Khủng bố tu tiên thế giới
Chương 13 : vụ
Quái vật đầu lớn thân nhỏ trong khay ngọc có cái đầu to bằng nắm đấm, đôi mắt vàng lồi ra, đuôi như đuôi cá, phủ đầy vảy xám. Trong hàm răng tràn ngập răng sắc bén đáng sợ.
Lão nhân hờ hững nhìn, sau đó tiện tay đặt cần câu bên cạnh bàn, tay phải có sương mù màu xám ngưng tụ, hóa thành một thanh đao nhọn sắc bén.
Cổ tay lão nhân khẽ run lên, đao quang hỗn loạn khiến người khác hoa mắt phủ kín khay bạch ngọc, tiếng xoành xoạch vang lên, quái vật đã bị cắt thành mấy trăm lát thịt mỏng.
Đao nhọn lại biến thành đôi đũa, lúc lão nhân kẹp lấy một lát thịt mỏng, trên bàn đột nhiên xuất hiện mười mẫy đĩa gia vị, hoặc là những địa gia vị này đã có từ trước, chẳng qua Chu Phàm không nhìn thấy mà thôi.
Đũa kẹp lấy lát thịt chấm vào một chén gia vị rồi bị bỏ vào miệng, lão nhân nheo mắt chậm rãi nhấm nuốt, vết nhăn trên da mặt cũng chuyển động theo.
Lão nhân áo xám quỷ dị này từ đầu tới cuối đều không liếc nhìn Chu Phàm một cái, giống như Chu Phàm không tồn tại vậy.
Chu Phàm chau mày, hắn đi về phía vị lão nhân này, trong lòng thầm nghĩ tại sao lão nhân kia lại đột nhiên xuất hiện, vậy mà sử dụng thủ đoạn không thể tưởng tượng khiến cho quái vật kia lập tức trở thành đồ ăn.
Nếu như đối phương muốn giết hắn, hắn tuyệt đối không thể tránh thoát, nếu đã vậy còn không bằng dứt khoát đi qua, xem có thể thăm dò được lai lịch của lão nhân này hay không.
Quan trọng nhất là hắn muốn tìm hiểu tại sao mình lại xuất hiện tại không gian kỳ quái này, xuất hiện trên chiếc thuyền này.
Lúc Chu Phàm đi về phía lão nhân, hắn vẫn giữ thói quen không ngừng quan sát lão nhân, hắn phát hiện lão nhân kia thực sự coi thường sự tồn tại của hắn, đặt hết toàn bộ tâm thần vào đĩa thức ăn.
Lão nhân dùng đũa không ngừng kẹp lên từng lát thịt mỏng trong suốt, thấm gia vị từ từ ăn, cho dù Chu Phàm đi tới bên cạnh hắn thì hắn cũng không nhìn.
Chu Phàm đứng ở bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi, hắn không biết người này tính cách như thế nào, vì thế không mở miệng trước, chỉ chờ đối phương lên tiếng.
Nếu đối phương không nói, vậy thì hắn quyết định chờ sau khi lão nhân dùng cơm xong thì lại nói chuyện.
Một người ăn uống no say rồi, dù sao cũng dễ nói chuyện hơn lúc đói bụng.
Trong đĩa có rất nhiều gia vị, như xì dầu, ớt, gừng, cải muối,... càng nhiều loại gia vị mà Chu Phàm không nhận ra.
Lão nhân lúc thì chấm một loại gia vị, lúc thì chấm hai ba loại, mỗi lần cho vào miệng, hắn sẽ híp mắt lại hưởng thụ.
Lão nhân ăn rất chậm, nhưng thịt trên khay rất nhanh đã gần hết, đến lúc chỉ còn lại một lát thịt, hắn ngẩng đầu nhìn Chu Phàm, hỏi:
- Ngươi muốn ăn hay không?
Lúc này Chu Phàm mới phát hiện đồng tử của lão nhân này màu xám, tròng mắt như vòng xoáy đại dương, sâu không thấy đáy.
Chu Phàm lắc đầu, thịt của sinh vật quỷ dị như vậy, hắn luôn giữ cẩn thận, lão nhân thần bí khó lường có thể ăn được thứ này, nhưng cũng không có nghĩa Chu Phàm cũng có thể ăn được, lỡ như chứa kịch độc thì xong đời.
Lão nhân thấy Chu Phàm không muốn ăn thì cũng không thuyết phục nữa, kẹp lên lát thịt cuối cùng, chấm gừng và xì dầu rồi nuốt vào.
Sau khi ăn xong, lão nhân thong thả thở phào, nói:
- Nể mặt ngươi không quấy rầy ta dùng cơm, ngươi có thể hỏi ta vài vấn đề.
- Không biết lão tiên sinh xưng hô thế nào?
Chu Phàm khách khí hỏi.
Lão nhân phất tay, đĩa sứ trên bàn vuông hóa thành sương mù tiêu tán, hắn chậm rãi nói:
- Lúc đầu ta không có tên, ngươi có thể gọi ta là Hôi (màu xám), cũng có thể gọi ta là Vụ (sương mù), cũng có thể gọi ta là Huyết, thậm chí ngươi đặt một cái tên cho ta cũng không sao.
Không có tên?
Tại sao lại không có tên?
Hôi? Vụ? Nguồn gốc là từ thứ sương mù màu xám trước mặt sao?
Huyết thì sao? Là huyết cầu trên đỉnh đầu?
Trong đầu Chu Phàm lóe lên vài suy nghĩ, vẻ mặt vẫn tôn kính, nói:
- Thì ra là Vụ lão tiên sinh, không biết nơi này là nơi nào?
- Ngươi trực tiếp gọi ta là Vụ được rồi, không cần thêm tiên sinh làm gì.
Vụ ngồi xuống, lúc hắn ngồi, sương mù màu xám nhanh chóng hội tụ, hóa thành một cái ghế, vừa vặn ngồi trên đó.
- Về phần nơi này là đâu...
Vụ thoáng dừng lại rồi lắc đầu đáp:
- Ta cũng không biết, có lẽ nó cũng không có tên, chẳng qua nếu ngươi cảm thấy không có tên rất khó chịu, vậy thì có thể gọi nó là không gian Hôi Hà (sông xám).
- Không gian Hôi Hà...
Chu Phàm khẽ lẩm bẩm, hắn vẫn nhìn chăm chú lão nhân tự xưng là “Vụ” này, chỉ tiếc từ đầu tới cuối, lão nhân vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, khó mà nhìn ra được nhiều thứ.
- Vụ, tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này?
Chu Phàm hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất, hắn cũng tiếp thu ý kiến của đối phương, sửa lại cách xưng hô.
Chu Phàm biết, nếu đối phương đã nói như vậy, còn không bằng trực tiếp gọi tên càng phù hợp hơn.
- Làm sao ta biết?
Vụ cười lạnh nói:
- Những người các ngươi xuất hiện ở đây cũng không phải vì ta làm.
- Chúng ta?
Chu Phàm nhạy cảm bắt được từ mấu chốt trong miệng Vụ, điều này chứng tỏ hắn tuyệt đối không phải người thứ nhất xuất hiện trên chiếc thuyền này.
- Được rồi, ngươi cũng hỏi đủ nhiều rồi.
Vụ có chút mất kiên nhẫn, nói:
- Ngươi là người lên thuyền lần này, như vậy có vài lời ta phải nói với ngươi.
Chu Phàm không lên tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe.
- Ngươi ở trên chiếc thuyền này chỉ có thể làm ba việc, thứ nhất là câu cá.
Vụ tiện tay vung lên, sương mù màu xám cuốn lên, trên bàn vuông đột nhiên xuất hiện bảy cái cần câu.
Bảy cái cần câu có màu sắc khác nhau, lần lượt là đen, tím, xanh, hồng, vàng, bạc, xám.
- Thứ hai là nhảy thuyền, thứ ba là ở yên không làm gì, khi đến giờ thì ngươi có thể trở lại thế giới của mình.
Vụ nhìn Chu Phàm rồi hỏi:
- Bây giờ ngươi muốn câu cá không?
- Tại sao ta phải câu cá?
Chu Phàm nhíu mày hỏi.
- Không phải ta muốn ngươi câu cá, mà là ngươi muốn câu thì mới câu.
Vụ cười quỷ dị, nói:
- Câu hay không là do ngươi lựa chọn, nếu ngươi đã ở trên chiếc thuyền này, ta sẽ không bức bách ngươi làm việc gì cả.
Chu Phàm hỏi:
- Câu cá sẽ như thế nào?
- Nơi này luôn luôn cân bằng, lúc ngươi câu cá, sẽ có vài thứ, cũng sẽ mất đi một vài thứ.
Vụ chậm rãi nói:
- Chẳng qua lần đầu tiên câu cá, có thể xem như tặng miễn phí, ừm... cũng không thể nói là miễn phí, dù sao ngươi tới nơi này đã sớm trả ra cái giá rất lớn rồi.
- Sẽ có thứ gì? Lại mất đi thứ gì?
Trái tim Chu Phàm bỗng nhiên đập mạnh, hỏi:
- Ta đi vào đây thì mất cái gì?
- Ba vấn đề này quá phức tạp, ta không muốn trả lời, nếu ngươi muốn biết thì tự nghĩ cách đi.
Vụ lắc đầu đáp.
- Ta đi vào nơi này thì sẽ mất đi tuổi thọ sao?
Chu Phàm bỗng nhiên lên tiếng, hắn chỉ còn sót lại vài năm tuổi thọ, rất có thể có liên quan tới nơi này.
Trong mắt Vụ có chút kinh ngạc lóe lên, hắn nhìn Chu Phàm rồi cười nói:
- Để ngươi đoán được rồi, chính là tuổi thọ, ngươi bỏ ra một lượng lớn tuổi thọ nên mới có thể leo được lên chiếc thuyền này.
- Quả nhiên là vì vậy...
Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Vậy có cách nào trả tuổi thọ lại cho ta không? Cùng lắm ta xuống thuyền là được.
Có quỷ mới muốn leo lên chiếc thuyền quỷ dị này, nếu như có thể cầm về tuổi thọ, Chu Phàm tuyệt đối không muốn ở lại chỗ này.
Vụ bình tĩnh nói:
- Tuổi thọ không thể thu hồi lại, ít nhất là ta không thể làm thay ngươi, ngươi muốn xuống thuyền cũng chỉ có thể nhảy xuống sông, đây là việc thứ hai mà ta nói.
- Nếu như nhảy thuyền thì sẽ thế nào?
Chu Phàm nhìn về lan can cạnh thuyền, hỏi:
- Không biết.
Vụ nhìn mặt sông, khẽ cười nói:
- Có vài người nhảy thuyền, nhưng về sau ta không gặp bọn họ nữa, vì thế ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Không biết...
Chu Phàm thoáng biến sắc, hắn nhớ tới mặt sông này rất quái dị, dưới đáy sông có bóng đen bơi tới bơi lui, nhảy thuyền chắc chắn không phải lựa chọn gì tốt.
Chu Phàm nghĩ rồi muồn hỏi, nhưng Vụ đột nhiên nói:
- Thời gian của ngươi đến rồi, vậy lần sau gặp lại, nhưng ngươi cũng đừng chết sớm quá, một khi chết rồi thì không gặp được nữa.
Trời đất quay cuồng, Chu Phàm lắc lắc đầu, lúc hắn mở mắt ra thì đã trở về thế giới hiện thực.Trời đất quay cuồng, Chu Phàm lắc lắc đầu, lúc hắn mở mắt ra thì đã trở về thế giới hiện thực.
Truyện khác cùng thể loại
464 chương
191 chương
141 chương
3248 chương
73 chương