Khủng long thần giới

Chương 45 : Dạ xoa ấn

Thanh kiếm ngày càng lại gần, trong không gian hiện lên một đôi mắt âm trầm, lạnh lẽo. Hắn đang tiến từng bước đến gần Trương Hải nhưng mà Trương Hải vẫn không cảm nhận được gì cả, không hề có tiếng bước chân, cũng không hề có một hơi thở nào tỏa ra. Ngay cả Dương Thanh Kỳ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thanh kiếm kia thì nàng cũng không thể nào nhận thấy có mối nguy hiểm đang tiến lại gần cậu bạn của mình. - Cẩn thận! Vận hết sức lực, cố gắng đứng lên, âm thanh yếu ớt, mệt mỏi từ trong miệng Dương Thanh Kỳ phát ra, mặc dù tiếng không lớn nhưng trong cái không gian tĩnh lặng như tờ này thì đã quá đủ để truyền vào tai Trương Hải. Mặc dù hắn vẫn đang hấp thụ năng lượng của mộng ma, nhưng nghe thấy âm thanh này thì hắn vẫn mở trừng mắt lên, có vẻ vô cùng cảnh giác. Nhưng hình như cũng đã quá muộn, thanh kiếm kia đã ở ngay trên đầu của Trương Hải, không khách khí gì mà đâm một phát xuyên qua ngực hắn. Nhưng thanh kiếm này dường như đã cố ý, chỉ sượt qua phổi một chút chứ không hề chạm đến bất cứ một cơ quan nội tạng nào của Trương Hải cả. - Đừng! - Âm thanh của Dương Thanh Kỳ vang lên có vẻ đau lòng vô cùng, nàng đang lo lắng, không biết thanh kiếm kia có xuyên qua tim hắn không? Hắn có làm sao không? Mặc dù thanh kiếm không làm tổn thương nội tạng nhưng cũng đã làm cho Trương Hải bị thương, hơn nữa lại làm luồng linh hồn lực trong hắn tán loạn. Con mộng ma đã sắp bị tru diệt trong người hắn nhân cơ hội đó vùng vẫy làm cho tâm thần của Trương Hải bị thương nặng. Hắn bất giác phun ra một ngụm máu đen đặc, bên trong đó còn có một cái bóng mờ nhạt, có vẻ vô cùng suy nhược bay ra. Con mộng ma vừa thoát ra kia nhìn lại bóng người đang cấm kiếm, trong ánh mắt ảm đạm của nó lóe lên sự an lòng, nó biết, anh trai mình đã đến rồi. Vừa nãy tấn công Trương Hải nhưng không nhằm vào chỗ trí mạng là do con mộng ma “anh” kia cố ý, nó biết, nếu giết Trương Hải ngay thì có thể làm nguy hiểm đến em mình ở bên trong cơ thể của Trương Hải. Cách duy nhất là đả thương đối phương, cho em mình một cơ hội thoát ra, sau đó tru diệt đối phương cũng không muộn. Nó đã thành công, con mộng ma yếu kém kia đã thoát ra ngoài, tuy rằng vô cùng suy yếu nhưng chắc chắn không nguy đến tính mạng, vẫn còn có thể cứu được. Trương Hải trừng mắt lên nhìn kẻ đánh lén, kẻ đó mang dung mạo khoảng hơn hai mươi tuổi, nhìn qua cực kỳ cường tráng, khuôn mặt bình thường nhưng lại mang theo một cỗ khí tức tà độc, có lẽ người thường chỉ cần nhìn vào mắt hắn, thấy khuôn mặt hắn là đã rơi vào ác mộng rồi. Trương Hải thầm rùng mình, xem ra sinh vật này còn mạnh hơn con mộng ma vừa nãy nhiều. Quan trọng hơn, hình như con mộng ma này có vẻ “thực” hơn con lúc trước, Trương Hải không biết giải thích thế nào về cảm giác này. Hắn chỉ cảm thấy rằng những cơ bắp, nét mặt kia không phải là diễn hóa ra mà đúng là thực thể, nhưng Trương Hải cũng suy đoán, nếu mình tấn công bằng công kích vật lý thì chắc chắn vẫn vô dụng như cũ. Thanh kiếm kia lại giơ lên, không một âm thanh, không một lời giải thích, chỉ có một đôi mắt sâm hàn cùng với một nụ cười lạnh lùng trên khóe môi. Trương Hải cảm thấy có vẻ lực bất tòng tâm, một kích vừa rồi không những làm cho hắn tổn thương về thân thể mà ngay cả linh hồn và khí đạo cũng bị tổn hại, bây giờ hắn muốn đứng lên cũng là một vấn đề nan giải, làm sao mà né tránh được đây? Thanh kiếm đã bắt đầu giáng xuống, mục tiêu là cái cổ của Trương Hải, ánh mắt của hắn trở nên tuyệt vọng, Trương Hải biết làm gì bây giờ? Hắn từ nhỏ chưa từng đối mặt với nguy hiểm, ngay cả trong “kiếp trước” kia cũng chưa từng bị nguy hiểm một lần nào (ký ức về lần duy nhất dính nguy hiểm đã bị xóa), hắn cứ nghĩ, mình làm gì cũng được, không cần phải lo lắng chuyện an nguy, bởi thế giới rất an toàn. Nhưng bây giờ hắn mới biết, thế giới này có nhiều nguy cơ như thế nào, chỉ cần hắn lơ đãng trong vài giây phút vừa rồi cũng đã đủ để dẫn hắn tới địa ngục rồi. Giờ phút này, trong lòng Trương Hải tràn ngập hối tiếc, cũng tràn ngập tuyệt vọng và cả không cam lòng nữa, nhưng mà hắn có thể làm gì đây? Hắn còn quá thiếu kinh nghiệm, trong lúc này lại không có một thứ gì để bảo mạng cả. Trương Hải ủ rũ cúi đầu xuống, giờ phút này, đầu óc của hắn cứ như là trống rỗng vậy, không hề có một suy nghĩ hay sáng kiến gì để thay đổi tình hình. - Á…! - Một tiếng kêu đau đớn nhưng yếu ớt vang lên, Trương Hải đang nhắm mắt chờ chết chợt mở trừng mắt ra. Âm thanh yêu kiều ấy là của cô bé đã gọi hắn là “chồng” mấy ngày nay, làm sao mà hắn không nhận ra cơ chứ. Đôi mắt vừa mở ra, còn chưa kịp lấy lại ánh sáng cho mình thì một màu đỏ lòm đã đập vào mắt hắn! Dương Thanh Kỳ mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn, một ngụm máu tươi phun lên mặt Trương Hải làm cho khuôn mặt hắn trở nên đáng sợ. Thậm chí, vài giọt máu đã rơi thẳng vào trong mắt hắn làm tầm nhìn của Trương Hải lúc này cũng chỉ toàn một màu máu tươi. Hắn sững sờ, ôm lấy thân hình mềm mại kia, chiếc mũ của nàng đã văng ra, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm nhưng lại tái nhợt, vô cùng yếu ớt. Chiếc áo giáp cũng bị tổn hại, rách một mảng lớn sau lưng, một vết cắt làm lộ ra xương đã hiện lên trên cái lưng như ngọc thạch của nàng, Trương Hải nhìn thấy mà không khỏi đau xót. Trước đó, hắn đã từng chắn cho Nguyễn Khánh Huyền một đòn, bây giờ lại có người chịu cho hắn một đòn, có phải là nhân quả hay không đây? Thế này cũng đến quá nhanh hay sao ý? Hắn không biết, cái cảnh ngày đó hắn chắn cho Huyền đã bị Dương Thanh Kỳ nhìn thấy, không hiểu sao, trong lòng nàng lại thấy hơi tỵ nạnh, lại còn tự hỏi, nếu có một ngày như thế đến với nàng thì Trương Hải có làm thế hay không? Nhưng còn chưa có câu trả lời thì chính nàng đã tự thân đứng ra để đảo ngược vị trí cho Trương Hải mất rồi. Máu tươi và âm thanh yếu ớt của Dương Thanh Kỳ làm cho mọi vật chất trong người Trương Hải sôi sùng sục lên, đôi mắt của hắn cũng đỏ bừng, không biết là do máu của Dương Thanh Kỳ hay là do mắt đỏ nữa. Linh hồn của Trương Hải cũng vì chuyện này mà dao động vô cùng mạnh, linh khí cùng với nguyên tố trong không gian chợt biến đổi, tạo thành một vòng xoáy vô cùng cuồng bạo, thi nhau rít gào tràn về phía Trương Hải. Mộng ma kia đang định tấn công thì bị lốc xoáy này đẩy lui lại, nó vô cùng kinh hãi, bởi vì công kích vật lý không có tác dụng với nó, lốc xoáy này chắc chắn không phải bình thường, bên trong đó ẩn chứa năng lượng cuồng bạo thậm chí, ở trung tâm của lốc xoáy, cũng chính là Trương Hải kia đang tỏa ra một khí tức làm cho hắn cảm thấy sợ hãi trong lòng. “Thình thịch… thình thịch” Tiếng tim đập chầm chậm của Trương Hải vang lên, dần dần, âm thanh ấy trở nên dồn dập, đôi mắt của Trương Hải cũng càng ngày càng đỏ, thậm chí còn bắt đầu lóe ra hồng quang rực rỡ, trở thành một tiêu điểm chói lọi bên trong màn đêm âm u này. “U u uu u!” Chiếc dây chuyền trước cổ Trương Hải chợt tự động bay lên, nó phát ra một luồng ánh sáng có ba màu. Ánh sáng màu lam và màu đỏ có vẻ cân bằng với nhau, còn ánh sáng màu vàng thì hơi yếu kém hơn đôi chút. Điều đó chứng tỏ rằng linh hồn của Trương Hải vẫn kém hơn hai nguồn sức mạnh kia. Nhưng lúc này, ánh sáng màu vàng ngày càng trở nên mạnh mẽ, diện tích mà nó chiếm trên dây chuyền cũng mở rộng ra, dần dần cân bằng với hai màu kia. Hơn nữa màu sắc của nó cũng trong sáng hơn một chút, có vẻ càng ngày càng tinh thuần. Nguồn năng lượng xung quanh vẫn dao động điên cuồng, màu vàng chẳng mấy chốc đã cân bằng với hai màu còn lại, hình thành một thế chuẩn mực ở trên dây chuyền kia. Chợt, ba màu sắc đó hợp lại với nhau, cả dây chuyền biến thành một màu đen, nhưng dường như lại có thể nhìn xuyên qua (kiểu kính râm), dây chuyền cũng phát ra một ánh sáng yêu dị, phải nói thế nào nhỉ… đó là ánh sáng màu đen, ánh sáng của hắc ám. Quá là mâu thuẫn, nhưng thứ đó thực sự tồn tại, và nó còn đang hiện ra ngay trước mắt Trương Hải nữa. Dây chuyền rơi xuống, đột nhiên lún vào da thịt Trương Hải, ẩn vào bên trong đó. Cùng lúc, một nguồn tin tức theo đó mà tràn vào trong đầu hắn, đó là một bí kỹ, là chiêu thức đầu tiên ứng dụng sức mạnh phối hợp của thân - khí - hồn. Chiêu thức này cũng đánh dấu cho việc Trương Hải đã đạt được mức đầu tiên, nếu so sánh về tu vi, lúc này hắn đã sánh ngang một người khủng long ở đẳng cấp chủng tộc cảnh. Trương Hải vừa nãy không thể đấu lại mộng ma là do hắn chưa khống chế được linh hồn lực, nhưng còn bây giờ… chưa chắc mộng ma đã làm gì được hắn. Ánh mắt nhìn mộng ma kia có vẻ vô cùng điên cuồng, Trương Hải vô thức thi triển chiêu thức vừa mới giác ngộ kia, hắn muốn dùng toàn lực… phải giết chết mộng ma kia… phải báo thù… báo thù..! Trên ngực Trương Hải, từ vị trí mà dây chuyền kia lún vào, một đám hắc tuyến và kim tuyến thi nhau lan tràn ra xung quanh, dần dần bao trùm cả thân thể hắn, trên khuôn mặt Trương Hải cũng tràn đầy ấn ký màu vàng kim và màu hắc ám. Hai mắt vẫn đỏ rực lập lòe hồng quang làm cho hắn giống như một con quỷ đến từ địa ngục, hai bàn tay cũng đã tràn ngập hai loại ánh sáng kia, móng tay cũng dài ra làm cho bàn tay hắn trở thành “quỷ trảo” chính thức. Đầu tóc của hắn thì dựng đứng lên, thậm chí còn phiêu phiêu trong không khí, lại còn phát ra ánh sáng vàng và đen, làm cho người ta cảm thấy như trên đầu hắn là một ngọn lửa chứ không phải là đầu tóc nữa. Nhìn Trương Hải lúc này giống như một dạ xoa vậy, cũng có thể nói rằng hắn chính là dạ xoa, bởi vì bí kỹ mà hắn đang dùng chính là “Dạ Xoa Ấn”. Dương Thanh Kỳ đang yếu ớt nằm trong lòng hắn chợt trở nên hãi hùng, bởi vì hình tượng của Trương Hải lúc này quá kinh khủng. Hắn biến thân sao? Tại sao biến thân lại kỳ quái như vậy? Không giống bất kỳ một chủng tộc người khủng long nào hết! Chẳng phải hắn là Trex tộc hay sao? Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu nàng, lúc này Dương Thanh Kỳ cũng không có nguy hiểm gì, chỉ là nàng quá yếu ớt và đau đớn nên không nói ra lời mà thôi. Bàn tay xù xì của Trương Hải nhẹ nhàng vuốt lên trên lưng của Dương Thanh Kỳ, bàn tay đi đến đâu, vết thương liền lại đến đó. Hắn đang dùng sức mạnh của “thân”, dùng vật chất nguyên tố tinh hoa để chữa trị cho Dương Thanh Kỳ, tất nhiên, đây cũng chỉ là trị thương ngoài da, cầm máu là chính chứ vết thương ở bên trong thì còn cần thêm thời gian để bình phục. Hắn nhẹ nhàng đặt Dương Thanh Kỳ xuống, âm thanh có vẻ đã biến dạng của hắn vang lên: - Nằm đây đi! Lát nữa mình sẽ đưa cậu ra khỏi nơi này! Bình thường, sức mạnh của Trương Hải đều ẩn chứa trong thân thể, với đẳng cấp của hắn thì việc xuất sức mạnh ra ngoài không hề dễ dàng, có làm được thì cũng chỉ ứng dụng được một phần nhỏ sức mạnh tiềm tàng mà thôi. Dạ Xoa Ấn thông qua những ấn ký, nhưng kim tuyến và hắc tuyến kia đã bộc phát toàn bộ sức mạnh của hắn ra ngoài, hắn có cảm giác rằng mình mạnh lên khi sử dụng chiêu này nhưng thực sự thì đó chỉ là một kỹ năng để giúp hắn sử dụng sức mạnh của mình một cách tốt nhất mà thôi. Khuôn mặt quỷ sứ kia nở ra một nụ cười, nụ cười của quỷ làm cho bất cứ một ai cũng cảm thấy sợ hãi. Lúc này, mộng ma kia cũng đã có tư tưởng chạy trốn, nhưng mà nhiệm vụ của nó là canh giữ nơi đây, nó không thể bỏ vị trí, bởi vì có trở về thì nó cũng chỉ có đường chết mà thôi. Luồng lốc xoáy bạo loạn xung quanh cũng đã biến mất, không gian chợt trở nên yên tĩnh. Thân hình của Trương Hải chợt biến mất, tốc độ thậm chí còn nhanh gấp ba lần vừa nãy, chỉ trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt mộng ma kia. Chính Trương Hải cũng ngạc nhiên về sức mạnh này, cả người hắn cảm thấy tràn đầy sức lực, chỉ cần động một cái đã di chuyển cả chục mét, bây giờ nếu đối mặt với con khủng long ăn thịt lúc trước, hắn tự tin có thể kéo dài thời gian cả vài giờ, thậm chí còn có thể gây cho nó tổn thương chí mạng cũng không thành vấn đề gì cả. Mộng ma kia sợ vãi vô cùng, thanh kiếm trong tay đã vung lên, đâm thẳng về phía trái tim Trương Hải. Nó không tin, sinh vật lại có thể sống được khi bị xuyên qua trái tim như thế. “Keng!” Âm thanh giống như kim loại va vào nhau, mũi kiếm của mộng ma đã bị chặn đứng lại bởi lòng bàn tay của Trương Hải. Bàn tay đầy móng vuốt kia chợt nắm lại, bẻ một cái, thanh kiếm kia cong lại rồi gãy ra. Hai ngón tay Trương Hải nắm lấy mũi kiếm gãy kia phi thẳng về phía mộng ma. Nhưng mộng ma vốn không chịu ảnh hưởng của công kích vật lý, vì thế mà đòn này chẳng có tác dụng gì với nó cả. Mộng ma đang định cười nhạo thì chợt khựng lại, bởi vì toàn thân hắn không biết đã bị đối phương chế trụ từ lúc nào. Bàn tay ác quỷ kia đã bóp lên cổ hắn, không hiểu sao mà bàn tay đó lại có thể chạm vào người hắn được, mộng ma không tin… Từng dòng kim tuyến và hắc tuyến bắt đầu tràn lên thân thể của mộng ma, dần dần cắn nuốt linh hồn thể của hắn, mộng ma cảm thấy đau đớn và kêu gào thảm thiết, dường như mấy cái “sợi chỉ” kia đang cắt từng khúc thịt, róc từng khúc xương của hắn vậy… mặc dù không rõ là hắn có thịt hay là xương không? Dương Thanh Kỳ nằm bên kia cũng sáng mắt lên, mặc dù hơi ngạc nhiên với cái tạo hình quỷ dạ xoa này của Trương Hải, nhưng chứng kiến năng lực của hắn cũng làm cho nàng vui mừng. - Nói… chìa khóa thoát ra khỏi đây đâu? Âm thanh khàn khàn như vang từ địa ngục của Trương Hải vang lên.