Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 137 : Chú Hồn (Hạ)

Chúc mừng sinh nhật A Hận, A Nèo!Ánh mắt của Sương Vô dừng lại trên người Vân Nhu một chút: - Nghe nói Vân Lai đế quốc các người vì ngươi mà cố ý mở hết công suất của Thần điện lớn nhất hấp thu thiên địa linh khí, giúp tu vi của ngươi tăng lên đến lục giai, để ngươi bằng vào lý luận tính thần kỹ đối kháng với Lăng vân. - Đây là các tiền bối ưu ái đối với Vân Nhu. - Hừ, với tư chất của ngươi, tương lai bằng vào nỗ lực của mình không khó có được thành tựu, nhưng bây giờ… cả đời ngươi vô vọng nhòm ngó cảnh giới cửu giai, ngươi đã là một phế vật. Ngữ khí nói chuyện của Vân Nhu với Sương Vô dường như thành thói quen, không nhanh không chậm nói: - Vân Nhu tài sơ học thiển, tự nhiên không thể nói chuyện với Sương Vô các hạ. Sương Vô hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lướt qua kiếm trận trong sơn cốc: - Xem bộ dáng ngươi và người này rất thân nhau nên đã làm tốt chuẩn bị nghênh địch rồi. Vân Nhu hơi dừng lại, giải thích: - Các hạ hiểu lầm rồi, ta và Lăng Vân các hạ cũng không có quan hệ như ngoại giới đồn đãi. Nguyên do bởi vì thần linh chứng kiến khiến cho Lăng Vân lập tức trở thành đề tài hấp dẫn trên đại lục. Tất cả các sự tích của hắn đều bị mọi người lôi ra. Nhất là ở Thần chi thí luyện không gian tin tức Lam Linh từng chắc chắn Lăng Vân thầm mến nàng đã bị Tuyết Nhi lắm miệng truyền ra ngoài. Sau này mọi người căn cứ trong tất cả các biểu hiện cũng chứng minh đây là sự thật, thậm chí một số người còn hoài nghi, sở dĩ Lăng Vân khiêu chiến Vân Lai đế quốc có phải bị Vân Nhu cự tuyệt, bởi vì yêu mà sinh hận hay không. Đặc biệt là suy đoán này vẫn chiếm được sự thừa nhận của đại đa số loại người bát quái. Bạn đang xem tại TruyệnFULL. vn - www. TruyệnFULL. vnNguyên nhân chính là bởi vì như thế nên mới có loại thuyết pháp như Sương Vô vừa rồi. Sương Vô nhìn trận đồ được cấm một trăm linh tám thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ bản năng cảm thấy một cỗ uy hiếp. Chẳng qua khi nàng thấy Lăng Vân ngồi xếp bằng tu luyện ở trung ương trận pháp căn bản không thèm ngẩng đầu nhìn những người bọn nàng đến, lập tức khẽ hừ một tiếng. Sương Vô đi tới không phải đều là chúng tinh phủng nguyệt? Nhưng hiện tại tiểu tử kia lại dám không nhìn mình, thật sự là càn rỡ. - Lăng Vân từ trước đến nay làm việc đều hết sức cẩn thận, nếu khi chúng ta nhiều người như vậy đến đây mà vẫn không ly khai nhất định là dựa vào cái gì đó, với tình thế trước mắt hắn dựa vào chính là trận pháp này. Ta xem ra chúng ta vẫn phải cẩn thận làm đầu. Vinh Phi vội vã biểu hiện mình cười lớn một tiếng, phẩy tay nói: - Không phải chỉ là một trận pháp thôi sao, xem ta phá nó. Nói xong, hắn chọn ra mười vị lục giai cường giả chỉ tay về phía Lăng Vân đang tu luyện ở trung tâm trận pháp: - Giết hắn. Vân Nhu thấy mười người kia phóng về phía trận pháp, vội vàng hô: - Các vị tiền bối, cẩn thận làm đầu. - Ha ha, yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ giúp bổn điện hạ xử lý thỏa đáng chuyện này! Một người quốc gia khác lại để ý tới tính mạng đám người mình như thế, vậy mà hoàng tử điện hạ của đế quốc mình… Cùng là công chúa hoàng tử sao lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy. Trong lòng mưới sáu vị Đại Kiếm Sư kia tiếc hận, đồng thời đối với tiểu cô nương kia cũng có chút hảo cảm. Đúng lúc mười vị lục giai cường giả xông đến trước trận Lăng Vân vốn đang nhắm mắt tu luyện đột nhiên mở mắt, đi tới phía trước hố băng nơi hơi lộ ra trên tầng băng. Cùng lúc đó, một trăm linh tám thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ cũng rung động liên tục giống như có một lực lượng vô hình dẫn động! - Những thanh kiếm đó có điều cổ quái, mọi người cẩn thận. Khi mười người vừa nhảy vào bên trong kiếm trận, các vết máu trên một trăm lẻ tám thanh bảo kiếm đột nhiên sáng chói, ngay sau đó huyết sắc Kiếm hồn đang lơ lửng trên đỉnh đầu Lăng Vân chợt phát ra một tiếng kiếm minh (tiếng kêu của kiếm) thanh thúy ngưng tụ ra một đạo huyết quang lan tràn ra, hình thành một trăm lẻ tám đạo quang mang rót vào các thanh bảo kiếm. Trong lúc nhất thời một trăm lẻ tám thanh bảo kiếm giống như nghe được mệnh lệnh của người chỉ huy trong quân đội bay thẳng lên, Kiếm nguyên bao hàm bên trong hoàn toàn bộc phát ra, hình thành một cỗ gió lốc giảo sát hoàn toàn tạo thành từ kiếm! Bách kiếm phi vũ! Bảo kiếm cấp truyền kỳ bên trong bao hàm Kiếm nguyên trình độ cứng rắn không thấp hơn binh khí cấp sử thi, trên trăm thanh binh khí cấp sử thi hình thành gió lốc tiến hành giảo sát vô tình đối với mười vị lục giai cường giả trong trận, kiếm khí bắn ra bốn phía đánh cho mười người không kịp trở tay! Những lục giai cường giả này mặc dù thực lực cường hãn, một người cũng miễn cường đối phó được công kích của mấy thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ, nhưng nếu như để bọn họ đồng thời thừa nhận công kích của mười thanh bảo kiếm, hơn nữa những bảo kiếm này lại hợp thành một trận pháp hợp kích, phối hợp tự nhiên, như vậy không phải bọn họ có khả năng chống lại. Mới vừa tiếp xúc, ba vị cường giả Đại Kiếm Sư phản ứng chậm lập tức bị hơn mười thanh kiếm xuyên qua tim, huyết nhục bay tán loạn chết luôn tại chỗ. Theo kiếm trận phát uy kiếm quang bắn ra bốn phía lại có bốn người bị bảo kiếm giảo sát. Còn lại ba người thấy tình thế không ổn vội vàng xoay người muốn thối lui khỏi trận. Nhưng Lăng Vân ở giữa dải đất làm sao để cho bọn họ được như ý? Từng đạo kiếm khí bao hàm Kiếm nguyên tinh thuần bắn ra không chút lưu tình mang theo tiếng xé gió sắc bén, khiến cho ba vị lục giai Đại Kiếm Sư không thể thoát ra mà phải quay lại ngăn cản. Nhưng làm sao có thể ngăn cản đây, hơn một trăm thanh bảo kiếm ùa lên như nước thủy triều đem ba đạo thân ảnh bao phủ bên trong kiếm quang, mỗi người đều chịu sự loa toàn giảo sát (kiếm hình thành lốc xoáy hình xoắn ốc chém giết) của hơn ba mươi thanh bảo kiếm, tiếng kêu thảm thiết thống khổ không ngừng truyền ra từ trong bóng kiếm, những người bên ngoài nghe được không rét mà run! Chờ một trăm lẻ tám thanh bảo kiếm tản ra trở về vị trí của mình, ba vị Đại Kiếm Sư đã không biết bị cắt thành bao nhiêu mảnh hóa thành huyết thủy nồng đậm chảy đầy đất. Mười vị lục giai cường giả trong nháy mắt toàn diệt! Trong nháy mắt ngoại trừ Nghịch Thần Giả Sương Vô tất cả cường giả đều không nhịn được lạnh toát sống lưng. Nhất là Lam Vũ của Vân Lai đế quốc. Nghĩ lại Lăng Vân trước kia mặc dù đáng sợ, nhưng cũng không đến trình độ như thế. Miểu sát trong phạm vi lớn hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể miểu sát tứ, ngũ giai Đại Kiếm Sư mà thôi. Chống lại lục giai Đại Kiếm Sư vẫn là khổ chiến, mỗi lần đều không tránh khỏi bị thương. Nhưng hiện tại… Đây chính là mười vị lục giai cường giả a! Mặc dù nhìn ra được đây là công lao của kiếm trận này, nhưng kiếm trận dù sao cũng do hắn bố trí bởi vậy cũng có thể nhìn ra sự đáng sợ của Lăng Vân. Quan sát trận pháp chỉ chốc lát Sương Vô đột nhiên nhướng mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm những dấu vết mà kiếm khí lưu lại: - Tà môn, những thi thể và máu tươi… - Thi thể và máu tươi? Ngịch Thần Giả Sương Vô đột nhiên nhắc tới điều này khiến cho mọi người nao nao, ánh mắt lại nhìn vào trận pháp mới dễ dàng giảo sát mười vị lục giai Đại Kiếm Sư. Không biết từ khi nào thi thể của những lục giai cường giả tử vong phát sinh biến hóa kinh khủng. Giống như có một lực lượng thần bí trong chớp mắt lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được hòa tan toàn bộ thân thể của bọn họ bao gồm cả huyết nhục, hóa thành đại lượng máu tươi. Chỉ trong chốc lát vốn là thi thể của mười người thậm chí đã hoàn toàn bốc hơi. Ngoại trừ quần áo tất cả đều biến mất, chỉ còn lại lượng lớn máu tươi ở vị trí thi thể chảy về trung tâm trận pháp. Cảnh tượng kinh khủng và quỷ dị như thế ngay dưới ánh sáng ban ngày phát sinh rõ ràng trước mắt bọn họ, khiến cho trong lòng tất cả người ở đây đều xuất hiện hàn khí. Không chỉ có như vậy, thi thể hóa khai hình thành máu tươi nồng nặc giống như bị một lực lượng quỷ dị thao túng toàn bộ chảy hào câu (mương, máng) do vết kiếm tạo thành, hội tụ thành một tiểu hào (sông nhỏ) đỏ sẫm, theo hào câu chảy về hố băng ở trung tâm trận pháp hội tụ bên trong hố băng. Vốn Chú Hồn huyết trận được bao phủ một tầng huyết quang nhàn nhạt, trong nháy mắt huyết quang đại thịnh!