Khủng long thần giới
Chương 44 : Mộng ma
- Xin chào, anh trai!
Giọng nói có vẻ non nớt, nhưng trong đó lại chứa một sự lãnh khốc, tàn độc quỷ bí. Khuôn mặt của Trương Tiến Lập (Bi) hiện ra trước mặt làm cho Trương Hải ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hắn đã bình tĩnh lại, thậm chí còn trở nên cực kỳ đề phòng. Khốn kiếp thật, hình như đây là thực thể, có lẽ đây là một sinh vật nào đó giả trang, ở bên trong kia thì bị thân nhân hành hạ trong mộng, ra ngoài này thì lại bị thân nhân chính tay hành hạ, quả nhiên là cực kỳ quái đản.
Dương Thanh Kỳ bên cạnh hình như lại nhìn ra đó là một người khác, nàng thậm chí còn đang kích động định tiến lên nữa, nhưng nhanh chóng bị Trương Hải cản lại, nàng nghi hoặc quay ra nhìn hắn nói:
- Sao thế? Kia là mẹ mình mà? Cậu là chồng mình, sao lại không tới gặp mẹ vợ chứ?
- Đồ ngốc, cậu nghĩ đây là đâu hả? Mẹ cậu đến đây sao? Huống chi… trước mắt tôi đang nhìn thấy một con quái vật!
Hắn vốn định nói rằng hắn nhìn thấy đó là em trai hắn, nhưng trong lòng hắn thầm tự nhủ, coi đó là một con quái vật, tý nữa cũng dễ tiêu diệt mà không bị chùn tay. Đã làm thì làm cho chót, nói với Dương Thanh Kỳ rằng đó là một con quái vật, làm cho nàng càng thêm quyết tâm. Bây giờ có lẽ chỉ có cách chiến đấu với nó mới có thể thoát ra khỏi đây được.
Dương Thanh Kỳ ngừng lại ngay, nàng suy nghĩ cẩn thận tình hình xung quanh, vốn ban đầu còn cho rằng mẹ đến đây để cứu mình bằng cách nào đó, nhưng nghe Trương Hải giải thích thì nàng đã nhanh chóng nhận ra điều không đúng, ánh mắt nhìn “người mẹ” kia lại càng trở nên đề phòng hơn nhiều lần.
- Sao thế? Anh (con) không chào đón em (mẹ) sao?
Âm thanh truyền đến tai của hai người thì hơi khác nhau, nhưng nội dung thì y hệt. Trương Hải nghe thấy câu này thì cười nhẹ, nụ cười rất khinh thường:
- Mi tưởng là bọn ta bị ác mộng ở bên trong làm cho mụ mị rồi, dễ dàng bị lừa bởi cái trò đùa rẻ tiền này hay sao? Thu lại cái bộ dạng kia đi, đừng để ta nổi giận.
Nụ cười trên mặt “người thân” chợt thu lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng vô cùng. Lúc này trong lòng hắn đang nghĩ: “Anh đột nhiên có chuyện, bảo mình trông ở đây vài phút, nếu cản được mấy kẻ này thì có phải anh sẽ công nhận mình lớn rồi hay không nhỉ?”
Trương Hải thật sự đã may mắn lắm rồi, đây chỉ là một phần tử yếu kém canh chừng lối thoát mà thôi, nếu thật sự là “người anh” kia ở đây thì có lẽ sẽ cực kỳ khó để vượt qua.
- Ài, anh thật làm cho em thất vọng! Em đã phải năn nỉ hết sức bố mẹ mới dẫn em tới đây để tìm anh, thế mà… huhu!
Trương Tiến Lập kia đang dần dần tiến lại, Trương Hải và Dương Thanh Kỳ đã biết bản chất của hắn thì làm sao mà không đề phòng cho được. Cả hai người đều cùng lùi lại một bước.
Trương Tiến Lập đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, thân hình như quỷ mị xông về phía hai người Trương Hải. Tròng mắt của Trương Hải đã co rút lại, vô cùng kinh hãi, không ngờ tốc độ của nó lại nhanh tới như vậy. Đối thủ rút một thanh kiếm từ sau lưng ra, đó là một thanh kiếm làm từ xương, có màu vàng nhạt, chẳng biết nặng nhẹ thế nào nhưng thấy đối thủ khống chế kiếm vô cùng thuần thục cũng làm cho Trương Hải đề phòng hơn nhiều.
Con dao găm giấu trong người cũng đã xuất hiện trên tay, Trương Hải không có ý đỡ trực tiếp, chỉ khéo léo đỡ để thanh kiếm trượt theo con dao, lệch hướng đi mà thôi. Còn thân hình hắn thì đã nhảy sang một bên, tránh thoát khỏi đòn công kích của “em trai” mình.
- Hắc! Xem ra ngươi không chịu nhiều ảnh hưởng của ác mộng hương! Đầu óc rất tỉnh táo, vậy thì lần này ta đành phải dùng hết sức rồi!
Vốn nghĩ hai người Trương Hải đã bị ác mộng hương làm cho mụ mị, chỉ cần vài thủ đoạn nhỏ là xử lý được. Không ngờ họ lại có thể tỉnh táo đến như thế, sinh vật kia cũng đành phải dùng cách chiến đấu để cản họ lại thôi.
Sinh vật kia gọi là mộng ma, là một loài sinh vật thủ hộ bên trong không gian này. Vâng, đây chính là một không gian riêng biệt, gọi là Mộng Động, hai người Trương Hải thực ra vẫn chỉ ở bên vùng ngoài của không gian này nên không có nhiều nguy hiểm, họa chăng chỉ gặp phải tên thủ hộ bên ngoài mà thôi, chứ thực ra sâu bên trong Mộng Động này là một vùng tràn ngập cạm bẫy và nguy cơ trùng trùng. Mộng ma này sống dựa vào việc hấp thu những cơn ác mộng của con người, vì thế mà không gian này là thích hợp nhất với chúng, những người đã bị ác mộng hương làm cho điên loạn sẽ được chúng bắt lại, dần dần hưởng thụ giống như là bữa ăn hàng ngày vậy.
Thực ra còn một lý do nữa làm cho mộng ma không rời khỏi không gian này, đó là do chúng bị phong ấn, không thể rời khỏi đây, chúng có trách nhiệm thủ hộ một cái gì đó, có lẽ là bảo vật, mà cũng có thể là một trò đùa tai ác của một tên điên vì tu luyện, ai mà biết được. Trương Hải không biết, mà có biết thì hắn cũng chẳng có hứng thú lao đầu vào chỗ chết như vậy.
Mộng ma tiếp tục lao lên, từng kiếm từng kiếm nhanh như chớp vung ra, nhưng tất cả đều bị Trương Hải đỡ được. Nhưng có một điều làm cho Trương Hải cực kỳ khó chịu: công kích vật lý không hề làm tổn thương đến sinh vật này.
Đã gọi là ma, hơn nữa lại là ma ăn ác mộng thì làm gì có thực thể, cũng không hiểu sao nó lại có thể khống chế thanh kiếm kia được nữa, thật kỳ diệu. Nhưng mặc dù thế, công kích của con mộng ma kia cũng không quá mạnh, tạm thời Trương Hải vẫn còn có thể giữ được.
Đang chiến đấu, đột nhiên thân hình của con mộng ma kia khựng lại giữa không trung, dường như đã chịu loại khống chế nào đó. Trương Hải sửng sốt nhìn lại thì thấy Dương Thanh Kỳ đã biến thân từ lúc nào, hai tay đang chụm lại, giữa hai bàn tay có một vầng ánh sáng nhàn nhạt. Nàng nhanh chóng nói:
- Nhanh ôm mình ra cổng, mau lên! Bây giờ mình đang dùng khí năng để chế trụ nó lại, không cử động được.
Trương Hải lúc này mới nhớ ra Dương Thanh Kỳ đã từng nói nàng có thể sử dụng khả năng đặc biệt như cách không lấy vật gì gì đó, có lẽ là khí năng, hình như sau khi biến thân thì nàng có thể dùng một số năng lực cao cấp hơn thì phải.
Cũng không cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần biết nàng đã chế trụ được con mộng ma kia là được rồi. Trương Hải không câu nệ nhiều, hắn nhanh chóng bế bổng Dương Thanh Kỳ lên, chạy nhanh về phía chiếc cổng bảy sắc kia.
Nhưng chiếc cổng này hình như khác hoàn toàn với cánh cổng lúc trước, bước vào bên trong làm cho người ta cảm nhận được nhiệt lực vô cùng mạnh mẽ. Nhiệt lực này chẳng những tác động vào da thịt, mà dường như còn xuyên thấu thân thể, thiêu cháy từng bộ phận, từng cơ quan nội tạng của con người vậy. Trương Hải cảm thấy vô cùng kinh hãi, bởi vì ngay cả linh hồn vừa mới trở nên mạnh mẽ của hắn cũng đang bị thiêu đốt, làm cho hắn có cảm giác muốn chết đi ngay lập tức.
Bất đắc dĩ, cả hai người phải quay lại, quả nhiên, vừa ra khỏi cánh cổng bảy sắc ấy, thân thể của Dương Thanh Kỳ và Trương Hải đã trở lại bình thường, tuy rằng trên thân thể vẫn còn chút ê ẩm nhưng cũng không có quá nhiều ảnh hưởng.
Con mộng ma kia nhìn thấy cảnh chật vật của hai người thì cười nhạo:
- Ngu xuẩn, phong ấn này không thể vượt qua nếu không có chìa khóa, chỉ khi các ngươi đánh bại ta thì mới có được chìa khóa đó mà thôi.
Trương Hải và Dương Thanh Kỳ nhìn nhau, trong ánh mắt cùng lóe lên sự kiên quyết. Không ngờ lại còn có chìa khóa nữa! Thế này thì chắc chắn phải xử lý thứ này rồi, không thể bỏ qua được.
Hai bên lao vào chiến đấu, mặc dù con mộng ma kia không mạnh nhưng nó lại không chịu ảnh hưởng của công kích vật lý, điều này làm cho cuộc chiến nhất thời lâm vào giằng co.
Trương Hải tranh thủ trong lúc giao đấu đã bàn với Dương Thanh Kỳ một kế hoạch, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời tách ra, tránh khỏi công kích của mộng ma kia.
Dương Thanh Kỳ lại sử dụng đòn khí công lúc nãy để chế trụ mộng ma, mặc dù nàng không duy trì được lâu nhưng cũng đủ thời gian để Trương Hải xử lý rồi.
Mộng ma bị khựng lại, khuôn mặt vô cùng tức giận nhìn chằm chằm vào Trương Hải, nó không ngờ hai sinh vật đáng ghét này lại có thủ đoạn như thế, lại có thể khống chế được nó. Nhưng nó cũng biết là hai kẻ kia dù khống chế nhưng vẫn chưa có thủ đoạn nào công kích được nó cả.
Lúc này, trong miệng Trương Hải bắt đầu lầm rầm vài chú ngữ khó hiểu, theo từng âm thanh từ miệng hắn vang lên, bầu không khí sáng lạn chung quanh chợt tối sầm lại, ánh sáng dường như đã bị một con quái vật nào đó cắn nuốt sạch, cả không gian hiện lên vẻ âm trầm quái dị, làm cho một con “ma” như nó cũng phải cảm thấy hơi… sợ ma.
Tiếng gió hiu quạnh cũng vang lên, tạo nên những âm thanh rít gào bi thảm, giống như lệ quỷ sống dậy vậy, ngay cả Dương Thanh Kỳ cũng cảm thấy hơi rờn rợn, nhưng nàng tin rằng Trương Hải sẽ không làm điều gì có hại cho mình cả, tâm tình nàng cũng dần tĩnh lặng xuống.
Màn đêm âm u làm cho những luồng không khí bị vặn vẹo xung quanh trở nên hơi mất tác dụng, không còn ánh sáng để cho không khí này gấp khúc nữa, lúc này, giữa màn đêm chỉ có một thứ phát ra ánh sáng lờ mờ, trở thành tâm điểm của không gian.
Mộng ma đang tỏa ra ánh sáng, đó chính là năng lượng của nó, có thể giúp nó khống chế ánh sáng xung quanh, tạo nên những ảo tưởng trong mắt của người khác. Nhưng lúc này, không gian không còn ánh sáng làm cho nó trở nên luống cuống, sức mạnh của nó cũng bị giảm đi đáng kể khi không còn ánh sáng chung quanh hỗ trợ nữa.
Luồng gió rít gào kia chợt trở nên điên cuồng, chúng mang theo lực lượng hắc ám trong ma pháp của Trương Hải lao thẳng về phía mộng ma, dần dần cắn nuốt lấy sức mạnh còn lại của nó. Lúc này, mộng ma chợt cảm thấy đau đớn, giống như những cơn gió kia là những con dao bén, đang xẻ từng miếng thịt trên người nó vậy. Cảm giác này thật đau, thật khó chịu, từ nhỏ đến giờ nó chưa từng phải nếm qua thứ hành hạ này.
Nhưng Dương Thanh Kỳ cũng không trụ được quá lâu, khí lực của nàng đã cạn, nhanh chóng gục xuống dưới đất. Con mộng ma kia cũng có được cơ hội vùng vẫy, nó giãy dụa điên cuồng, giống như để phát tiết sự đau đớn vậy, ánh mắt của nó nhìn vào Trương Hải trở nên oán độc vô cùng. Đột nhiên, mộng ma tăng tốc độ đến tận cùng, thậm chí còn nhanh gấp rưỡi lúc chiến đấu vừa nãy, thân hình như hư ảo của nó lao thẳng về phía Trương Hải giống như một viên đạn pháo vậy.
Trương Hải thầm giật mình, nhưng lúc này muốn tránh cũng không được, hắn đang dùng ma pháp, trong lúc tập trung tinh thần lực nên phản ứng cực kỳ chậm chạp, làm sao mà so lại con mộng ma kia chứ. Cứ như thế, mộng ma lao thẳng vào ngực hắn, sau đó chui tọt vào bên trong.
Trương Hải mặc dù không thấy đau đớn da thịt nhưng hắn lại đột nhiên cảm nhận được một nguồn năng lượng đang bùng phát ra từ ngực mình, đang muốn truyền lên não để khống chế toàn bộ suy nghĩ của hắn, thậm chí cho hắn trở thành người điên cuồng vậy. Đây chính là tuyệt chiêu cuối cùng của mộng ma, dùng chính sinh mạng của nó để chiến đấu với tinh thần của một người, nếu nó thắng, thực lực có thể sẽ tăng mạnh, thậm chí còn có thể ngộ ra được thiên phú đặc biệt, đó chính là tự tạo ra ác mộng cho mình dựa vào ý chí cướp đoạt của đối thủ kia. Nhưng nếu nó thua, chỉ có một kết cục duy nhất, đó là hoàn toàn bị tru diệt, biến mất trên đời.
Trương Hải cảm thấy hình như ý thức đang bị một loại năng lượng nào đó xung kích, làm cho đầu óc hắn quay cuồng, từng khung cảnh ác liệt hiện ra trước mắt, làm cho hắn cảm thấy đau khổ, thậm chí sắp sụp đổ ý chí rồi.
Đúng lúc này, luồng linh hồn lực luôn giúp hắn thanh tỉnh bấy lâu nay đột nhiên xuất hiện, ngăn chặn khối năng lượng tà độc kia lại, thậm chí còn cắn nuốt khối năng lượng đó. Trương Hải đã từng đoán, linh hồn lực có thể đánh bại mộng ma này, nhưng khổ nỗi linh hồn lực này vẫn không chịu sự khống chế của hắn, nó chỉ hòa trộn một phần rất nhỏ bên trong khí lưu trong thân thể, hơn nữa lại tự phát động khi hắn muốn câu thông tâm linh qua việc hôn Dương Thanh Kỳ mà thôi. Ngoài ra thì không thể nào khống chế linh hồn lực xuất ra ngoài hình thành công kích được.
Trương Hải biết, chỉ khi nào đạt được cấp độ đầu tiên, tức là khi ba luồng lực lượng: thân - hồn - khí đạt đến mức nhất định, ở đây chính là mức một, lại cân bằng với nhau thì hắn mới có thể khống chế linh hồn lực.
Chính vì thế mà ban nãy hắn không thể xuất ra linh hồn lực để chiến đấu với mộng ma, không thì trận đấu này đã sớm kết thúc, bọn họ đã thoát ra khỏi cái nơi chết tiệt này rồi.
Không ngờ mộng ma lại tự chui đầu vào lưới, tự dâng thân lên cho Trương Hải làm thịt, lúc này, linh hồn lực của hắn tha hồ hấp thu năng lượng kia, làm cho linh hồn mạnh lên. Đến lúc này, Trương Hải mới biết hóa ra mộng ma cũng là một dạng giống như linh hồn, thảo nào mà công kích vật lý không có tác dụng với chúng.
Vừa tiêu diệt đối thủ, vừa tăng cường sức mạnh, ai mà không thích chứ? Trương Hải cũng rất hưởng thụ cảm giác này, nhưng hắn không biết được, có một đôi mắt nguy hiểm đang dần dần tiến lại phía hắn. Thanh kiếm sáng loáng trên tay cũng đã lập lòe trong bóng tối do chính Trương Hải tạo ra, còn Dương Thanh Kỳ… lúc này nàng vô cùng yếu ớt, nàng đã nhìn thấy, nàng muốn kêu lên nhưng dường như có một năng lượng kỳ dị đang khống chế lấy tâm hồn nàng, làm cho nàng không thể nói ra lời được nữa.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
20 chương
22 chương
340 chương
1157 chương
93 chương
154 chương
555 chương