Khủng bố tu tiên thế giới
Chương 2 : âm quỷ
Chu Phàm nghe một hồi, không thấy tiếng bước chân truyền đến, lỗ tai nghe thấy tiếng gió “u... u...” từ cánh cửa gỗ thổi tới.
Chu Phàm sửng sốt, hôm nay hắn mở cửa hai lần, biết cánh cửa gỗ kia rất nặng, không phải cuồng phong e rằng không thổi tung nổi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Bóng tối khiến cho hắn không dám mở mắt, nếu không e rằng hắn sẽ sợ đến mức không thể thở nổi.
Hắn vốn định chờ cha mẹ trở về đốt đèn mới mở mắt, nhưng bây giờ không biết tại sao cửa gỗ lại bị đẩy ra, chẳng lẽ có người đùa dai, đẩy cửa ra nhưng không tiến vào sao?
Đột nhiên, có hai tay bóp lấy cổ Chu Phàm, bàn tay lạnh buốt khiến Chu Phàm rùng mình.
Chu Phàm không mở mắt, bóng tối bao trùm như vậy, cho dù mở mắt cũng không có tác dụng gì, tay phải hắn nắm chặt, thoáng ước lượng rồi đánh tới đỉnh đầu đối phương.
Kiếp trước, lúc làm cảnh sát hình sự, Chu Phàm đã biết đầu người là nơi có nhiều nhược điểm nhất, bất luận đánh trúng mũi, mắt hay nơi nào khác đều được.
Thế nhưng, nắm đấm của hắn lại đánh vào không khí, không trúng thứ gì.
Sao có thể?
Chu Phàm giật mình, người này đè hai chân của hắn, bóp cổ hắn, chắc chắn là ở trên người hắn. Cho dù hắn không đánh trúng đầu đối phương thì cũng phải đánh trúng những vị trí khác trên thân thể mới đúng, tại sao...
Hai cánh tay đang bóp cổ hắn bỗng nhiên tăng thêm sức.
- Khục... khục... khục...
Chu Phàm hô hấp khó khăn, liều mạng giãy dụa, đưa tay lên cổ, muốn đẩy ra bàn tay đang cố gắng bóp chết hắn.
Thế nhưng, hai tay của hắn vẫn vồ hụt, trên cổ vẫn cảm giác được có bàn tay đang liều mạng bóp chặt, thế nhưng hắn quờ quạng thế nào cũng không bắt được.
Chu Phàm khó thở, trái tim đập cuồng loạn, hai tay vỗ mạnh vào cổ mình, đầu óc choáng váng gần như không thể suy nghĩ được nữa.
Chu Phàm cố gắng nhấc chân, nhưng không thể động đậy được chút nào.
- Ta sẽ chết sao?
Trong đầu Chu Phàm chợt lóe lên ý nghĩ này, cuối cùng hắn bất chấp tất cả, mở to mắt, thế nhưng trước mắt chỉ là một vùng tăm tối trống không.
Đột nhiên, đồng tử của hắn co lại, hắn thấy trong bóng tối có một bóng ma hình người, bóng ma này đang dùng tay bóp cổ hắn.
Đúng lúc này, gian phòng chợt sáng lên, bóng tối nhanh chóng biến mất, bóng ma cũng biến mất theo.
- Hộc hộc hộc...
Chu Phàm có thể hít thở, hắn mở miệng hít từng ngụm lớn, không khí tươi mới tràn vào phổi, chỉ cảm thấy cổ họng và phổi có chút đau rát.
- A Phàm, A Phàm, ngươi không sao chứ?
Một phụ nhân tầm 40 tuổi lo lắng đỡ Chu Phàm dậy, gương mặt bà có chút tiều tụy.
- Là Âm Quỷ, nó nhân lúc A Phàm suy yếu mà để mắt tới.
Lão nông trung niên bên cạnh lên tiếng, hắn bước ra ngoài, chốc lát sau bưng về một bát nước.
Chu Phàm không kịp mở miệng nói chuyện đã bị nước đổ vào miệng.
Vừa uống một ngụm thì hắn ho khan, nước này không bình thường, có chút vị cay gay mũi.
Chu Phàm muốn ói ra, nhưng nam tử trung niên không cho phép, hắn quát:
- Không muốn chết thì uống hết đi!
Chu Phàm vẫn gắng gượng uống hết bát nước kỳ quái này, sau khi uống xong thì thấy toàn thân dâng lên nhiệt khí, xua tan đi cái lạnh khắp người.
- Sẽ không có chuyện gì đâu.
Nam tử trung niên dùng bàn tay thô ráp sờ lên trán Chu Phàm, nhẹ nhàng thở phào.
Phụ nhân ở bên cạnh thì thở phào, trách cứ:
- A Phàm, ngươi bị Âm Quỷ để mắt tới, sao lại không biết? Trước kia không phải mẹ đã dặn ngươi phải đề phòng thứ này sao?
Chu Phàm chậm rãi thở dốc, hắn ngẩn người hỏi:
- Âm Quỷ gì?
Nam tử trung niên trầm gọng nói:
- Ngươi đừng trách A Phàm nữa, là chúng ta chủ quan, ngươi quên đầu của A Phàm đã quên rất nhiều chuyện rồi sao?
Phụ nhân cười khổ lẩm bẩm:
- Là ta hồ đồ.
Nam tử trung niên lắc đầu nói:
- Đi nấu cơm trước đi, để A Phàm nghỉ ngơi một chút.
Vợ chồng hai người liền xoay người đi bận rộn.
Trong lòng Chu Phàm có nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng thấy vợ chồng hai người đều rời đi, hắn cũng không thể nói tiếp.
Vợ chồng này chính là cha mẹ của Chu Phàm hiện nay, mấy ngày qua trò chuyện vài lần, hắn biết phụ thân là Chu Nhất Mộc, mẫu thân là Quế Phượng, còn họ cụ thể là gì thì Chu Phàm cũng không rõ.
Chu Phàm cười khổ, hắn cảm thấy hai vị cha mẹ này thật không lo lắng, vừa rồi suýt chút nữa hắn bị bóp cổ chết, nhưng hai người bọn họ giải quyết xong liền xoay người đi làm cơm, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Cũng không biết có phải bởi vì giá trị quan của người cổ đại khác biệt hay không?
Chu Phàm sờ lên cổ mình, hắn vuốt ve thấy có vết hằn ngón tay trên cổ mình.
Sắc mặt hắn có chút biến hóa, vừa rồi không phải ảo giác, nhưng Âm Quỷ rốt cuộc là thứ gì?
Chẳng lẽ trong bóng tối thật sự tồn tại thứ kỳ quái gì sao?
Trước khi xuyên qua, Chu Phàm là kẻ vô thần, hắn đã điều tra rất nhiều án kỳ lạ, nhưng cho tới nay vẫn chưa gặp quỷ, bây giờ lại có chút hoài nghi, lẽ nào thế giới này...
Chu Phàm nhìn về phía góc tối mà ngọn đèn trong phòng không thể chiếu tới, nhìn rất chăm chú.
Hắn nhìn chằm chằm một hồi, không còn cảm giác rùng mình nữa, tựa như thứ kinh khủng trong bóng tối đã rời đi rồi vậy.
Đầu óc Chu Phàm có chút hỗn loạn, hắn nghĩ mãi không rõ chuyện gì xảy ra.
Một lát sau, Quế Phượng đi tới, bà cười nói:
- A Phàm, ăn cơm thôi.
Quế Phượng đưa tay muốn vịn Chu Phàm đứng lên.
- Mẹ, tự ta đi được rồi.
Chu Phàm lắc đầu, hắn gọi mẹ có chút cứng nhắc, nhưng cũng biết điều này là không tránh khỏi.
Dù sao hắn cũng sử dụng thân thể của người khác, mặc kệ nguyên nhân gì, sau này cha mẹ của thân xác trước kia chính là cha mẹ của hắn.
Lúc Chu Phàm nghĩ như vậy thì hắn đã tự đứng lên.
Quế Phượng ở bên cạnh nhìn thấy, cao hứng nói:
- Xem ra A Phàm đã hồi phục rồi, vậy ta và cha ngươi cũng không cần lo lắng chuyện ngày mai nữa.
Chuyện ngày mai?
Chu Phàm hỏi:
- Mẹ, ngày mai có chuyện gì?
Quế Phượng nói:
- Chuyện buộc tóc, lúc đầu ta còn tưởng phải dìu ngươi đi, nhưng hôm nay ngươi có thể tự mình đứng lên, có lẽ sẽ không sao.
Buộc tóc?
Chu Phàm lại muốn hỏi, nhưng bị Quế Phượng đẩy tới bàn cơm ngồi xuống.
Phòng ở của Chu gia là hai bức tường đất cách thành ba gian phòng nhỏ, phòng bắc, nam và phía đông. Gian phòng ở phía đông là phòng ngủ của Chu Phàm, phía tây là phòng ngủ của cha mẹ hắn, còn phòng ở giữa thì dùng làm phòng khách đơn sơ, bình thường dùng để ăn cơm hoặc tiếp đãi khách nhân.
Ba ngày trước, mẫu thân Quế Phượng đều bưng cơm đến trước giường mớm cho Chu Phàm ăn, lúc đó đầu óc của Chu Phàm giống như một đống bột nhão, chỉ vô ý thức ăn cơm, cũng không có bao nhiêu cảm giác.
Hôm nay mới là lần đầu tiên hắn ngồi cùng ăn cơm với cha mẹ.
Trên bàn có một cái chén lớn đựng rau xào thịt băm.
Chu Phàm chỉ liếc qua mâm thức ăn liền dời ánh mắt đi, tập trung vào ngọn đèn trên bàn.
Trên ngọn đèn dầu có một đốm lửa nhỏ, dầu thắp không phải dầu hỏa, mà là mỡ động vật hoặc dầu thực vật, về phần cụ thể là loại gì thì Chu Phàm cũng không biết.
Nói chính xác hơn, thứ hấp dẫn sự chú ý của Chu Phàm là tấm bùa đặt bên dưới ngọn đèn dầu.
Truyện khác cùng thể loại
464 chương
191 chương
141 chương
3248 chương
73 chương