Khủng long thần giới

Chương 43 : Đường thoát hiểm

- Cấm quay đầu lại! - Ừ! - Trương Hải gật đầu như giã tỏi. Trương Hải nghe thấy âm thanh sột soạt sau lưng, rõ ràng là cô nàng kia đang mặc quần áo, nhưng kỳ lạ ở chỗ là âm thanh đã chấm dứt được một lúc khá lâu nhưng cô nàng vẫn chẳng nói gì với hắn cả. Nhưng mà hắn còn đang suy nghĩ thì âm thanh có vẻ hoảng sợ của Dương Thanh Kỳ lại vang lên: - Đừng… đừng mà! Trương Hải sửng sốt, biết ngay là cô nàng này lại rơi vào trong ảo cảnh, vừa nãy nếu như không phải hắn có linh hồn lực thì cũng bị sa vào đó một lần nữa hay sao? Cũng chẳng để ý mấy chuyện linh tinh nữa, Trương Hải lại lao lên ôm lấy nàng và hôn thêm một phát nữa. Cho đến khi cơ thể của Dương Thanh Kỳ mềm nhũn thì Trương Hải mới buông nàng ra. Ánh mắt của Dương Thanh Kỳ đã ngập nước, nàng vô cùng ủy khuất nhìn vào Trương Hải làm cho hắn cảm thấy mình hình như vừa gây tội ác thì phải. Dương Thanh Kỳ đột nhiên khóc òa lên, nức nở lao vào trong hắn mà khóc, khóc rất thương tâm, rất khổ não, lại thêm cả sự hoảng sợ nữa. Nàng khóc không phải là do bị Trương Hải cướp đi nụ hôn đầu hay gì khác, mà là vì cơn ác mộng kia, nó làm cho nàng quá sợ hãi. Giống như Trương Hải, trong mộng cảnh, Dương Thanh Kỳ liên tiếp bị những người thân của mình đánh đập, hành hạ, chịu đủ tra tấn về thể xác và tinh thần. Tất nhiên trong thực tế thì những tổn thương về thể xác là do chính nàng gây ra, nhưng mà tổn thương về tinh thần thì lại gần như là thật. Lúc này, tâm lý của một cô bé sắp lớn như nàng gần như sắp sụp đổ, không những thế, trong mộng cảnh đó, người mà nàng tôn kính nhất, cũng là cha ruột thực sự của nàng lại muốn… Trương Hải đã hai lần đánh thức nàng dậy, ở bên cạnh nàng lúc này chỉ còn hắn mà thôi, cũng giống như một người sắp chết đuối, với được một cọng rơm cũng cho đó là một đường sống vậy. - Đừng bỏ mình lại… xin cậu đấy! - Dương Thanh Kỳ mệt lắm rồi, nàng khóc một hồi thì mệt mỏi nhắm mắt lại, trước khi thiếp đi, nàng vẫn cố lẩm bẩm một nguyện vọng tận trong tâm khảm mình vào thời điểm này. Trương Hải chán nản hết sức, vừa nãy lựa chọn không đánh ngất nàng là vì hắn sợ mang nàng đi thì chặng đường sẽ trở nên khó khăn. Bây giờ chính nàng lại ngủ luôn trong lòng hắn, thế này thì có khác gì đâu chứ? Nhưng mà ít nhất là bây giờ Dương Thanh Kỳ cũng có được tỉnh táo, không cần quá lo lắng về việc nàng tiếp tục hoảng loạn nữa. Dương Thanh Kỳ ngủ một giấc thật ngon, từ nhỏ đến giờ nàng cũng luôn ăn no ngủ say nhưng chưa bao giờ nàng có cảm giác ngủ lại thoải mái như vậy. Cảm giác thật ấm áp, trong đầu lại thư thái, trong vòng tay lại có một cái gối ôm thật là tuyệt, Dương Thanh Kỳ vô thức dụi dụi đầu vào trong cái gối ôm ấy. Nàng cũng đã mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt nàng là một khuôn mặt khá quen thuộc, cũng khá xinh trai. Trương Hải đang ngồi mỉm cười nhìn nàng, một nụ cười rất hiền, rất thân thiện, nhưng lại có một phần gì đó hơi đểu đểu, dường như có ý châm chọc nàng. Dương Thanh Kỳ đánh giá tình trạng một chút, thấy mình đang gối đầu lên đùi hắn, hai tay hắn thì đang đặt tên trên đầu nàng xoa bóp gì gì đó. Dường như có một luồng khí hơi man mát từ các ngón tay theo đó mà đi vào trong đầu nàng, giúp cho nàng thấy thanh tỉnh và thật thoải mái. Còn cái gối ôm kia, khỏi cần nói cũng biết là nàng đang ôm hắn rồi. Dương Thanh Kỳ hơi đỏ mặt tránh né ánh mắt của hắn, nhưng mà nàng không đứng lên, cũng tại cái cảm giác lúc này thực sự rất thư thái, nàng muốn hưởng thụ thêm một chút nữa. Sự thật là lúc này Trương Hải đang dùng khí công cùng với linh hồn lực để ổn định tâm thần cho Dương Thanh Kỳ, cách này có thể ngăn chặn được ảo giác, nhưng không thể cưỡng chế giải trừ ảo giác được. - Thôi nào, dậy đi cô bé! Cậu thì hưởng thụ nhưng chân mình thì tê rần rồi! Hắn nói thế làm Dương Thanh Kỳ càng xấu hổ, nàng nhanh chóng bật dậy, cuống quýt định giải thích cái gì đó, nhưng lời ra đến môi rồi thì lại nuốt về, cuối cùng đỏ mặt cúi thấp đầu xuống, giống như một bé con vừa mới làm điều gì sai vậy. Thần thái đáng yêu như thiên thần này của nàng lại làm cho Trương Hải rung động, lại cảm thấy hơi trìu mến cô bé này. Hắn cũng không nhắc lại chuyện kia nữa mà nói: - Đi thôi! Chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này! Tất cả ảo giác đều do một loại vật chất kỳ dị trong không khí, có tác dụng làm mê loạn tinh thần, lại còn làm nhiễu loạn không gian, làm tầm nhìn cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Ảo giác cũng sinh ra từ đó, mình tạm thời đã giải trừ giúp cậu, lại ổn định tâm thần lại cho cậu nhưng tình hình tỉnh táo này không duy trì được lâu đâu. Cách duy nhất là nhanh chóng rời khỏi đây! Dương Thanh Kỳ lúc này mới để ý tới không gian xung quanh, quả nhiên là tràn ngập một mùi ngai ngái khó ngửi, nàng nhíu mày bịt mũi lại, bởi vì mùi vị này xộc vào não cũng làm cho nàng hơi khó chịu. Lúc này, Trương Hải không biết từ đâu lôi ra một cái lọ nhỏ, chấm một chút vào hai ngón tay rồi đi tới gần nàng. Hắn đưa tay kéo mặt của nàng lại gần hắn, hơi thở trên người Trương Hải cứ làm cho trái tim Dương Thanh Kỳ đập loạn cả lên, tình trạng sát vào nhau thế này cũng chưa phải chưa làm qua, thậm chí nàng còn hôn hắn tới hai lần nữa, nhưng đây là lần đầu tiên mà nàng cẩn thận cảm nhận cái bầu không khí này. Hai ngón tay của Trương Hải nhẹ nhàng chấm vào trong mũi nàng một chút, một mùi hương dễ chịu theo đó tràn vào làm cho Dương Thanh Kỳ thấy thoải mái hẳn. Nếu nàng không nhầm thì đây chính là tinh dầu hương xỉ, không ngờ tên này còn mang trong người cái thứ này nữa. Đây cũng là do Trương Hải tiện tay nhét vào để thử công dụng của không gian trữ vật lúc còn ở trong trường, không ngờ bây giờ lại có chỗ dùng đến. Quả nhiên, mặc dù thứ này có thể giúp Dương Thanh Kỳ át cái mùi vị kinh khủng trong không khí kia đi, giúp nàng tỉnh táo trong thời gian lâu hơn. Khung cảnh ở trong này cứ như là sa mạc, không biết phương hướng, không có sinh vật gì, chỉ có một bầu không khí sáng sủa nhưng lại tràn ngập những vật chất không biết tên kia. Trương Hải và Dương Thanh Kỳ cũng chỉ có cách kiên trì đi theo phương hướng mà vật chất kia có vẻ nhạt dần đi, bởi vì Trương Hải suy đoán, đi tới chỗ thứ này nhạt đi thì có thể chính là lối thoát. Còn nguyên căn phát ra thứ này thì Trương Hải không định đi tìm, thực lực của hắn bây giờ chưa đủ để làm mấy chuyện đi mạo hiểm như thế, quan trọng là bên cạnh hắn còn Dương Thanh Kỳ, hắn có đi mạo hiểm thì cũng không thể dẫn nàng cùng đi như thế nha. Đi được một lúc, Dương Thanh Kỳ vốn đang trầm mặc chợt lên tiếng: - Này! Lúc nãy cậu có nhìn thấy gì không? Trương Hải đang suy nghĩ về chuyện lối thoát, hắn nghĩ nàng phát hiện ra cái gì, quay người lại nói: - Cậu nhìn thấy gì à? Dương Thanh Kỳ buồn bực, ánh mắt trở nên hơi tức giận nhìn Trương Hải: - Mình đang hỏi cậu! Sao cậu lại hỏi lại mình chứ? Rốt cuộc cậu có nhìn thấy gì không? - Nhìn thấy gì là nhìn thấy gì? Cậu thấy đường thoát thì nói ra chứ! Còn mình thì đã nhìn thấy cái gì đâu! Dương Thanh Kỳ lúc này mới biết là ông nói gà bà nói vịt, nàng dở khóc dở cười, nhưng mà cũng hơi xấu hổ, hai tay đã vân vê cái chéo áo, lí nhí nói: - Ý mình là… lúc cậu cứu tỉnh mình thì có nhìn thấy cái gì không? Trương Hải lúc này mới hiểu nàng đang nói cái gì, mặc dù hắn đã nhìn thấy trên chín mươi lăm phần trăm nhưng vẫn rất kiên quyết lắc đầu như cực kỳ oan uổng: - Không thấy! Chắc chắn không thấy gì cả! Có gì đâu mà thấy… ác, ý mình là lúc đó tối quá không thấy gì… à không phải… là… Càng nói càng loạn, Dương Thanh Kỳ nghe cái câu “có gì đâu mà thấy” thì thấy giống như đang bị xúc phạm, nàng bực tức vung hai nắm tay nhỏ lên đấm cho Trương Hải la oai oái. Sau khi phát tiết, nàng mới nhìn hắn với ánh mắt u oán, lặp lại câu hỏi: - Rốt cuộc là có nhìn thấy gì không? Lần này Trương Hải dứt khoát không trả lời nữa, chỉ ho khan hai tiếng xấu hổ, coi như không biết rồi tiếp tục đi về phía trước. Dương Thanh Kỳ thấy thái độ này của hắn thì coi như hắn đã trả lời khẳng định, nàng nhanh chóng đuổi theo, nhảy phốc một cái lên lưng Trương Hải làm cho hắn tý thì ngã cắm đầu xuống đất, may mà chống lại được. Dương Thanh Kỳ bám lên người hắn như một con Koala, cái tay trắng nõn xinh xinh đã đưa ra véo lấy cái tai của Trương Hải nói: - Ê! Cậu rốt cuộc cũng thấy hết rồi phải không! Thấy rồi thì phải chịu trách nhiệm! Mẹ nói mấy tên đàn ông rất khốn kiếp, nếu mà có dây dưa quá phận là phải bắt hắn cưới ngay, nếu không sau này có hối cũng không kịp! Bây giờ Kỳ chính thức tuyên bố, Trương Hải cậu là chồng của mình. Trương Hải tý nữa thì ngã lăn ra đất, con bé này hình như không biết chồng với vợ là cái gì thì phải? Mà luật của Khủng long giới cũng làm gì có chuyện vợ chồng sớm thế này? Nhưng mà nghĩ lại mấy chuyện nàng nói trong mơ, hình như gia đình nàng có chút đặc biệt, bố của nàng hiện nay không phải là bố đẻ, còn ông bố đẻ hình như lại có quen biết gì đó với gia đình nàng. Có thể mẹ nàng ngày xưa gì gì đó với ông bác kia, sau đó không cưới ngay rồi lại có biến cố gì đó xảy ra, cuối cùng không đến với nhau được, còn mẹ nàng thì cưới bố nàng… Suy đoán của Trương Hải có vẻ khá là chuẩn, đó cũng là lý do mà mẹ nàng nói mấy câu mơ hồ kiểu dây dưa quá phận là cưới ngay kiểu đó! Không ngờ lại thành ra vẽ nhầm đường cho cô con gái bé bỏng này. Trương Hải cũng cười cười, gật gật đầu. Nhưng trong lòng hắn cũng chỉ coi như là trò vợ chồng của trẻ con mà thôi, không có nhiều giá trị thực tế. Ờ, mặc dù thằng tác giả chắc chắn sẽ bày trò gì đó nhưng mà tạm thời thì hắn vẫn đang coi như đây là một trò chơi mà thôi. Thế là từ lúc đó, Dương Thanh Kỳ lại càng trở nên “quá phận” hơn trong mối quan hệ này. Thỉnh thoảng nàng hứng lên thì hôn lên má hắn một cái, lúc nào đi ngủ thì nàng toàn chui vào trong chăn của hắn, tuy chỉ ôm nhau nhưng cũng là “ngủ chung” rồi. Thế là nàng đã hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ. Trương Hải cũng mặc kệ, chơi trò này với một cô bé con cũng chưa nguy hiểm lắm. Tất nhiên là nếu hắn là một quái thúc thúc thì lại khác, trò này là cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà hắn lại là một bé trai nha, có muốn nguy hiểm cũng không được, thậm chí tỏ ra nguy hiểm cũng là một vấn đề nan giải rồi. Hai người cứ đi như vậy giữa cái sa mạc ánh sáng này, may mà trong không gian trữ vật của Trương Hải vẫn còn một ít đồ ăn dự trữ cho bảy người, bây giờ chỉ có hai người, Dương Thanh Kỳ lại ăn ít nên không tiêu hao nhiều lắm. Cái mà Trương Hải lo là mấy người kia làm cách nào để duy trì sự sống kia. Con đường mà Trương Hải lựa chọn quả nhiên rất chuẩn xác, cái vật chất kỳ dị này càng ngày càng nhạt, Dương Thanh Kỳ bây giờ cũng không cần hắn thường xuyên xoa bóp đầu để duy trì tỉnh táo nữa, chỉ cần một chút tinh dầu hương xỉ đã đủ rồi. Đến ngày thứ năm, con đường mà hai người đi đã gần như không còn ảo giác nữa, Trương Hải cũng mừng rỡ phát hiện ra một khu vực đang phát ra ánh sáng bảy màu, giống hệt với cái cửa động mà hắn nhìn thấy lúc rơi xuống vực sâu. Nhưng mà khi họ chạy đến đó thì tâm tình của Trương Hải lại trầm xuống. Cánh cửa này đang bị chặn lại bởi một người, Trương Hải không biết tại sao người đó lại ở đây, có lẽ là ảo cảnh, hình như chính là thử thách cuối cùng của ảo cảnh thì phải.