“Nạn nhân lần này là Ái Bộ, tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn cây cảnh AA, năm nay 37 tuổi, tử vong do một vật đâm xuyên vào ngực”
“Hơn nữa tư trang quý giá trên người nạn nhân đều biến mất, khả năng lớn là giết người cướp của”
“Vậy sao?” Conan đi tới bên cạnh nạn nhân, “Nếu thực sự là đột nhập cướp của, sao không lấy luôn chiếc đồng hồ đeo tay này???”
“Đồng hồ đeo tay??”
“Đúng, thoạt nhìn thì trông rất bình thường, nhưng đây chính là…
Titanic, giá không dưới 150 nghìn đô đâu, nếu thực sự là cướp của giết người, vậy chắc hung thủ không có mắt nhìn đồ rồi…”
“150 nghìn đô??? Có phải ăn được rất nhiều cơm lươn không??”
“Đúng, ăn bể bụng luôn đó…” Mitsu ra vẻ am hiểu trả lời Genta, 150 nghìn đô, nghe là biết rất nhiều rồi…Nhưng mà, chính cậu cũng không biết nó đổi ra được bao nhiêu yên.
“Cũng như em đã nói đó, đồng hồ này giá tiền rất cao, nhưng bề ngoài thì khá là phổ thông, nên cũng có thể kẻ cướp nhìn không ra mà bỏ lại. Huống chi, cửa sổ đang mở ra đó, chắc là thủ phạm sau khi giết người cướp của, đã theo đường đó tẩu thoát rồi. Em xem, ở đây còn có vết máu nè…” Ma Điền Ưu Tử phản bác, cô thực sự không thích thằng nhóc này, từ khi nó mở mồm bon chen phá án, ánh mắt mọi người đều đổ hết vào nó, ngay cả Kaito cũng vậy, suốt ngày chỉ biết có nó…
“Nhưng mà…..” Cậu vẫn thấy có gì đó không thích hợp…. Hay là cậu nghĩ quá nhiều rồi?? Thả lỏng chút vậy…
“Tiểu trinh thám, em làm sao vậy?”
“Đây thực sự chỉ là một vụ giết người cướp của bình thường sao?” Conan trầm giọng nói
“Chứ em thấy sao?”
“Tôi lại thấy không đúng, nếu là cướp của thì sao lại nhắm Ái Bộ, vì người này bề ngoài rất bình thường, đeo đồ không có vẻ gì là quý giá. Dáng giá nhất chỉ có cái đồng hồ đeo tay nhưng thoạt nhìn cũng không nhận ra đồ đắt tiền, hắn cũng không có lấy đi, mà chỉ lấy những thứ khác thôi. Chưa kể, anh xem cô tam Hợp đeo viên bảo thạch mới nhất vừa công bố, chú Đại Thần đeo dây chuyền vàng trên cổ…. Ít nhất…cũng năm chục triệu yên đó. Hung thủ đáng lẽ phải nhắm vào họ mới phải…”
“Nói cũng đúng….” Kaito gật đầu… Thong thả di người đến bên cạnh Conan
“Còn có, mũi tên này…Kuroba Kaito!!!!!!!!” Conan đột nhiên gào to…
“Làm sao vậy, Conan?” Thanh tra Megure kinh ngạc nhìn Conan. Thằng nhóc này có vụ án là trầm ổn suy tư, sao hôm nay lại hồ nháo kỳ lạ vậy..
“Conan, cậu sao vậy, sao mặt đỏ bừng thế????”
“Có khó chịu chỗ nào không??” Ayumi lo lắng hỏi, Conan vừa nãy đã nói trong người cậu hơi khó chịu, biết vậy đừng ép cậu ta đi chơi tiếp…
“Tớ không sao…….” Tên kia trước mặt nhiều người như vậy mà cư nhiên hôn cậu… Có biết cậu quen nhiều người ở đây lắm không…
“Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”
“Muốn hun cái….”
“….” Nghe được ba chữ đầu thôi, Conan đã nhanh chóng bịt cái miệng hay làm bậy của tên trước mặt lại, tên này thực sự là….. Đột nhiên Conan trừng lớn mắt giật tay trở về
Người này cư nhiên đưa đầu lưỡi liếm…
Conan nổi nóng trừng Kaito, xoay người đi nghiên cứu vụ án đi….. Chỉ để lại Kaito đứng một mình cười khúc khích, tiểu trinh thám xấu hổ nhìn đáng yêu thế…
“Sao cậu lại hôn nó??”
“Thì tại tớ thích nó… Bộ dạng trầm tư của no thật khả ái, tớ nhịn không được… Mà…” Ai vừa hỏi đấy??
Kaito quay đầu, thấy Ma Điền Ưu Tử vẻ mặt khiếp sợ nhìn cậu…
Nguy rồi…. Tiểu trinh thám sẽ lại nổi giận mất…..
Thế là vũ hội không mở mà kết, không khí tiệc tùng biến mất hầu như không còn gì, mọi người đều mặt mày trầm trọng, than phiền có, bực bội lầm bầm có, cảnh giác có, nhưng lại không một ai lộ vẻ xót thương…
….Ngoại trừ cậu, và Ma Điền Chân Thi…..
Conan xót thương vì sinh mệnh một người cứ như thế mà đứt ngang trước mặt mình, còn Ma Điền Chân Thi……
“Chú và Ái Bộ chơi với nhau từ nhỏ…”
“Vậy tai sao?” Lại trở thành như vậy, Conan chăm chú hỏi, đôi mắt rất trông đợi câu trả lời. Lúc đầu gặp nạn nhân, giọng điệu ông ta tràn đầy căm hận cùng nguyền rủa. Tại sao???
“Vì Thụ Ly, Ái Bộ thích Thụ Ly rất lâu rồi, nhưng mà cuối cùng Thụ Ly lại chọn cưới chú, và cuối cùng cũng vì chú mà mất…” Ma Điền Chân Thi thống khổ ôm mặt, những người bên cạnh ông từng bước từng bước cách xa ra
“Chú Ma Điền??” Nhìn Ma Điền Chân Thi đau khổ, Conan cúi đầu, xoay người đi khỏi, cậu không biết làm sao mới an ủi được ông, bản thân cậu còn không nguôi buồn được. Nỗi đau này mà không nói ra lời… chắc chú ấy…sống cuộc đời này tâm khó mà thanh thản….
Thụ Ly? Xem ra câu chuyện về nữ nhân này chính là đầu mối quan trọng của vụ án
Conan đi xung quanh thi thể nạn nhân dò xét, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hung thủ thật là chạy trốn bằng lối cửa sổ sao? Nếu quả thật là vậy, tại sao hắn mở được cửa? Hơn nữa nơi này là lầu hai, không có cách nào trốn an toàn hơn lối cửa sổ sao?
Lạ thật, màu cây tường vi này sao lại là xanh nhỉ…
“Kaito, có loại tường vi nào màu xanh không?” Đối với hoa cỏ, cậu không rành rọt lắm, hình như chỉ biết được có màu hồng, màu đỏ và trắng thôi, còn xanh thì chưa thấy bao giờ…
“Tiểu trinh thám, cái này mà em không biết à?” Kaito vẻ mặt đắc ý, khó có được tiểu trinh thám có chuyện hỏi anh, nhưng mà, vẫn là vì vụ án nữa rồi, không phải chuyện khác…
“Ừ, tôi không biết nhiều về mấy hoa cỏ này, hồi đó biết một chút là vì mua tặng Ran, cho nên…”
“Tiểu trinh thám, em muốn biết cái gì hỏi tôi là được rồi….” Đùa, lại là Ran Mori kia à, dù đã thành quá khứ nhưng vẫn uy hiếp quá đi, quả nhiên nguy hiểm
“…………”
“Nhưng với một điều kiện…”
“Không nói thì thôi, tôi hỏi Haibara cho rồi”
“Tiểu trinh thám, tôi nói là được chứ gì” Haibara kia ánh mắt nhìn tiểu trinh thám cũng rất lạ. AIzz, sao mà nguy hiểm trùng trùng thế này!!!!!
“Kaito, thái độ gì đó” Sao trông ai oán quá vậy. Không lẽ mình lại làm sai chuyện gì? Conan để tay lên ngực tự hỏi, không có mà…
“Không có gì, tiểu trinh thám, màu sắc của hoa tường vi cực kỳ phong phú, có màu đỏ màu hồng trắng xanh đỏ đậm đỏ nhạt hồng phớt còn có màu đen màu tím màu vàng…..”
“Mọi người đều nói hoa hồng là biểu tượng của tình yêu, tường vi cũng vậy, tường vi đỏ tượng trưng cho yêu cuồng nhiệt, hồng nhạt tượng trưng cho cuộc gặp gỡ lãng mạn hoặc lời nguyện thề trong tình yêu, màu trắng tượng trưng cho sự thuần khiết, màu vàng là hạnh phúc vui vẻ, đỏ thẫm thầm ước được bên nhau, màu đen là tình yêu tuyệt vọng, màu tím là hạnh phúc bị giam cầm, màu máu là sự vùi dập nghiền nát, màu xanh là tình yêu bất khả thi…”
“màu máu là sự vùi dập nghiền nát, màu xanh là tình yêu bất khả thi………?” Conan thì thào tự nói, trong đầu tựa hồ nghĩ ra được cái gì, rồi lại trong nháy mắt quên mất….
Như vậy một bông màu xanh giữa một khóm đỏ thẫm là tâm ý của chủ nhân nó sao? Tình yêu không thể trọn vẹn… Nhưng Thụ Ly không phải đã cưới người chủ ngôi nhà này sao? Chuyện này….
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
22 chương
49 chương
11 chương
10 chương
23 chương