Kiếm Phệ Thiên Hạ
Chương 138 : Nghịch Thần Giả
Chúc mừng sinh nhật A Hận, A Nèo!
Các vết đã bị kích thích bởi máu tươi, một cỗ hồng quang nhàn nhạt mơ hồ nổi lên bao phủ toàn bộ sơn cốc, thậm chí có chút có thể so sánh với hiệu quả kết giới của bát giai Thánh Kiếm Sư, bất cứ người nào tiến vào trong phạm vi kiếm trận đều không thể tránh khỏi bị trận pháp ảnh hưởng.
Tất cả máu tươi dọc theo vết kiếm chảy vào trong hố băng, chỉ trong khoảnh khắc vậy mà bên trong hố băng sâu gần ba thước không ngờ đã được rót đầy phân nửa máu tươi, giống như một cái Huyết Trì, nổi lên một cỗ khí tức huyết tinh (máu tanh) vô cùng.
Lăng Vân đưa tay niết xuất một đạo kiếm quyết, Kiếm hồn được máu tươi phủ lên (tuyển nhiễm) thành màu đỏ lập tức lơ lửng phía trên hố băng, tản mát ra trận trận huyết quang quỷ dị, một tia tơ (sợi tơ) mà mắt thường không cách nào phân biệt được trận huyết quang dẫn dắt, dần dần rót cào trong Kiếm hồn, khiến cho huyết quang vốn ảm đạm liền sáng hơn một chút.
Những nguyên khí này dọc theo Chú Hồn huyết trận được tinh khí thần luyện hóa!…
Hai người Vân Nhu và Lam Vũ bốn mắt nhìn nhau họ đều nhìn thấy hết thảy điều này nhưng có chút khó khăn để giải thích chuyện xảy ra trước mắt.
Chẳng qua bất luận bọn họ thấy những gì thì cũng biết Lăng Vân đang tế luyện một trận pháp tà ác, nghĩ thông suốt mục đích của trận pháp khi đại thành là cái gì, mà tế phẩm sử dụng hiển nhiên chính là bọn họ những lục giai cường giả xông vào này.
Một lần tổn thất mười vị lục giai cao thủ, cho dù là tài đại khí thô (giàu có), Vinh Phi thân là hoàng tử của Vinh Diệu đế quốc cũng không cách nào thừa nhận.
Sắc mặt hắn xanh mét, nhìn trận pháp trước mắt, chỉ thẳng phương hướng nơi cắm vào một trăm lẻ tám thanh trường kiếm, quát lên:
- Bất cứ trận pháp gì cũng đều có trận cơ, chỉ cần phá hủy trận cơ của chúng thì trận pháp đó tự nhiên không công mà phá. Phá hủy một trăm lẻ tám thanh kiếm này cho ta, ta cũng muốn nhìn một chút, không có những bảo kiếm cấp truyền kỳ này, bọn chúng sẽ lấy cái gì để đả thương địch thủ!
Mười vị lục giai Kiếm Sư lên tiếng, lập tức tiến lên.(bài chúng nhi xuất)Chẳng qua do đã có vết xe đổ của mười người lúc trước cho nên mười người lúc này tỏ ra vô cùng cẩn thận. Chỉ đứng ở xa xa trận pháp thông qua đấu khí chém tới công kích trận cơ. Mưu toan thông qua đấu khí viễn trình công kích phá hủy một trăm lẻ tám thanh bảo kiếm.
Chẳng qua, bọn họ chỉ mới công kích giằng co trong chốc lát thì Vân Nhu lớn tiếng ngăn cản:
- Vô dụng thôi. Các vị tiền bối mau dừng lại! Mọi người cẩn thận cảm ứng một chút, toàn bộ đấu khí công xuất ra ngoài đều bị trận pháp hấp thu phân giải. Hơn nữa còn hội tụ đi đến bên trong Huyết Trì kia.
Mọi người nghe nàng nhắc tới, lập tức phóng thích ra tinh thần lực cảm ứng phía trước.
Dưới sự cảm ứng này, sắc mặt của từng người đều liền khẽ biến.
Đấu khí công xuất quả như Vân Nhu nói, được trận pháp hấp thu, hình thành dưỡng liệu (chất dinh dưỡng) nuôi dưỡng Kiếm hồn.
Sau khi biết được điều này, bọn họ còn không còn kịp đau đầu thì đột nhiên tinh thần lực phóng thích ra bị một lực đạo cực đại kéo xé, mà nơi phát ra lực kéo xé này chính là Kiếm hồn đang lơ lửng trên Huyết Trì kia… Thanh kiếm kia định hấp thu toàn bộ lực lượng tinh thần gắn bó chặt chẽ với linh hồn của bọn hắn!
Trong lúc tinh thần lực của mọi người ở đây bị kéo xé, Lăng Vân đứng ở trong trận rốt cuộc cũng động rồi.
Theo bước tiến của hắn cả người lấy một loại tốc độ trái với lẽ thường trong khoảnh khắc lao ra khỏi trận pháp, Ám Lam chi kiếm lập tức huy động, tia chớp ánh lên cướp đi tánh mạng của hai vị Đại Kiếm Sư!
Hai vị Kiếm Sư khác nổi giận gầm lên một tiếng, đang muốn tiến hành phản kích nhưng theo thời gian sức chống cự của bọn họ đối với lực kéo xé của Kiếm hồn càng yếu, cho nên cỗ hấp lực kinh khủng nhất thời kéo xé linh hồn bọn họ ra, toàn bộ nhập vào trong trận pháp, mơ hồ có thể nghe thấy hai tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong huyết quang truyền đến, nghe được điều này tất cả nhân tâm (lòng người) đều chìm trong hoảng sợ không dứt!
Thi thể không có linh hồn Lăng Vân cũng không buông tha, một cước đá thi thể của bọn họ vào bên trong trận, sau đó lại bằng vào bộ pháp xuất quỷ nhập thần hướng tới người khác tiếp tục giết chóc.
Tinh thần lực bị kéo xé, bọn họ phải toàn lực chống đỡ, không thể nghi ngờ là tương đương với bị giam cầm hành động, mà phía ngoài lại có một sát thần như Lăng Vân đây... Sáu người còn lại lòng đều đã chết.
Vân Nhu bằng vào lực lượng của Nguyên tố tinh linh có thể cảm ứng biến hóa của nguyên khí trong trận, chuyện lúc trước sao dự liệu được biến cố như thế?
Tiếc rằng, nàng cũng đành phải điều động thiên địa chi lực, tiến hành ngăn cản Lăng Vân đang đồ sát sáu vị Đại Kiếm Sư còn lại!
- Cương phong!
Nguyên khí nhiễu loạn khiến cho thiên địa cương phong gào thét đánh tới Lăng Vân.
Trận cương phong này hắn vốn có thể mạnh mẽ kích phá, nhưng mà giờ phút này không có Kiếm hồn ở trong cơ thể, hắn thậm chí không bằng một vị ngũ giai cường giả bình thường, một khi bị cương phong mạnh mẽ đánh lên thân thể, kết quả tuyệt đối là thập tử vô sinh!
Bằng vào sự tinh diệu của Lăng Vân bộ, trước tiên hắn lánh vào trong trận, rồi trở lại nơi trận nhãn.
Mà những trận cương phong đuổi theo tiến vào trong trận cũng bị uy lực của trận pháp luyện hóa, hóa thành thiên địa nguyên khí tinh thuần, được Kiếm hồn lơ lửng ở trận tâm hấp thu.
Thấy một màn trước mắt, Vân Nhu hơi nhíu mày:
- Bố trí trận pháp này, Lăng Vân tất nhiên đã phân ra đại lượng tinh lực, thực lực đã bị hạn chế rất nhiều.
- Làm sao biết được?
- Với tính cách của Lăng Vân, thà rằng bị thương, cũng tuyệt đối phải nhất cử đánh chết địch nhân! Mới vừa rồi hắn chỉ cần cường hành kích phá cương phong ra ngoài, tự nhiên là có thể tranh thủ thời gian nhất định chém chết sáu vị Đại Kiếm Sư, nhưng hắn lại không làm như vậy, giải thích duy nhất chính là thực lực của hắn đã bị hạn chế, khiến cho hắn không nắm chắc ứng phó lại công kích của cương phong.
Lúc này, sáu vị Đại Kiếm Sư còn lại đã bằng vào ý thức mạnh mẽ của bản thân, mạnh mẽ chặt đứt đạo tinh thần lực đã xuất ra đi tham sát, như vậy mới xem như thoát ly khỏi lực kéo xé kinh khủng của Kiếm hồn.
Chẳng qua tinh thần lực của sáu người tổn hao rất nhiều, tất cả bọn họ đều lộ vẻ vô cùng tiều tụy, dường như chỉ trong nháy mắt này cả người đều lộ vẻ già nua, tạm thời sẽ không có lực tái chiến.
Lăng Vân trở lại giữa trận pháp, cuối cùng ngẩng đầu lên quan sát mọi người phía xa xa.Ánh mắt của hắn lẳng lặng quét qua tất cả Đại Kiếm sư ở đây, bình thản, lạnh lùng.
Bất luận là Lam Vũ, Vinh Phi, Vân Nhu, hay là Địa bảng đệ nhị Nghịch Thần Giả Sương Vô, toàn bộ đều nhìn thấy ở trong mắt hắn sự khinh miệt không cách nào che dấu!Ánh mắt quét qua lại trên người mọi người, một lát sau hắn giống như thất vọng lắc đầu, rồi sau đó ngồi xuống ở bên Huyết Trì, cuồng vọng coi thường mọi người, cứ như vậy ở trước mặt bọn họ bắt đầu tu luyện.
Đại địch trước mặt, lại tu luyện!
Khiêu khích!
Tuyệt đối là dùng hành động để biểu đạt một loại khiêu khích vô thanh!
Nhất là Nghịch Thần Giả Sương Vô vị tâm cao khí ngạo này, siêu cấp thiên tài ngay cả thần linh cũng không để vào mắt, sau khi tiếp xúc với quang mang coi thường mình trong mắt Lăng Vân, nhất thời giận tím mặt! Một trận băng sương trước tiên lấy dưới chân làm trung tâm, lan tràn ra bốn phía, không khí vốn ấm áp cũng xảy ra thay đổi lớn trong nháy mắt, khí trời vốn mát mẻ chỉ khoảng hai mươi độ, trong khoảnh khắc giống như tiến vào nghiêm đông tịch tháng (ngày đông tháng chạp), tràn ngập hàn khí sâm hàn thấu xương.
Coi thường!
Triệt triệt để để coi thường!
Sương Vô ngửa đầu nhìn không trung!
Đã bao nhiêu năm rồi, kể từ ngày bản thân theo sự phụ là Kiếm Thánh, hơn nữa sau khi danh liệt Địa Bảng đệ nhị, bao nhiêu năm không người nào dám ở trước mặt mình lộ ra ánh mắt như thế.
Coi thường, hắn lại dám coi thường mình.
Sương Vô trong miệng phát ra một trận cười quái dị giống kẻ thần kinh: truyện được lấy tại TruyenFull. vn- Coi thường, tốt, rất tốt, phi thường tốt. Ngươi sẽ chết, ngươi nhất định sẽ chết, ngươi sẽ chết ở trên tay Sương Vô ta. Từ hôm nay trở đi, ngươi, ngoại trừ thần thánh ra mới chính là con mồi của Sương Vô ta! Ha ha ha ha, Lăng Vân, ngươi đừng làm cho ta thất vọng a!
Giữa tiếng cười ha ha quái dị, cả người nàng phóng lên cao, giống như ưng kích trường không (chim ưng tấn công con mồi từ trên không lao xuống), một trận sương lạnh kịch liệt gấp gáp nương theo lãnh khí, điên cuồng áp xuống Chú Hồn huyết trận!
Nhìn Sương Vô rốt cục cũng đã xuất thủ, trong lòng Vinh Phi cười lạnh:
- Đi thôi đi thôi, cho những kẻ điên các ngươi đánh nhau đi, bổn hoàng tử điện hạ ngồi hưởng ngư ông đắc lợi là được.
Sương Vô mặc dù cuồng ngạo, nhưng nàng tuyệt đối không phải là một kẻ ngu!
- Tất cả xuất thủ phá trận cho ta!
Vừa nói xong, cả người nàng đã rơi vào trong trận, nơi đặt chân một tầng băng sương chợt hướng bốn phương tám hướng lan tràn ra, mấy thanh bảo kiếm phụ cận muốn bay lên nhất thời bị lại đông cứng với mặt đất, ngay sau đó bị một đạo hàn băng kình khí của nàng đánh thành mảnh nhỏ!
Trận pháp sắp khởi động, cuối cùng bị nàng lấy sức một người hoàn toàn áp chế!
Nghịch Thần Giả Sương Vô- bởi vì thực lực cho nên cuồng ngạo! Đây chính là tiêu chuẩn để nàng cuồng ngạo.
Thấy Sương Vô lại có uy thế như thế, lấy sức một người xông vào trận pháp, đám người Vân Lai đế quốc lòng tin đại chấn:
- Phá trận! Cái trận này căn bản là ở một trăm lẻ tám bảo kiếm kia, chỉ cần chúng ta phá hủy những thanh kiếm, trận này tự nhiên không công tự phá!
Vinh Phi mặc dù muốn ngồi hưởng thành quả, nhưng dù gì thì Sương Vô cũng đã lên tiếng, vạn nhất bọn họ mắt thấy Sương Vô thân hãm kỳ trận mà không ra tay, sợ là sẽ khiến người sau lưng nàng bất mãn, một khi người đó hướng phụ hoàng hắn gia tăng áp lực, đến lúc đó ngay cả địa vị hoàng tử cũng khó mà giữ được.
Cắn răng, Vinh Phi cuối cùng phải vung tay lên:
- Giết cho ta!
Ngoại trừ sáu vị cường giả tinh thần bị tổn hao kia và bản thân Vinh Phi, còn lại mười hai vị cường giả cùng đồng thanh đáp ứng (tề thanh ứng thị), cùng nhau hướng bên trong trận giết tới!
Hai đại đế quốc, tất cả ba mươi hai vị cường giả, trong đó còn bao gồm Địa bảng bài danh thứ hai Nghịch Thần Giả Sương Vô thực lực hơn xa lục giai cường giả bình thường! Nhưng lực lượng khổng lồ như thế lại dùng để đối phó Lăng Vân chỉ là một ngũ giai Đại Kiếm Sư! Tin tức này nếu như được truyền ra ngoài, vốn Lăng Vân đã danh chấn đại lục, ắt hẳn lại được ghi vào sử sách!
Cả người Sương Vô trên dưới đều được bao phủ bởi một tầng huyền hàn chi khí, độ ấm giảm xuống, cuối cùng ngay cả lục giai cường giả cũng khó mà chống cự.
Những thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ đâm tới gần vừa tiếp xúc với thân hình nàng, lập tức bị hàn khí đang bao phủ cả người nàng ảnh hưởng, tốc độ giảm xuống, ngay sau đó nàng chỉ cần đưa một tay ra là có thể đem bảo kiếm hoàn toàn đông cứng, một thanh vỡ thành bột phấn!
Một đường đi tới, Sương Vô đúng là đi vào chỗ không người, mặc cho bao nhiêu phi kiếm cũng không thể trở ngại nàng chút nào, mà ánh mắt của nàng cũng chỉ chăm chú ở trên người Lăng Vân đang tu luyện, sinh tử của người khác căn bản là chưa từng để ý tới.
Ba mươi mấy vị lục giai cường giả một người ứng phó hai, ba thanh bảo kiếm, mặc dù rất dễ dàng bị kiếm gây thương tích, nhưng không có nguy hiểm tánh mạng, hơn nữa còn có hàn băng khí tràng của Sương Vô, ảnh hưởng tới tốc độ phi hành của phi kiếm. Chỉ phải trả giá bị thương và một người tử vong tất cả phi kiếm đã bị ba mươi mấy vị lục giai cường giả đánh cho nát bấy, mặc dù tình trạng bị thương có chút nghiêm trọng, nhưng chỉ chết một người liền đem trận pháp phá hủy so với lúc trước chôn vùi hơn mười vị lục giai Đại Kiếm Sư, làm cho người ta cảm thấy một trận nghi ngờ vô cùng.
- Chẳng lẽ đây chính là cái Lăng Vân dựa vào sao?
Vân Nhu nhìn Lăng Vân đang nhắm nghiền hai mắt đối với trận pháp đã bị phá căn bản không có chút nào phát giác, hơi nhíu mày, bước tiến không tự chủ được lui lại phía sau mấy bước, đứng lại bên bờ trận pháp.
- Đây chính là những thứ ngươi trông cậy vào để chống lại Nghịch Thần Giả Sương Vô ta sao?
Sương Vô đi tới trước người Lăng Vân, nhìn một mảnh trận pháp đã bị phá ngổn ngang, hừ lạnh một tiếng không chút lưu tình châm chọc:
- Phế vật, bố trí ra trận pháp, cũng chỉ có thể là phế trận!
Lăng Vân bình tĩnh mở mắt, ánh mắt lướt qua trận pháp.
Hắn nhìn, cũng không phải là toàn bộ bảo kiếm cấp truyền kỳ vỡ vụn, mà là những vết kiếm!
Trong lúc chiến đấu cùng một trăm lẻ tám thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ gần như tất cả Đại Kiếm sư đều bị kiếm thương, có mấy người thậm chí bị chặt đứt tay chân! Có vết thương sẽ có đổ máu, máu tươi chảy ra tự nhiên là nhỏ giọt rơi xuống đất.
Không ai chút ý tới những giọt máu tươi này rơi xuống đến mặt đất, thậm chí giống như một loại có sinh mệnh lực, bắt đầu lan tràn ở bên trong vết kiếm, bao trùm vết kiếm. Chẳng biết từ khi nào, trên những vết kiếm trải rộng cả sơn cốc gần như toàn bộ được bao phủ bởi một tầng huyết sắc nhàn nhạt.
Nếu như lúc này có người từ trên bầu trời quan sát sẽ phát hiện, trận đồ vốn là không có dấu vết của vết kiếm, bây giờ lại giống như dùng huyết bút màu đỏ, tô lên toàn bộ trận pháp, vẽ thành màu đỏ, hoàn thành hoàn toàn trận pháp.
Chú Hồn huyết trận, nếu không có máu tươi cho trận cơ, trận này lấy gì thành lập?
Huyết trận, phải lấy máu tươi để khắc họa!
Giờ phút này, dấu vết khắc họa trận pháp đã hoàn toàn tràn ngập một tầng huyết quang nhàn nhạt!
Huyết trận…
Trận thành!
Truyện khác cùng thể loại
189 chương
164 chương
35 chương
749 chương
52 chương