“Tiểu trinh thám, chúng ta đi về thôi…” Anh chẳng muốn nán lại thêm nữa. Vốn là muốn cùng tiểu trinh thám tham gia một vũ hội lãng mạn, rốt cuộc lại bị hết người này tới người kia phá đám. Vũ hội lần này anh không chờ mong gì nữa…
“Kaito??????” Anh không thấy người ta đang nhìn mình kì quặc sao? Người ta là đợi gần bắt đầu mới chường mặt tới dự tiệc, còn mình đến cho thật sớm, tới lúc yến hội sắp bắt đầu thì lại đòi đi về?
“Tiểu trinh thám, ai biểu em đào hoa thế làm gì, một Ayumi đã thấy ghét rồi, giờ kéo theo ông bác Chân Thi kia nữa…”
“Kaito, tôi hứa với anh, nếu mà có khiêu vũ tôi cũng chỉ khiêu vũ với một mình anh thôi, chịu chưa?” Theo lẽ thường mà nói thì không ai lại đi khiêu vũ với một thằng nhóc, nhưng mà, bây giờ để anh bỏ ngang về thì cũng thật không có đạo lý.
“Vậy….cũng được…..” Ngập ngừng rồi cũng đồng ý, nhưng bàn tay vẫn không ngừng xiết chặt tay tiểu trinh thám.
“Thật muốn đem em ôm vào lòng hoà làm một luôn, tiểu trinh thám, yêu em muốn điên luôn rồi!!!!”
Conan cố sức đem Kaito đẩy ra, “Nhưng tôi không nghĩ bệnh viện tâm thần nào dám nhận anh đâu…. Thật là hại não thám tử quá mức”
“Tiểu trinh thám!!!”
“Hơn nữa, tôi cũng là của anh rồi, chưa đủ sao?” Conan hơi cong khóe miệng lên, cười ngọt một cái. Nếu không phải xung quanh quá nhiều người, không, nếu không phải bọn nhóc đang đứng cạnh nhìn lom lom, chỉ sợ Kaito từ lâu đã ôm chầm lấy Conan mà hun chùn chụt rồi….
“Rồi giờ buông tay ra được chưa?” Còn không buông sau này cậu không còn mặt mũi đi gặp người nữa a…
Hình ảnh một Conan thích nũng nịu người khác? Nghĩ tới là muốn tận thế luôn rồi…
“Rồi… ”
Thời gian từng giây chầm chậm trôi, rốt cuộc vũ hội cũng sắp bắt đầu…
“Ma Điền, đã lâu không gặp” Một nữ nhân y phục hoa lệ bước đến, đưa tay ôm nhẹ Ma Điền Chân Thi chào hỏi.
“Tự Nhân, đã lâu không gặp …”
“Oa” thấy người nọ, lông mày Conan lập tức nhướng cao. Ở đây toàn là những người nổi tiếng trong giới doanh nhân thôi!
Tam Hợp Tự Nhân, chủ tịch tập đoàn cây cảnh phố Beika, 37 tuổi
“Tam Hợp, cô tới chi sớm thế, không gọi tôi đi cùng…” Một người đàn ông tướng mạo anh tuấn chậm rãi đi tới…..
“Đây là Đại Thần Ý, môt kiến trúc sư xuất sắc”
“Conan, sao cậu biết nhiều thế?” Ayumi hiếu kỳ hỏi, đến Ma Điền Ưu Tử cũng nghi hoặc nhìn Conan. Những người này, tuy là nổi tiếng, nhưng nếu không phải cũng là người làm ăn lớn thì cũng không có cơ hội quen biết. Đến cô mà còn không biết rõ từng người, vậy mà tiểu tử này cư nhiên lại biết thật rõ ràng…
“………..”
“Còn cần hỏi sao, khẳng định là chú Mori nói cho cậu ấy” Nghĩ đến Conan bình thường ở nhà Mori được thảnh thơi ăn uống còn được học lóm nghề, Mitsu không khỏi cao giọng ganh tỵ
“Ờ ờ..đúng vậy, những người này là chú Mori thường hay kể cho tớ nghe…” Mà nhiều khi ông Mori cũng chẳng biết mấy người này là ai đâu….
“Vậy à? Kaito! Mình qua đó ăn gì đi” Ưu Tử chỉ góc bên kia, cô muốn đi cùng Kaito, một mình. Hiếm khi cô chọn lựa được một chiếc váy hoa lệ thế này…
“À..không, thôi khỏi….” Anh chỉ muốn đi cùng tiểu trinh thám thôi, “Tiểu trinh thám, hay là, tụi mình đi ăn đi…” Kaito hạ thấp người hỏi nhỏ Conan
“Ừ, đi”
“Á!!!!!!!!!!!” Một tiếng hét thảm vang lên, Conan nhất thời cứng đờ, lẽ nào là??? Cậu lập tức xoay người hướng phía phát ra tiếng hét chạy tới
“Xảy ra chuyện gì???”
“Ông Ái Bộ, ông Ái Bộ!!!” Hầu gái ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy
Conan chạy qua chỗ hầu gái, trực tiếp chạy vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng liền trừng to mắt
Ái Bộ cả người tựa ở trên vách tường, bức tường phía sau đầy máu tươi, mà trên người còn cắm phập một mũi tên không trúng ngực
“Xảy ra chuyện gì?????” Những người khác cũng vì nghe tiếng thét mà chạy tới…
Nhất thời vang lên một tràng xôn xao nào loạn
“Trời ơi, tôi phải về!!!”
“Đúng đấy, về thôi, ghê quá!!!” Tất cả mọi người đều hướng phía cửa chạy đi, Kaito thoắt người nhanh chóng chặn ở cửa lớn
“Các người ai cũng không được rời khỏi đây!
“Ý gì hả?”
“Bộ muốn giam giữ chúng tôi sao?”
“Chúng ta nhìn thấy nạn nhân lần cuối là 4 giờ chiều nay, vậy là nạn nhân tử vong trong khoảng từ 4 giờ chiều đến giờ, thời điểm tử vong cụ thể thì phải để giám định pháp y giám nghiệm lại. Trong khoảng thời gian này phiền mọi người giữ nguyên hiện trường, không ai được rời khỏi nơi này. Chú Ma Điền, chú gọi cho thanh tra Megure đi” Conan đứng lên, chậm rãi nói
“Ờ…ờ” Đứa trẻ này sao kỳ lạ như vậy??? Ma Điền Chân Thi không khỏi nghi ngờ, nhưng không tài nào lý giải cũng không có thời gian nghĩ nhiều. Việc quan trọng bây giờ là báo cảnh sát
“Sao chúng tôi lại không được đi?”
“Bởi vì ai trong số các người cũng có thể là hung thủ” Conan đưa tay vào túi áo, nhãn thần lợi hại nhìn mọi người………
“A, cháu Kudo, sao cháu ở đây?” Vất vả chen được qua đám đông người, thanh tra Megure xởi lởi chào hỏi “cháu Kudo” nào đó đang đứng cạnh “cháu Conan”, “Thật là lâu quá không gặp, lần này lại phiền cháu nữa rồi…”
“Cháu??” Kaito chỉ vào mình, mắt thì hướng Conan nghi vấn, nhưng thấy Conan hừ một tiếng rồi hất mặt đi. Há há, em ấy vẫn giận mình bắt chước “nguyên bản” của em ấy…
“Xin lỗi? Chắc chú nhầm rồi, cháu không phải Kudo Shinichi”
“Không phải?” Thanh tra Megure kinh ngạc đánh giá Kaito, “Sao giống y chang vậy….”
“Đương nhiên giống, đối với Shinichi tôi là ch… Ấu!!!!” Kaito chưa nói hết lời thì chân bị đá cái bốp khiến cậu chàng la oai oái
“Anh ấy là cháu ruột của thím bên nội của vợ của anh trai của bố anh Shinichi đấy ạ”
“???????”Yuusaku có anh em à??
“???????” Tiểu trinh thám, em ác quá…
Anh nếu như dám nói ‘tôi là chồng Kudo’ thì anh chết chắc!!! Conan dùng ánh mắt lựu đạn cảnh cáo Kaito
“Tiểu trinh thám……..”
“A, Conan, cháu cũng ở đây à?”
“Có tụi cháu nữa!!!”
“Ồ, các cháu đều ở đây à, thảo nào mà có người chết a!!” Thanh tra Megure dạng như không còn lạ gì mà lắc đầu…
“…………….” Ê, là án mạng tìm tới cháu mà… Conan cũng vô ngữ lắc đầu…
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
22 chương
49 chương
11 chương
10 chương
23 chương