6h…
“Vũ nhi! Dậy đi! 6h rồi! Dậy mau đi! Vũ nhi!!!!!”
________________
6h30…
“Vũ nhi! Bữa sáng xong rồi này! Ra ăn đi! Vũ nhi! Dậy chưa đấy?”
________________
6h40…
“Vũ…”
“IM NGAY CHO TÔI” – Chấn Vũ đạp tung cửa phòng, ném thẳng cái gối vào mặt Nghiêm Khoan
“Dậy rồi à?”
“Kiếp trước tôi mắc nợ cậu hả? Mới sáng sớm đã đập cửa ầm ầm như thế”
“Tôi muốn gọi Vũ nhi dậy thôi mà, chẳng phải sáng nay có lịch làm việc sao?” – Nghiêm Khoan tươi cười vui vẻ, ném cái gối vào lại trong phòng
“Lịch làm việc của tôi bắt đầu từ 9h, 9h lận đấy, cậu hiểu không hả? Mới có 6h sáng đã réo gọi um sùm như thế, cậu muốn gây sự sao?”
“Bình tĩnh đi mà, dậy sớm cũng tốt cho sức khỏe chứ bộ. Ngồi xuống ăn sáng đi ha”
Chấn Vũ bị Nghiêm Khoan ấn vai, ngồi xuống ghế một cách miễn cưỡng.
Bữa ăn sáng cũng không có gì đặc biệt, chỉ có trứng chiên, thịt nguội, vài lát sandwich và một dĩa salad trộn, nhưng Chấn Vũ nhìn Nghiêm Khoan một cách kỳ lạ
“Cậu lấy đâu ra nguyên liệu làm mấy thứ này?”
“Tôi mua, từ tối qua”
“…..”
“Tôi có mua mấy lon nước ép trái cây, để trong tủ lạnh ấy, Vũ nhi muốn uống thì cứ lấy, tôi có mua cả sữa tươi nữa”
“…..” – từ lúc nào mà ở đây thành nhà của cậu ta vậy?
“Sao vậy? Có gì không ổn à?” – Nghiêm Khoan ngồi xuống ghế đối diện Chấn Vũ
“Không có gì” – có nói cũng vô ích, cái da mặt của cậu ta đại bác bắn còn chưa chắc thủng
Chấn Vũ thở dài một tiếng, rồi đưa tay lấy một miếng sandwich và bắt đầu ăn.
________________
7h10…
“A” – Nghiêm Khoan nhìn đồng hồ, giật mình đứng dậy
“Có chuyện gì?”
“7h30 tôi có hẹn phỏng vấn, suýt nữa thì quên mất”
“Tôi đi trước đây, Vũ nhi cứ từ từ ăn”
“Trưa nay đi ăn nhé? Gặp ở quán cà phê cũ ha?”
“Tôi đi đây, tạm biệt”
Sau khi bắn một tràng liên tục như đại liên, Nghiêm Khoan lập tức bay ra khỏi nhà. Chấn Vũ lúc này mới đủ bình tĩnh nuốt xuống miếng salad lúc nãy cho vào miệng.
________________
10 giây sau…
Nghiêm Khoan mở cửa, xông thẳng vào nhà, chạy ngay đến chỗ Chấn Vũ đang ngồi.
“Còn một việc tôi chưa làm”
Chụt
Nghiêm Khoan, thật nhanh, thật thản nhiên, cúi xuống, hôn lên má phải Chấn Vũ một cái
“Hôn chào buổi sáng”
Nghiêm Khoan nhe răng cười gian rồi lại hôn lên má trái Chấn Vũ một cái nữa
“Cái này là hôn tạm biệt”
Sau khi làm xong cái việc “chưa làm” của mình, Nghiêm Khoan cũng chẳng dại gì đứng đó. Cậu ta nhanh chóng chạy đi mất, để Chấn Vũ ngồi ngây người ra đó, mất mấy phút sau mới hoàn hồn.
“NGHIÊM KHOAN!!!!!!!”
Chấn Vũ tức giận hét lên từng chữ, nhưng tên mặt dày kia đã chạy biến từ lúc nào.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
31 chương
112 chương
46 chương