho Vương Thành.
Chẳng bao lâu sau, một thanh niên mặc sơ mi trắng đi chiếc xe đạp màu đen xuất hiện trước mặt cô.
Anh khom lưng rồi thận trọng lên tiếng “Đại tiểu thư, cô có gì sai bảo?”
“Anh nghiêm túc đi!” văn Kỳ yếu đuối lên tiếng “Anh có biết không, hiện nay em đang rất sợ hãi, người tiếp theo chết đi rất có thể là em! Em không muốn về nha, em sợ chết lắm.”
Gương mặt Vương Thành bỗng thoáng nét lo lắng nhưng lại không dám có phản ứng nào thái quá, anh vẫn cười nói “Đại tiểu thư, yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em cả ngày, không rời nửa bước.”
Nói xong, Vương Thành liền vỗ nhẹ lên yên xe sau, Văn Kỳ dường như nhìn thấy hy vọng, ngồi lên xe đạp, ôm chặt lấy thắt lưng của Vương Thành.
Cùng lúc này, trong lòng cô bắt đầu gợn sóng, đây là điều xưa nay cô mong mỏi. Cô chia tay với Vương Thành là vì quá bất lực, còn Vương Thành vẫn cứ yêu thương cô như trước kia, bảo vệ con người yếu mềm như cô.
Lúc nhìn thấy Vương Thành mọi nỗi hoảng sợ trong lòng cô đột nhiên tan theo mây khói, khuôn mặt rạng ngời như nắng xuân đã hóa giải mọi ưu sầu trong cô, thật chẳng khác nào hơi ấm hiếm hoi giữa mùa đông giá rét.
Vương Thành vừa đạp xe vừa nói “Kỳ Kỳ, muộn vậy rồi vẫn không về nhà, hôm qua chắc bị cảnh sát giày vò ghê lắm, em phải nghỉ ngơi cho tử tế nhé.”
“Không cần đâu, cảm ơn anh, em không muốn về nhà.” Giọng nói của Văn Kỳ chứa đầy vẻ não nề.
“Đúng rồi, anh có thể giúp em một việc không? Tìm cho em một chỗ ở.”
“Chỗ ở? Không phải em có nhà sao? Tại sao phải tìm chỗ ở?” Ánh mắt Vương Thành chứa đầy nghi hoặc. “Anh nghĩ em vẫn nên quay về nhà thì hơn, nói cho cùng, cha mẹ sẽ lo lắng cho em đấy.”
Đối diện với Văn Kỳ, chuyện gì Vương Thành cũng suy nghĩ cho cô.
Văn Kỳ lạnh nhạt nói “Anh không muốn giúp em thì thôi, sau này chuyện của em không cần anh lo lắng.”
“Được rồi, thực chẳng còn cách nào với em cả.” Vương Thành tỏ ra bất lực, âu sầu nói “Kỳ Kỳ, em phải học cách tự chăm sóc bản thân, biết không? Đối xử với bản thân tốt hơn chút, em là người thứ hai mà anh coi trọng nhất, anh hy vọng em có thể sống tốt. Chỉ cần em sống hạnh phúc hơn anh, cho dù em nói gì, anh cũng đều để trong tim hết.”
Lời nói này khiến Văn Kỳ vô cùng cảm động, bất giác nói “Cảm ơn anh, tuy rằng em đã chia tay anh rồi.”
Vương Thành không nhìn thấy được nét mặt của Văn Kỳ ngồi phía sau, anh lựa chọn im lặng, tiếp tục đạp xe về một nơi. Hai người yêu thương phải chia lìa, thế nhưng trong lòng vẫn nghĩ về đối phương, bất luận thế nào, cũng chẳng thể quên đi người kia được.
“Vương Thành, anh nói cho em nghe, rốt cuộc anh yêu em đến nhường nào?” Văn Kỳ cằn nhằn trong bất mãn “Em không tốt như anh vẫn tưởng tượng đâu. Anh biết không, em không phải người tốt, tâm hồn em rất xấu, rất xấu, em căm hận một người tới tận xương tủy.”
“Không sao, anh cũng rất xấu.” Vương Thành thiếu nghiêm túc nói “Kể từ lần đầu nhìn thấy em, anh đã trao cả cuộc đời này cho em, ngoài em ra, anh chẳng cần ai khác.”
Văn Kỳ áp sát khuôn mặt vào tấm lưng của Vương Thành. Cô đã hiểu, trên thế gian này vẫn còn một người đàn ông tên là Vương Thành, yêu cô tựa như sinh mệnh. Cô cảm thấy ở bên Vương Thành rất an toàn, không hề có bất cứ nỗi sợ hãi nào.
Vương Thành tăng nhanh tốc độ, thi thoảng quay đầu lại nhìn cô gái mà anh yêu sâu sắc, còn nước mắt của Văn Kỳ lã chã rơi xuống, nhỏ lên chiếc áo sơ mi của anh.
Hai giờ sáng, Văn Kỳ không thấy buồn ngủ chút nào, ngồi trên giường của Vương Thành như mất hồn, còn Vương Thành thì đang nằm dưới nền nhà. Cho dù đã ngủ say, gương mặt anh vẫn thoáng hiện nụ cười, chẳng khác nào một đứa trẻ.
Trong giấc mơ của anh có nụ cười của Văn Kỳ, cô gái băng thanh ngọc khiết ấy trong lòng anh luôn luôn hoàn hảo, không chút khuyết điểm.
Văn Kỳ bước xuống giường, khom người vuốt mái tóc của Vương Thành rồi một mình bước ra ngoài ban công. Đây là căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách đơn giản, đồ dùng trong nhà rất ít, trang trí giản tiện.
Tuy nghèo khó, thế nhưng ít nhất anh cũng có một gia đình hoàn chỉnh, Văn Kỳ mỉm cười cầm tấm ảnh trên bàn, là một bức ảnh cả nhà hòa nhã, trên mặt ba người đầy vẻ hạnh phúc, hân hoan.
Văn Kỳ vẫn luôn mơ ước một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, đương nhiên đây chỉ là cảnh tượng xuất hiện trong mơ, cô càng lúc càng ngưỡng mộ Vương Thành, không những học hành giỏi giang mà còn có một gia đình tốt đẹp.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng khóc thét cực lớn, Văn Kỳ sợ tới mức ngồi bệt xuống sàn, thất thần lặng nghe tiếng khóc thét đó.
“Em sợ quá rồi sao?” Là giọng nói của Vương Thành, anh đã tỉnh dậy, than dài rồi nói “Anh đã quá quen rồi, bây giờ, anh phải ra ngoài một chuyến. Nhớ là, đừng có rời khỏi đây, cho dù là nghe thấy gì cũng đừng ra ngoài, nhất định phải nhớ kĩ, đừng có ra ngoài.”
“Làm sao thế?” Văn Kỳ đứng dậy, đi tới trước mặt Vương Thành rồi bực bội nói “Làm sao thế, em không muốn anh xảy ra chuyện, xin đừng giấu em được không?”
“Người đang gào khóc là mẹ anh.” Vương Thành mất kiểm soát thét ra ngoài, anh ôm lấy eo của Văn Kỳ rồi khẽ nói “Em muốn biết không? Anh nói cho em biết, kể từ khi cha anh phẫu thuật thất bại, mẹ anh chịu không nổi sự đả kích đó, chỉ trong một đêm đã phát điên.”
“Điên rồi?” Văn Kỳ nhìn Vương Thành rồi dịu dàng nói “Anh là học sinh xuất sắc nhất trong trường, anh là người con trai lương thiện nhất thế gian, vậy mà anh sống còn cực khổ hơn em.”
Mấy câu nói này như đâm thẳng vào trái tim anh, chỉ trong giây phút anh trở nên buồn bã, bình thản nói “Đúng! Tuy mẹ anh điên rồi, thế nhưng bà vẫn là người mà anh quan tâm nhất. Ngoài bà ra, người anh quan tâm nhất chính là em. Anh không cho em ra ngoài vì sợ bà sẽ khiến em hãi hùng.”
Văn Kỳ im lặng, cô không biết phải đối diện thế nào, Vương Thành buông tay cô ra, một mình bước ra ngoài.
Văn Kỳ đứng ngây tại chỗ, dù muốn giúp đỡ, nhưng cô lại cực kỳ bất lực.
Không gian tĩnh lặng khiến Văn Kỳ bất an, lẩm bẩm một mình “Tại sao chứ? Tại sao chứ? Anh sống còn khổ hơn em, thế nhưng trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười hạnh phúc. Mấy phút trước, em còn ngưỡng mộ anh có một gia đình hoàn mỹ, mấy phút sau, tất cả đã thành ra thế này.”
Văn Kỳ và Vương Thành cùng thuộc một kiểu người, Văn Kỳ luôn không biết tại sao Vương Thành lại yêu cô, có lẽ tình yêu là thứ chẳng thể nào lý giải nổi.
“Hu hu, có người đánh tôi!” Phòng ngoài truyền vào tiếng khóc lóc, Văn Kỳ nghe rồi cảm thấy quái lạ.
“Mẹ, sau này đừng chạy lung tung nữa, có biết không? Nếu mẹ đi lạc, con phải làm sao, mẹ cũng chẳng bao giờ nhìn thấy con nữa.”
Câu nói này quả nhiên đánh trúng điểm yếu của Âu Dương Đình. Bà ngoan ngoãn như một đứa trẻ lên tiếng khẩn cầu “Không, mẹ không muốn con bỏ đi, mẹ sẽ không chạy lung tung nữa.”
Văn Kỳ đứng ở cửa, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó. Thựa ra trong lòng Văn Kỳ vẫn yêu thương Vương Thành, thậm chí tình yêu đó còn rất sâu đậm, chỉ là không muốn biểu hiện ra thôi.
Vương Thành quay đầu lại, thấy Văn Kỳ đứng ngoài cửa, anh đánh mắt với Văn Kỳ như muốn nói “Không phải anh đã bảo em đừng ra ngoài sao? Mau vào trong đi!”
Sau khi vỗ về Âu Dương Đình, Vương Thành quay về phòng, Văn Kỳ nằm trên tấm chiếu trải dưới sàn, nhìn anh chăm chú.
Vương Thành không hiểu chuyện này rốt cuộc là sao, chỉ đành lặng lẽ ngắm cô, không nói quá nhiều, một ánh mắt đã nói thay tất cả.
Sau cùng, hai người nằm trên chiếc chiếu, cùng chìm vào giấc ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
99 chương
98 chương
25 chương
53 chương
15 chương
107 chương