Kị sĩ thứ chín
Chương 51 : Chiếc mặt nạ dối trá
Rốt cục nắm đấm của lão Khuê Nô cũng va chạm với đầu Laura, chỉ có điều một màn sáng màu xanh đã thuận gió bay tới xen vào giữa nắm đấm và đầu rồng. Đòn tấn công mạnh mẽ của hai bên tạo thành từng lớp rung động trên màn sáng nhưng làm thế nào cũng không thể phá vỡ được màn sáng mỏng manh này, đòn tấn công tự nhiên cũng không thể đánh trúng đối phương.
"Kết giới tấn công vô hiệu!"
Lão Khuê Nô thu hồi nắm đấm. Đến lúc này, vị thân vương huyết tộc thứ tư này mới tâm phục khẩu phục quay về phía Lich cúi đầu. Ông ta không phải đối thủ của Lich.
"Alizée, con xuống ngay cho bố". Pulver nhìn đứa con gái liều lĩnh của mình, lập tức nổi giận phùng mang trợn má. Nhưng Alizée cưỡi trên lưng rồng nên ông ta cũng không làm gì được. Phải biết con rồng trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đá quý này không hề để ý đến việc ông ta là phụ thân của Alizée.
"A, lại gặp rắc rối rồi. Laura chạy mau!" Alizée rụt đầu lại, lập tức cưỡi rồng bạc bay lên trời, chỉ một thóang đã biến mất không còn tăm tích.
Lúc này Geriferry mới đi từ sau lưng lão Khuê Nô ra, nhìn Alizée đã đi xa, trong lòng rất hâm mộ, "Quả thật là một tiếp viên hàng không!"
Quay đầu sang nhìn lão Khuê Nô vừa biến thân hoa lệ, hắn lại thấy hơi căng thẳng. Nhưng dù sao cũng phải nói gì đó, suy nghĩ hồi lâu, rốt cục hắn mới mở miệng nói, "Lão Khuê Nô, bây giờ ta nên xưng hô ngươi thế nào?"
Lão Khuê Nô cười điềm đạm, lập tức thu cánh, thu người, lại biến thành ông già Geriferry vẫn quen thuộc. Ông ta hòa nhã xoa đầu Geriferry, sau đó mới nhìn về phía chiếc xe ngựa đối diện.
"Không ngờ chỉ sau chưa đến bốn trăm năm, một bá tước nho nhỏ năm đó đã trở thành thân vương huyết tộc thứ tư. Xem ra gia tộc Stedman đúng là đất lành". Trong âm thanh của Lich tràn ngập mùi ghen tị.
Lão Khuê Nô chỉ gật đầu nhẹ nhàng, sau đó kéo Geriferry xoay người định đi.
"Chờ một lát, hình như trong thân thể thằng nhóc này có một thứ rất thú vị. Thật đáng tiếc là ta không nhìn ra đó là thứ gì, có điều chắc sẽ không có hại".
Nghe đến đó, Geriferry lập tức thầm chửi bới Lich một trăm lần. Bố thì đau đớn gần chết, ngươi còn ở đó kêu không có hại à? MK!
"Có điều ta, Lich Zuma, không muốn nợ gia tộc Stedman các ngươi thứ gì. Món đồ chơi này tặng cho nhóc con nhà ngươi!"
Lich nói xong, một đồ vật màu tím to bằng đồng tiền vàng từ trong thùng xe bay ra. Lão Khuê Nô bắt lấy nhìn một chút rồi đưa cho Geriferry bên cạnh.
Đây là một thứ giống như huy hiệu, mặt trước khắc một cái bội kiếm, mặt sau khắc một thành phố hùng vĩ trôi nổi trên không. Nhìn xong Geriferry lập tức thu vào trong lòng. Không phải vì hắn đã nhìn ra điểm bất phàm của chiếc huy hiệu này, mà vì hắn nhận ra chiếc huy hiệu này được chế tạo bằng tử kim tinh khiết.
Xe ngựa dần đi xa, Pulver đánh xe hơi nghiêng người nói, "Sư phụ, vì sao ngài lại cho nó thứ đó? Ta đã quan sát sơ sơ, đấu khí trong cơ thể nó rất tầm thường, hơn nữa hình như còn là được kích thích bằng dược phẩm. Ta không cho rằng hắn có tư cách cầm chiếc huy hiệu này".
"Két két, trong cơ thể hắn có một thứ rất thú vị. Mặc dù bây giờ nó vẫn còn rất yếu, nhưng nó sẽ trưởng thành. Khi nó hoàn toàn trưởng thành thì nó sẽ là một kẻ ngay cả ta cũng phải thấy sợ. Từ rất lâu trước kia, chúng ta và gia tộc Stedman đã là đồng minh của nhau rồi. Mấy năm nay mặc dù vì chuyện của Deron và Liêu Sa nên cũng hơi ít qua lại, nhưng ngươi xem, bây giờ Alizée lại có quan hệ với bọn họ rồi. Đây là vận mệnh".
Vừa nhắc tới Alizée, vẻ mặt Pulver lập tức trở nên bất đắc dĩ, "Sư phụ, ngài chiều nó quá sinh hư rồi. Ngài xem, cả ngày nó chỉ làm xằng làm bậy, bây giờ đấu khí mới lên đến cấp sáu, ngài lại không chịu để nó học tập ma pháp".
"Két két, Pulver, một cô gái mới ba tuổi đã dụ dỗ được một con rồng bạc, từ khi đó trở đi, vận mệnh của nó đã được xác định rồi. Không cần lo lắng cho nó, không phải vẫn còn có chúng ta sao, cứ thuận theo tự nhiên đi!"
Đúng vậy, năm đó Alizée mới ba tuổi, chỉ với một viên đá quý chất lượng thấp kém đã dụ dỗ được rồng bạc Laura thỉnh thoảng lại đến lượn vòng xung quanh pháo đài các vị thần. Đến năm tuổi đã dụ dỗ được nó phun ra đá quý minh ước của loài rồng. Bây giờ nghĩ lại Pulver vẫn thấy khó tin.
Xe ngựa lắc lư đi về hướng bắc, nơi đó có nhà của bọn họ, cũng có chiến trường của bọn họ. Đó là nơi người Diack bọn họ đi đâu cũng phải quay về.
Phủ công tước Stedman, phòng ngủ của Geriferry.
"Lão Khuê Nô, ngươi..." Geriferry có đầy bụng nghi vấn, lại không biết nên hỏi từ đâu.
Lão Khuê Nô cười điềm đạm, đưa tay gỡ chiếc mặt nạ màu bạc mỏng manh trên mặt xuống. Trong nháy mắt mặt nạ được gỡ ra, ông ta lần nữa khôi phục chân thân thân vương huyết tộc. Lão Khuê Nô đưa mặt nạ cho Geriferry.
Đây là một chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve. Được làm bằng chất liệu chưa biết, Geriferry cầm trên tay mà hoàn toàn không cảm thấy sức nặng. Khi chạm vào chiếc mặt nạ, một cảm giác ấm áp thoải mái truyền vào tay hắn.
"Đây là..."
Geriferry ngắm nghía trong chốc lát rồi trả chiếc mặt nạ lại cho lão Khuê Nô.
"Chiếc mặt nạ dối trá". Lão Khuê Nô dừng lại một lát, lại bổ sung thêm, "Thần khí!"
Nghe đến đó quả thực Geriferry cảm thấy quá hạnh phúc. Hắn mới sống được mấy tháng trong thế giới kỳ ảo này, vậy mà đã tận mặt nhìn thấy... Không đúng, đã tự tay sờ vào hai món thần khí.
"Nhưng mà lão Khuê Nô này, vì sao ngươi có thể đi lại dưới ánh mặt trời? Ngươi là huyết tộc cơ mà?"
Lão Khuê Nô nhẹ nhàng búng chiếc mặt nạ dối trá trên tay, "Đây chính là công hiệu của nó. Ngoài có thể thay đổi hình dạng, che giấu hơi thở, công hiệu lớn nhất của thần khí này chính là có thể làm cho huyết tộc không sợ ánh mặt trời. Hơn ba trăm năm trước, lúc vẫn là một bá tước, ta đã gặp gia chủ đời thứ sáu của gia tộc Stedman, Felix Stedman, và từ đó vẫn đi theo ông ấy. Chiếc mặt nạ này chính là ông ấy cho ta năm đó, ngược lại ta phải bảo vệ gia tộc Stedman bốn trăm năm". Không đợi Geriferry chất vấn, lão Khuê Nô đã dứt khoát nói ra lai lịch của chiếc mặt nạ.
"Lão Khuê Nô, sức mạnh của vị tổ tiên đó của ta đã đến trình độ nào? Thật sự đã tới bán thần như vẫn thường nghe nói hay sao?" Hiển nhiên Geriferry có không ít vấn đề muốn hỏi.
"Thiếu gia, rất xin lỗi, ta không thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả sức mạnh của ông ấy. Còn thần? Trong truyền thuyết, chỉ khi có sức mạnh của một hoàng đế bóng đêm thì một huyết tộc mới có tư cách chạm vào ngưỡng cửa của thần".
"A, lão Khuê Nô, vậy lời thề của ngươi còn có bao nhiêu năm? Ý ta là ngươi còn ở gia tộc Stedman của ta bao nhiêu năm nữa?" Đây là vấn đề làm Geriferry cực kì căng thẳng. Điều này liên quan trực tiếp đến tính mạng hắn.
"Còn có bốn năm, thưa thiếu gia". Nói xong, trong mắt lão Khuê Nô xuất hiện một tâm tình phức tạp, vừa có tưởng nhớ quá khứ, vừa có tình cảm nhớ nhà.
Geriferry tiến lên cầm tay lão Khuê Nô, hơi khó chịu, "Lão Khuê Nô, ngươi đã bảo vệ gia tộc Stedman chúng ta nhiều năm như vậy, một thần khí này làm gì có giá trị như vậy? Sau này ta sẽ bồi thường cho ngươi". Lời này nghe có vẻ giả tạo nhưng lại là Geriferry phát ra từ nội tâm. Trong lòng hắn còn có một ý nghĩ chưa nói ra. Lão Khuê Nô, tại sao ta vừa đến ngươi đã phải đi rồi?
Hình như lão Khuê Nô đã nhìn thấu tính toán của Geriferry, ông ta xoa đầu Geriferry, nói, "Thiếu gia, thời gian bốn năm đủ để chúng ta làm rất nhiều việc. Ngài đã chuẩn bị xong chưa?".
...
Tối tăm và yên tĩnh vĩnh viễn không tồn tại ở Ronage.
Dạo này hàng đêm xung quanh phủ kỵ sĩ thứ tư, nếu như lưu tâm thì lúc nào cũng có thể phát hiện một số người lén lút quanh quẩn. Vì thế thống lĩnh hộ vệ phủ kỵ sĩ đã nhiều lần nhắc nhở Ursa luôn chìm trong cơn say. Nhưng Ursa lại như chưa tỉnh rượu, dặn dò không cần phái thêm nhân thủ tuần tra, ngược lại đuổi đại bộ phận hộ vệ về nhà nghỉ ngơi. Điều này làm cho vị thống lĩnh hộ vệ luôn luôn cẩn thận không hiểu ra sao. Có điều vừa nghĩ đến kỵ sĩ đại nhân đích thân tọa trấn ở nhà, có lẽ đám người xấu đó cũng không dám tiến vào gây chuyện.
Cửa thành Ronage trước bình minh dưới ánh sáng của những bó đuốc mà những chiếc đèn ma pháp có vô số bóng người. Sáng sớm, người bán hàng rong xếp thành hàng dài ngoài thành. Ở giữa đám người huyên náo này, một người đàn ông thân hình cao lớn, đầu đội mũ rộng vành, mặc quần áo mộc mạc chậm rãi tiến lên phía trước cùng đám người. Thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa thành càng ngày càng gần, dưới ánh đèn đuốc sáng ngời, mọi người có thể phát hiện khuôn mặt dưới chiếc mũ rộng vành rất trẻ trung và anh tuấn. Trong ánh mắt ung dung của hắn có mang sát khí mơ hồ.
Người này chính là Carline, hầu cận của Hoa Hồng Máu Gosa, tham mưu quân đoàn Hoa Hồng Máu. Hắn cũng là chiến sĩ Hoa Hồng Máu duy nhất còn sống quay về từ hẻm núi Vô Hồi. Sau khi Gosa chết, hắn không tự sát theo như toàn bộ các chiến sĩ Hoa Hồng Máu khác. Hắn không chỉ trung với Gosa, hắn còn trung với gia tộc phía sau Gosa, đệ nhất gia tộc của đế quốc Osu, Talbot.
Đương nhiên Carline cũng nhìn thấy cảnh tượng bất thường của Gosa trước khi chết, cho nên hắn liều chết trốn về đế quốc Osu. Sau khi bàn bạc tỉ mỉ với tộc trưởng gia tộc Talbot, cũng chính là phụ thân của Gosa, công tước Shan, cuối cùng họ đưa ra một kết luận động trời: Cado có khả năng mang dòng máu của gia tộc Talbot. Điều này làm cho công tướng Shan đang đau đớn vì mất con nhận được một chút an ủi. Ông ta lập tức bắt tay sắp xếp nhân thủ đi đến đế quốc Menied thăm dò, nếu như có thể thì mang truyền nhân duy nhất của gia tộc Talbot này về đế quốc Osu.
Sau khi vào Ronage, Carline đã được các thám tử đến trước đưa tới phủ kỵ sĩ thứ tư. Giờ khắc này, không trung trước bình minh không có sao, cũng không có trăng, cả phủ kỵ sĩ lại chìm trong ánh huỳnh quang lung linh. Bí Tinh chi tháp thần bí đang yên lặng tỏa sáng lấp lánh.
Nhìn ánh sao bay lượn quanh Bí Tinh chi tháp, Carline hơi lộ vẻ xúc động. Sau đó vị tham mưu Hoa Hồng Máu với sức mạnh đã đạt tới chiến sĩ cao cấp thượng đỉnh này lặng lẽ dùng tinh thần lực dò xét phủ kỵ sĩ một chút. Khi phát hiện chỉ có mấy người hộ vệ, hắn lập tức xoay người tiến vào phủ kỵ sĩ. Theo phương hướng nhóm thám tử đã dò xét trước đó, hắn đi tới một tòa nhà nhỏ đứng độc lập, thuận lợi đi tới bên ngoài phòng ngủ. Sau khi cạy cửa sổ ra, cẩn thận nhảy vào, hắn nhẹ nhàng đi tới chiếc giường che bằng lụa mỏng.
Trên giường có một người phụ nữ đang ngủ say, thân hình mềm mại hiện rõ dưới lớp chăn mỏng. Mấy lọn tóc vàng rất đẹp che khuất mọt phần gương mặt, một chân lộ ra ngoài chăn, bắp chân trắng muốt và mịn màng.
Nhìn đến đây, là một người đàn ông trẻ trung tràn đầy sức sống, Carline cũng không khỏi hít thở gấp gáp.
"Ai?" Một tiếng quát khẽ, người phụ nữ trên giường nhanh chóng đứng dậy. Khi mượn ánh sao chiếu vào từ cửa sổ nhìn thấy Carline mặc một bồ đồ xám, nàng mở miệng chuẩn bị hét lớn. Carline quýnh lên, định lao tới che miệng người phụ nữ lại.
Trong một giây mất tập trung, một thanh đoản kiếm đã đặt vào bên cổ hắn không hề có dấu hiệu báo trước.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
10 chương
74 chương
161 chương
126 chương
751 chương
388 chương
171 chương