Khủng bố tu tiên thế giới

Chương 4 : quái mộng

Không phải mặt đất cứng rắn, mà là một tấm gỗ. Chu Phàm xác nhận một lúc, sau đó tương đối bình tĩnh, không tùy tiện đi lại trong sương mù dày đặc mà ngẩng đầu nhìn lên không trung. Tinh không có thể chỉ dẫn phương hướng. Chẳng qua, đồng tử của Chu Phàm bỗng nhiên co vào, bầu trời tối tăm mờ mịt treo một viên cầu huyết sắc khổng lồ, ngoài mặt cầu có từng cái hố lớn chi chít. Viên cầu huyết sắc chiếm nửa bầu trời, tựa như lúc nào cũng có thể rơi xuống, khiến Chu Phàm có cảm giác ngạt thở. Chu Phàm hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm viên cầu, cho đến khi cổ mỏi nhừ mà viên cầu vẫn không có bất kỳ dấu hiệu rơi xuống, lúc này hắn mới thở phào. Nếu viên cầu này rơi xuống như sao chổi, vậy thì hắn cũng không thể trốn được. Đột nhiên, sương mù phiêu đãng bị cuốn lên trên, hình thành một cái vòi rồng, bị hút vào trong huyết cầu. Chu Phàm ngạc nhiên nhìn, khắp nơi tình huống quá quỷ dị, hắn cũng không thể làm rõ được rốt cuộc là chuyện gì. Sương mù màu xám nhanh chóng bị hút vào, chỉ trong giây lát, huyết cầu lại dừng hấp thu sương mù. Sương mù vây quanh người đã trở nên mỏng manh, tầm mắt của Chu Phàm cũng trở nên rõ ràng, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện mình đứng trên... một chiếc thuyền? Hắn cũng không dám khẳng định đây có phải là thuyền hay không, bởi vì chiếc thuyền gỗ cỡ lớn này không có gì cả. Không vải bạt, không có cột buồm, không có phòng điều khiển, xung quanh boong tàu là lan can gỗ cao nửa người. Ngoài ra trống rỗng không có gì, càng nhìn về phía xa chỉ thấy mặt nước màu xám. Xung quanh thuyền đều là nước màu xám, yên tĩnh không dập dờn, màu sắc giống hệt sương mù. Vì muốn nhìn rõ ràng hơn, Chu Phàm đi tới gần lan can, nhìn xuống dưới. Mặt nước tựa như một chiếc gương, cảm giác run sợ thuận theo sống lưng lan đến khắp người Chu Phàm, mồ hôi ướt nhẹp vạt áo sau lưng hắn. Bên dưới mặt sông chiếu rọi đầu lâu trắng hếu. Chu Phàm từ trên giường bật dậy, đầu đầy mồ hôi, hắn phát hiện mình đã tỉnh lại. Chẳng qua, sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt hết sức dọa người, đồng tử co vào. Chu Phàm vỗ mặt, cảm nhận da thịt vẫn còn thì mới dần hô hấp đều trở lại, nhưng sắc mặt vẫn tái xanh như cũ. Hắn không phải chưa từng thấy đầu lâu của người chết, hắn sợ hãi như vậy bởi vì cái đầu lâu hắn nhìn thấy chính là đầu của mình. Hắn nhìn gian phòng quen thuộc bên ngoài trướng màn, lắc đầu thầm nghĩ vừa rồi chỉ là một giấc mộng tương đối chân thực mà thôi. Ngày nghĩ đêm mơ, tại sao hắn lại có giấc mộng như vậy chứ? Hắn gần đây chưa nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan tới thuyền. Cửa sổ và nóc nhà có tia sáng lọt vào, bên ngoài vang lên tiếng gáy của gà trống. Trời đã sáng rồi. Chốc lát sau, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân. Là Quế Phượng, bà đi tới phòng của Chu Phàm, gọi: - A Phàm, nhanh rời giường, hôm nay chúng ta phải đi sớm tham gia nghi thức buộc tóc trong thôn. Chu Phàm lên tiếng, vội vàng trèo xuống giường. Sau đó Quế Phượng sắp xếp một chút, Chu Phàm rửa mặt ăn điểm tâm, mặc quần áo mới mà Quế Phượng đưa cho hắn. Nói là quần áo mới, nhưng thực ra cũng chỉ là mới so với bộ hắn mặc lúc trước, trên áo quần cũng có vài miếng vá không rõ ràng. Sau khi Chu Phàm mặc quần áo xong, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng cũng đã chuẩn bị xong. Chu Nhất Mộc nhìn Chu Phàm mặc đồ xong, khẽ gật đầu nói: - Đi thôi! Ba người cùng ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, cũng không cần khóa. Dù sao nhà bọn họ cũng nghèo, không có thứ gì đáng giá để người ta trộm. Gió nhẹ sáng sớm đập vào mặt, đây là lần đầu Chu Phàm rời khỏi Chu gia kể từ khi xuyên tới đây, hắn nhìn vợ chồng Chu Nhất Mộc, đồng thời cũng tò mò nhìn xung quanh, khắp nơi vẫn là hoàn cảnh kiến trúc nguyên thủy thô sơ. Người trong thông cũng cùng tiến về một phía, hiển nhiên là tới tham gia nghi thức buộc tóc. Trên đường có thôn dân chào hỏi ba người Chu Nhất Mộc, bình thường vẫn là Chu Nhất Mộc lên tiếng đối đáp. Ngẫu nhiên có thiếu niên tuổi tác không chênh lệch Chu Phàm gọi hắn, Chu Phàm chỉ có thể cười cười xem như chào hỏi, hắn căn bản không biết những người này họ gì tên gì, không thể nói nhiều. Lại đi một đoạn đường dài, đám người Chu Phàm mới dừng bước. Đây là một khối đất bằng rộng lớn ở trung tâm thôn, xung quanh không có nhà ở, chỉ có một cái đàn tròn bằng đá. Đàn tròn không lớn, chừng 30-40m2, dưới đàn tròn tập trung rất nhiều người, đều là thôn dân Tam Khâu thôn. Tam Khâu thôn rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu thì Chu Phàm không biết, nhưng nơi này có khoảng chừng một ngàn người, Chu Phàm chỉ đứng ở một bên, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng thì trò chuyện với người khác, đều là việc vặt. Chu Phàm cũng không lắng nghe, bỗng có người vỗ vai hắn. Chu Phàm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mặt là một thiếu niên gầy trơ xương, hắn vừa cười thì xương mặt liền trở nên nổi bật. Chu Phàm khẽ ho một tiếng, đây là lần đầu tiên hắn gặp người gầy như vậy. Thiếu niên cười nói: - A Phàm, ngươi khỏe rồi, ta vẫn muốn đi thăm ngươi, nhưng Quế Phượng thẩm không cho ta đi. Quế Phượng xoay người lại, nàng nhìn ra vẻ mơ hồ trên mặt Chu Phàm, vội vàng nói: - A Phàm, đây là Trương Toàn Phúc, ngươi bình thường gọi hắn là khỉ ốm, ngươi quên rồi sao? Chu Phàm bất đắc dĩ nói: - Khỉ ốm, thật xin lỗi, ta quên ngươi rồi. Khỉ ốm sửng sốt, nói: - Quế Phượng thẩm, tại sao A Phàm lại quên ta? Quế Phượng lắc đầu nói: - Hắn bị thương ở đầu, không nhớ rõ những chuyện trước kia nữa. Khỉ ốm bừng tỉnh, gãi gãi đầu, cười nói: - Thì ra là vậy, cũng không sao, ta từ từ kể lại cho A Phàm là được, A Phàm, chúng ta qua bên kia chơi đi, ngươi đi theo cha mẹ cũng không có gì thú vị. Quế Phượng khoát tay áo nói: - Đi đi, nhưng hôm nay hai người các ngươi đều tham gia nghi thức buộc tóc, đừng đi quá xa, lát nữa phải trở về. Chu Phàm còn chưa kịp đáp thì đã bị khỉ ốm kéo chạy đi, rất nhanh đã cách xa đám người Chu Nhất Mộc. Khỉ ốm kéo Chu Phàm đến một góc vắng vẻ mới buông tay, hắn xoay quanh nhìn Chu Phàm, nói: - A Phàm, ngươi thật sự mất trí nhớ sao? Không phải ngươi sợ Nhất Mộc thúc quở trách nên mới giả bộ quên chứ? Chu Phàm lắc đầu đáp: - Khỉ ốm, ta thật sự quên hết tất cả, thậm chí ta còn không nhớ rõ quốc gia của chúng ta gọi là gì? Chu Phàm cố tìm hiểu, hắn hoàn toàn không biết gì về nơi này, hắn có chút e ngại Chu Nhất Mộc và Quế Phượng, nhưng lại không quá e ngại thiếu niên gọi là khỉ ốm trước mặt, dù sao thì với tuổi tác của đối phương, hẳn là không có quá nhiều tâm cơ.