Khủng bố tu tiên thế giới
Chương 3 : tiểu đăng phù
Phù lục giấy vàng như vậy ở thế giới kiếp trước cũng không phổ biến, nhưng chắc chắn không phải thứ trân quý gì, nhưng Chu Phàm vẫn nhìn không dời mắt, hắn luôn cảm thấy tấm phù lục giấy vàng này có gì đó hấp dẫn ánh mắt hắn.
Hắn chợt phát hiện những phù tuyến xiêu vẹo giống như đang chuyển động, tựa như côn trùng bò nhúc nhích, thuận theo đèn dầu bò lên.
Chẳng lẽ mắt của hắn xảy ra vấn đề sao?
Cho dù là vậy, Chu Phàm cũng không muốn chớp mắt.
Bỗng nhiên, một bàn tay lớn che khuất tầm mắt Chu Phàm.
Lúc này Chu Phàm mới lấy lại tinh thần, hắn cảm thấy mắt mình có chút khô khốc đau nhức.
- Đây là Tiểu Đăng phù, không thể nhìn loạn, nếu không sẽ mù mất.
Chu Nhất Mộc rút tay về, cầm lấy đũa, sau đó bưng bát cơm lên, nghiêm túc nói với Chu Phàm.
Tiểu Đăng phù? Chu Phàm vẫn không nhịn được liếc nhìn, sau đó vội vàng dời ánh mắt đi.
Quế Phượng bưng một bát cơm tới, đặt trước mặt Chu Phàm, đau lòng nói:
- Đứa nhỏ này, chỉ bệnh vài ngày, sao lại quên hết vậy?
Chu Phàm cười ngượng ngụng, hắn không biết giải thích thế nào, nhất thời cũng không dám hỏi về Tiểu Đăng phù.
Chu Nhất Mộc kẹp lấy một miếng rau xanh, đặt vào bát cơm ngô, và một ngụm nuốt xuống, không nhanh không chậm nói:
- Không phải Trương đại phu đã nói rồi sao? Đầu người bị tổn thương, có thể sẽ quên tất cả mọi chuyện, có lẽ qua một thời gian nữa mới nhớ lại.
Quế Phượng lo lắng nói:
- Nếu không nhớ nổi thì làm sao bây giờ?
Chu Nhất Mộc đáp:
- Không nhớ thì thôi, miễn A Phàm không sao là được.
Quế Phượng gật đầu nói:
- Cũng đúng, người không sao đã là vạn hạnh.
- Tại sao ta lại thụ thương?
Chu Phàm đột nhiên hỏi, hắn muốn biết thêm tình huống cái thân thể này, lúc trước hắn làm cảnh sát hình sự, luôn luôn thăm dò những nghi vấn, tất nhiên sẽ hiếu kỳ về vết thương của mình.
Thương thế này dẫn tới linh hồn của chủ thân xác trước kia tiêu tán, cho nên Chu Phàm mới có cơ hội tu hú chiếm tổ chim khách, tốt nhất tìm hiểu càng rõ càng tốt.
Chu Nhất Mộc và Quế Phượng lập tức im lặng.
Chu Phàm nhìn chằm chằm bọn họ, cảm xúc mọi người sẽ thông qua cơ bắp trên mặt mà phản ứng, có thể thông qua đó mà quan sát bọn họ có nói dối hay không.
Trên mặt Quế Phượng lộ ra một tia sợ hãi lo âu, nàng vô thức nhìn về phía chồng mình.
Khóe mắt Chu Nhất Mộc thoáng run khẽ, hắn lại và một ngụm cơm, nhai nuốt rồi nói:
- Ngươi bị ngã, tổn thương đầu.
- Thì ra là té thương.
Chu Phàm khẽ gật đầu, sau đó cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Chẳng qua, trong lòng hắn biết rõ, khi một người ngã thì sẽ bổ nhào, nhưng nếu bổ nhào thì hẳn là phải bị thương ở phía trước đầu mới đúng.
Thương thế của hắn ở sau gáy, cho dù ngã về sau thì phần lớn bị thương ở eo, xương đùi, rất hiếm tình huống bị thương ở ót, chỉ trường hợp đặc thù mới như vậy.
Mấu chốt là biểu lộ trên mặt hai vợ chồng này đã bán đứng bọn họ, bọn họ đang nói dối.
Tại sao bọn họ phải giấu diếm tình hình thực tế?
Xem ra việc hắn bị thụ thương có ẩn tình, Chu Phàm cũng không hỏi tiếp, bởi vì đối phương không muốn nói, cho dù hỏi cũng không có ích gì, hơn nữa Chu Phàm cũng lo lắng mình hỏi dồn sẽ khiến đối phương hoài nghi mình.
Đồ ăn rất khó ăn, nhưng Chu Phàm không biểu hiện ra ngoài, hắn vẫn ăn hai bát lớn mới ngừng lại, dù khó ăn thì vẫn có thể nhét đầy bao tử.
Người một nhà cơm nước xong xuôi, Quế Phượng bắt đầu thu dọn bát đũa, Chu Nhất Mộc thì cầm một cái tẩu thuốc hút.
Chu Phàm ngơ ngác ngồi bên cạnh, hắn cũng không biết giao lưu với Chu Nhất Mộc thế nào, thỉnh thoảng nói nhiều sẽ sai nhiều, cho nên hắn dứt khoát không lên tiếng.
Chu Nhất Mộc dường như cũng rất quen loại trầm tĩnh như vậy, hắn rít một hơi thuốc, sau đó nhìn Chu Phàm, nói:
- Ngươi vừa khỏi bệnh, nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện buộc tóc ngày mai rất trọng yếu, là đại sự cả đời của ngươi.
Chu Phàm lại lần thứ hai nghe thấy từ “buộc tóc”, trước kia hắn cũng xem một ít sách lịch sử, biết cách gọi “buộc tóc”, chỉ khi tiểu hài tử thời cổ đại bước vào thời kỳ thiếu niên mới cử hành, thiếu niên cổ đại có thể làm rất nhiều chuyện, ví dụ gả cưới, tham gia khoa cử, hoặc ra ngoài du lịch,...
Chu Phàm ngẫm nghỉ rồi hỏi:
- Cha, ngày mai buộc tóc, ta phải làm những gì?
Chu Nhất Mộc cũng không ngạc nhiên trước câu hỏi của Chu Phàm, dù sao hắn cũng biết con trai mình mất trí nhớ, hắn thở ra một ngụm khói rồi nói:
- Không có gì, cũng không phải chỉ có một mình ngươi buộc tóc, người khác làm gì thì ngươi làm theo là được.
Nói là nói vậy, nhưng Chu Phàm từ ánh đèn mờ nhạt có thể nhìn thấy gương mặt Chu Nhất Mộc trở nên tràn ngập tâm sự, có vẻ rất nặng nề.
Chu Phàm không khỏi nhướng mày.
Quế Phượng bưng tới một chậu nước, ôn nhu nói:
- A Phàm, không cần lo lắng, ngày mai cha mẹ sẽ đi cùng ngươi.
Nhưng Chu Phàm vẫn bắt gặp một tia lo lắng trên gương mặt Quế Phượng.
Hắn khẽ nhíu mày, chẳng lẽ ngày buộc tóc còn có gì nguy hiểm sao?
Nhưng Chu Phàm không hỏi tiếp, hắn cũng nhận ra hai người Chu Nhất Mộc dường như không muốn nói nhiều về đề tài này.
Thời đại này điều kiện đơn sơ, Chu Phàm chỉ rửa mặt một chút, sau đó trở về phòng mình, nhưng đột nhiên nghe Chu Nhất Mộc gọi hắn lại.
Chu Nhất Mộc bưng ngọn đèn trên bàn, lấy tấm Tiểu Đăng phù đưa cho Chu Phàm, nói:
- Có thể đêm nay Âm Quỷ sẽ lại tới tìm ngươi, đặt Tiểu Đăng phù dưới ngọn đèn ở phòng ngươi, đêm nay cứ để đèn sáng mà ngủ, đừng tắt đèn, biết chưa?
- Vâng.
Chu Phàm tiếp lấy Tiểu Đăng phù, hắn không dám nhìn chằm chằm vào nó, sợ bị mù mắt, chợt hỏi:
- Thế cha mẹ thì sao?
Quế Phượng cười bóp bóp má Chu Phàm, nói:
- Đứa trẻ ngốc, đúng là cái gì cũng không nhớ rõ, Âm Quỷ chỉ có thể đối phó với người thân thể hư nhược, nó không trêu chọc được chúng ta.
Lúc này Chu Phàm mới hiểu ra, hắn cầm Tiểu Đăng phù trở về phòng ngủ.
Không đến bao lâu, hai người Chu Nhất Mộc cũng bưng ngọn đèn dầu trở về phòng ngủ của bọn họ.
Vừa về tới phòng, Quế Phượng rốt cuộc cũng không che giấu được vẻ lo lắng, thấp giọng nói:
- A Phàm tổn thương vừa khỏi, liệu ngày mai có ảnh hưởng gì không?
Chu Nhất Mộc lắc đầu nói:
- Không biết, ta hỏi mọi người thì nghe nói việc này cũng không liên quan gì đến thụ thương.
Quế Phượng gấp giọng nói:
- Nếu có ảnh hưởng thì phải làm sao bây giờ?
Chu Nhất Mộc trầm mặc nói:
- Phụ nhân lo lắng suông, cho dù thật sự có ảnh hưởng thì chúng ta có thể làm gì? Chuyện như vậy, từ trước tới này chỉ có thể phó thác cho trời.
Quế Phượng cúi đầu, nàng biết chồng mình đang nói sự thật.
Chu Nhất Mộc thở dài nói:
- Mạng của hắn có được hay không phải xem chính hắn, ta tin rằng mạng của A Phàm sẽ không quá kém, ngay cả thương thế như vậy cũng có thể hồi phục...
Tiếng nói của hai người Chu Nhất Mộc rất thấp, tất nhiên Chu Phàm không thể nghe thấy, hắn đặt Tiểu Đăng phù dưới ngọn đèn trong phòng, lại nhìn bóng tối xung quanh, quả nhiên cảm giác sợ hãi không xuất hiện nữa.
Chu Phàm ngồi trước giường, hắn nhìn ngọn đèn mà lẩm bẩm:
- Âm Quỷ... Tiểu Đăng phù... còn có ngày buộc tóc...
Những thứ này khiến Chu Phàm cảm thấy thế giới này không đơn giản, dường như khắp nơi đều bao phủ một loại nguy hiểm quỷ dị không biết.
Lúc đầu Chu Phàm cho rằng mình xuyên qua đến một triều đại nào đó của Hoa Hạ, nhưng bây giờ hắn chợt nổi lên hoài nghi rất lớn, nơi này dường như không giống triều đại nào đó của Hoa Hạ, dù cho trong các dã sử tiểu thuyết cổ đại của Hoa Hạ có nhắc tới quỷ thần, nhưng chính sử thì rất ít đề cập đến.
Tối đa cũng chỉ khoác lác rằng Hoàng Đế là thiên tử, ngoài ra cũng không có quá nhiều quỷ thần gì.
Đây thật sự là triều đại nào đó của Hoa Hạ ư?
Chu Phàm cảm thấy có chút đau đầu, hắn không thể cho ra kết luận, hắn không phải nhà nghiên cứu lịch sử, không thể từ kiến trúc hay vật phẩm gì mà suy đoán được triều đại.
Chu Phàm dứt khoát không suy nghĩ nữa, hắn nhắm mắt lại, mặc dù đã ngủ vài ngày, nhưng hắn vẫn cảm thấy buồn ngủ, không lâu sau liền ngủ say.
Trời đất quay cuồng, Chu Phàm phát hiện mình xuất hiện ở một nơi kỳ quái.
Sương mù màu xám lượn lờ quanh người hắn, Chu Phàm cau mày, tiếp tục nhìn về phía trước.
Nhưng sương mù quá dày đặc, khắp nơi đều là sương mù màu xám.
Đây là nơi nào?
Hắn không phải đã ngủ thiếp rồi sao?
Nơi này là mộng cảnh ư?
Nếu như là mộng, tại sao ý thức của hắn trong giấc mơ lại rõ ràng như vậy?
Chu Phàm đưa tay véo má, có thể cảm thấy đau nhức.
Chu Phàm lại liếc nhìn dưới chân, hắn đang giẫm lên một tấm ván gỗ màu đen.
Truyện khác cùng thể loại
556 chương
751 chương
2812 chương
276 chương
750 chương
157 chương
3910 chương
115 chương