“Vũ nhi~~~ khoảng cách này là sao chứ?” – Nghiêm Khoan ngồi nhăn nhó trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách
“Im lặng! Cậu muốn ở lại thì khi ở trong nhà phải cách tôi 3m, nếu bước đến gần hơn khoảng cách đó thì cậu biến khỏi nhà tôi ngay” – Chấn Vũ nghiêm mặt ngồi bên bàn ăn
“Eh?!? Tại sao phải vậy chứ?”
“Vì cậu là sinh vật nguy hiểm”
Nghiêm Khoan cứng đờ người trong giây lát rồi chỉ còn biết ngoan ngoan ngồi bó gối trên ghế.
Cả căn nhà chìm trong im lặng. Chấn Vũ vẫn chăm chú với cuốn kịch bản trên tay, Nghiêm Khoan vẫn chăm chú nhìn Chấn Vũ, không ai nói với ai câu nào. Một lúc lâu sau, Nghiêm Khoan sực nhớ ra cái gì đó, “A” lên một tiếng rồi lấy trong túi ra một cái điện thoại di động
“Vũ nhi, nhìn xem, điện thoại mới của tôi đó”
Chấn Vũ cũng “lịch sự” quay sang nhìn thì đột nhiên giật mình suýt té ghế, cuốn kịch bản trên tay nhẹ nhàng buông rơi xuống bàn.
“Đẹp không?” – Nghiêm Khoan cười toe toét, đung đưa cái điện thoại, còn xoay nó vài vòng cho Chấn Vũ nhìn rõ diện mạo của nó hơn
“Cái điện thoại đó…” – nó giống, chính xác hơn là giống y hệt điện thoại của Chấn Vũ, khác biệt duy nhất chính là nó màu đỏ
“Nó vốn là có một đôi, cái kia màu trắng, cũng đẹp lắm, không biết Vũ nhi có thấy chưa ha? Lúc nãy tôi có để trên bàn, A, không biết bây giờ đâu mất tiêu rồi ta? Vũ nhi có thấy không? Tôi định tặng cái điện thoại đó cho người yêu đấy”
Chấn Vũ đứng bật dậy, vẻ mặt ba phần khó xử bảy phần tức giận
Tên nhóc này, cố tình…
Anh tháo ngay cái sim trong điện thoại ra, để cái điện thoại lên bàn rồi bỏ về phòng
“Vũ nhi”
Nghiêm Khoan đứng dậy định lao tới thì nhận ngay một cú liếc mắt đầy phẫn nộ của Chấn Vũ
“Cậu đứng yên đó, bước một bước nữa thì bước ra khỏi nhà luôn đi”
“…..”
Trước khi đóng sầm cửa lại một cách thô bạo, Chấn Vũ không quên tặng cho Nghiêm Khoan một cái liếc mắt “trìu mến”
“Mình làm gì sai sao?” – Nghiêm Khoan đứng tại chỗ, gãi đầu ngẫm nghĩ
________________
23h30…
Trong phòng, Chấn Vũ vẫn còn thức. Anh kiểm tra lại lịch làm việc và chuẩn bị sẵn quần áo cho ngày mai.
Bên ngoài, kẻ nào đó vẫn còn thức. Cậu ta thức để… xem phim kinh dị
________________
23h45…
Trong phòng, Chấn Vũ chuẩn bị đi ngủ
Bên ngoài, kẻ nào đó vẫn tiếp tục xem phim
________________
23h50…
Trong phòng, Chấn Vũ cảm thấy khó ngủ và cảm thấy hơi khát nước
Bên ngoài, kẻ nào đó đã ngủ quên mặc cho nhân vật trong TV la hét cỡ nào cũng không quan tâm
________________
Chấn Vũ mở cửa ra ngoài, anh chỉ định đi vào bếp, uống một ly nước rồi trở về phòng, nhưng âm thanh từ cái TV làm anh phải chú ý
Anh tiến về phía phòng khách, tên ngốc kia đang ngủ ngon lành, đến nỗi chăn rơi xuống đất cũng không hay biết. Như một thói quen mà anh cũng chẳng hiểu tại sao, Chấn Vũ tiến đến gần cái ghế sô pha, chỗ Nghiêm Khoan đang ngủ. Thật chậm rãi. Thật nhẹ nhàng. Anh vươn người với lấy cái remote trên bàn, tắt TV, rồi cúi người nhặt cái chăn dưới đất lên, phủi nhẹ. Chấn Vũ cẩn thận đắp lại cho Nghiêm Khoan, cứ tưởng tên ngốc kia đã ngủ say mất rồi. Ai ngờ Nghiêm Khoan đột nhiên ngồi dậy, nắm lấy tay Chấn Vũ.
“Cậu… giả vờ ngủ?”
“Không có, tôi ngủ thật nhưng vừa mới thức”
“Buông ra ngay, cậu quên điều kiện của tôi rồi hả?”
“Tôi nhớ chứ! Nhưng là do Vũ nhi vi phạm trước mà” – Nghiêm Khoan nở nụ cười thật tươi, nhìn Chấn Vũ với vẻ đắc ý
“Cậu…”
“Là do Vũ nhi không biết kiềm chế, “xâm phạm” tôi trước mà”
“Cậu… Cái đồ… đồ…” – Chấn Vũ giận đến đỏ mặt, không nói được lời nào
“Đồ đáng yêu, dễ thương, phải không?”
“ĐỒ MẶT DÀY TRƠ TRẼN” – Chấn Vũ tức giận thét lớn, tát thẳng vào mặt Nghiêm Khoan một cái đau điếng.
Nghiêm Khoan ngã lăn ra ghế, một bên má in hằn dấu bàn tay
“Cậu lo ở đó mà ngủ đi, còn nhiều lời tôi đá cậu ra khỏi nhà lần nữa đấy”
Chấn Vũ tức giận bỏ về phòng, không thèm liếc nhìn cái tên ngốc kia một cái
Nghiêm Khoan bị tát một cái đau ê ẩm nhưng vẫn không thấy gì phiền muộn, ngược lại còn tươi cười chúc Chấn Vũ ngủ ngon, không cần biết người ta đang tức tối thế nào.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
31 chương
112 chương
46 chương