Khủng bố tu tiên thế giới

Chương 12 : đường kẽ xám

- Ba người? Chu Phàm ngạc nhiên, theo tin tức hắn thăm dò được, bây giờ đội tuần tra có hơn 60 người, xác suất 3 người phải chăng là quá thấp? - Đúng vậy, một người là ta, hai người còn lại là đội phó, nếu có người có thể nhập môn, vậy thì trong thôn sẽ để hắn đảm nhiệm đội phó, đãi ngộ cũng đề cao tương ứng. Lỗ Khôi cảm khái nói. - Dù không thể chân chính nhập môn thì ngươi cũng không cần chán nản, tu tập bốn thức đầu của Hổ Hình Thập Nhị thức, dù không thể nhập môn cũng có thể cường thân kiện thể. Lỗ Khôi sợ Chu Phàm nản chí không muốn học, lại an ủi. Chu Phàm không nói gì thêm, chỉ nghiêm túc nghiên cứu bốn thức trước của Hổ Hình Thập Nhị thức. Thứ này chỉ có người của đội tuần tra có thể học, vì thế Lỗ Khôi cũng không thể để Chu Phàm mang đi, cho nên hắn nhất định phải học thuộc bốn thức đầu tiên này. Cứ như vậy, ngày mai mình mới có thể tự tu tập. Về phần tại sao lại nghiêm cấm truyền ra ngoài? Lỗ Khôi nói đây là quy định của Thiên Lương Lý, hắn cũng không rõ nguyên nhân quá cụ thể, nhưng theo hắn được biết, thôn dân không phải đội tuần tra mà học thì cũng chưa chắc có thể đối phó được quỷ quái, nhưng vào thời khắc làng sinh tử tồn vong, những người đó nếu không muốn gia nhập đội tuần tra, thậm chí cản trở, vậy thì sẽ tạo thành tai họa ngầm. Trí nhớ của Chu Phàm cũng rất không tệ, hắn chỉ mất nửa giờ đã học thuộc đồ án và văn tự ghi chép bốn thức đầu, sau khi xác nhận không sai thì hắn lại thỉnh giáo Lỗ Khôi những danh từ mình không hiểu rõ trong sách. Quá nhiều huyệt vị kinh mạch và danh từ võ học, những vấn đề như vậy vừa vặn thích hợp với võ giả như Lỗ Khôi, Lỗ Khôi trả lời cũng không chút khó khăn. Lỗ Khôi vừa nói vừa chỉ ra vị trí huyệt vị chính xác trên thân Chu Phàm, khiến Chu Phàm thu hoạch không ít. Chu Phàm cũng biết, nếu như lúc gia nhập đội tuần tra mới học, e rằng Lỗ Khôi cũng không thể kiên nhẫn dạy bảo hắn như vậy, theo Chu Phàm thấy, bản thân nỗ lực một phần ba tiền bán mạng mới được Lỗ Khôi dốc lòng dạy bảo như vậy là có lời rồi. Thời gian dần trôi qua, sau khi tất cả vấn đề trong lòng Chu Phàm đều được Lỗ Khôi giải đáp, đã đến đêm khuya. - Vậy ngươi về trước đi, ngày mai tự mình luyện tập, nếu như không hiểu thì buổi tối lại đến hỏi ta. Lỗ Khôi đứng lên, sau đó dẫn Chu Phàm ra ngoài. Chu Phàm đốt đèn lồng, hắn bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, liền vội vàng hỏi: - Lỗ đại ca, học được võ đạo là có thể đối phó với quỷ quái sao? Lỗ Khôi cười ha hả đáp: - A Phàm, không thể đâu, nếu quỷ quái dễ đối phó như vậy, tại sao đội tuần tra lại có nhiều người chết như thế? - Nếu là như vậy... Chu Phàm cau mày, hắn muốn hỏi nếu không tác dụng thì học võ có ích gì? - A Phàm, đừng xem thường võ đạo. Lỗ Khôi trầm giọng nói: - Võ đạo là cơ sở tu hành của tất cả mọi thứ, mặc dù nó không thể đối phó với đại đa số quỷ quái, nhưng có thể khiến ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, lúc nguy hiểm ập đến, người chạy nhanh kiểu gì cũng có hi vọng sống sót hơn người chạy chậm. Chu Phàm thoáng sửng sốt, hắn biết hắn nghĩ lầm, không khỏi nghiêm túc nói: - Lỗ đại ca, ta nhớ kỹ rồi. Nếu không phải Lỗ Khôi nhắc nhở, e rằng Chu Phàm đã sinh lòng khinh thường võ đạo rồi, chẳng phải hắn đang dùng hết thảy thủ đoạn để có thể sống sót sao? - Lỗ đại ca, cha mẹ ta nói ngươi là tu sĩ, chẳng lẽ võ đạo là một bộ phận của tu hành sao? - Ta không phải đã nói với ngươi võ đạo là cơ sở tu thành của tất cả sao? Lỗ Khôi sửng sốt rồi bổ sung: - Kỳ thật lời này không phải ta nói, ta là nghe một vị tiền bối ở Thiên Lương Lý nói, ngươi cứ ghi nhớ là được rồi. Chu Phàm không tiếp tục hỏi nhiều, liền tạm biệt rồi rời đi. Lỗ Khôi đứng ở cạnh cửa, nhìn đèn lồng trong bóng tối dần đi xa, hắn cười lẩm bẩm: - Tiểu tử này thật là dã tâm bừng bừng, không biết thiên phú của hắn thế nào? - Hôm nay thật tối... Chu Phàm cầm theo đèn lồng đi trên đường nhỏ, xung quanh trời tối như mực, hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên trời. Trên trời tối đen như mực, không nhìn thấy trăng sao. - Chẳng lẽ bầu trời ở thế giới này lúc nào cũng như vậy? Chu Phàm lắc đầu, không tiếp tục nghĩ, nhanh chóng chạy về nhà. Thỉnh thoảng hắn nhìn khắp bốn phía, phát hiện không có cảm giác sợ hãi, mới chắc chắn là không có Âm Quỷ ở gần xung quanh. Sau khi về, hắn thổi tắt lửa trong đèn lồng, phụ thân Chu Nhất Mộc thì đang ngồi hút thuốc, còn mẫu thân Quế Phượng thì ngồi gần ngọn đèn may quần áo, hiển nhiên hai người đang chờ Chu Phàm. Trong lòng Chu Phàm không khỏi cảm động, kiếp trước lúc còn nhỏ cha mẹ hắn đã mất sớm, tình cảm cha mẹ rất mơ hồ, lúc này lại cảm nhận được rõ ràng, có lẽ bọn họ cũng không biết rằng hắn đã không còn là chủ thân xác trước kia nữa. Nhưng Chu Phàm đều xem bọn họ là thân nhân của mình ở thế giới này, bất luận là vì bản thân hay vì bọn họ, hắn nhất định phải cẩn thận sống sót. Chu Phàm trở về, Chu Nhất Mộc cũng không hỏi hắn học thế nào, chỉ để hắn đi ngủ. Chu Phàm tùy tiện thu dọn một chút rồi trở về phòng ngủ. Chẳng qua sau khi Chu Phàm ngủ say tỉnh lại, hắn bỗng nhiên nhìn thấy sương mù màu xám và huyết cầu đang treo trên cao. Chu Phàm giật mình, hắn còn tưởng trước đó chỉ là ác mộng, không ngờ hắn thật sự quay trở lại nơi này. Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Tạm thời hắn cũng không thể đạt được đáp án cho những vấn đề này. Chu Phàm hít vào một hơi, từ trước tới nay hắn chưa từng gặp phải chuyện quỷ dị như vậy, hắn thậm chí không biết nếu như mình chết tại không gian kỳ quái này thì sẽ như thế nào? Nếu không phải lo lắng chết ở nơi này, rất có thể ở trong hiện thực cũng sẽ không tỉnh lại, có lẽ Chu Phàm đã nghĩ cách tự sát rồi, nếu tự sát thì chưa biết chừng có thể khiến mình tỉnh lại. Chu Phàm ngẫm nghĩ rồi đi đến một bên thuyền, cẩn thận từng li từng tí duỗi đầu nhìn ra ngoài lan can. Nước sông như mặt gương xám chiếu rọi ra hình dáng một cái đầu lâu, hai hốc mắt đầu lâu trống rỗng, dường như cũng đang nhìn Chu Phàm. Chu Phàm nhìn cái đầu lâu này, hắn bỗng nhiên đưa tay ra, nháy mắt dưới mặt sông lại xuất hiện một cánh tay bằng xương. Chu Phàm hít một hít vào một ngụm khí lạnh, hắn lùi lại một bước, rụt đầu và tay trở về, bởi vì hắn thấy sâu dưới lòng sông có bóng đen kỳ quái đang chuyển động, hắn không dám khẳng định những bóng đen này có từ dưới nước nhảy lên, cắn đứt đầu hay cánh tay của hắn không. Bây giờ có thể khẳng định một điều, đó là mặt sông chiếu rọi đầu lâu và cánh tay xương đều là của hắn. Vừa nghĩ đến đây, Chu Phàm liền không nhịn được đưa tay vuốt ve mặt mình, sau khi xác nhận mũi, mắt, lông mày và da thịt vẫn còn thì hắn mới thở phào. Chu Phàm thầm nghĩ mặt sông này rất quỷ dị, vì thế khi hắn soi xuống mới chiếu rọi ra xương trắng. Ngay lúc hắn đang suy tư, sâu trong sương mù màu xám chợt truyền đến từng đợt tiếng rống khiến người ta run sợ, giống như lệ quỷ đang rít gào. Màng nhĩ của Chu Phàm bị chấn động như muốn vỡ ra, hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, tâm thần như bị nhiếp đi. Chu Phàm dùng sức lắc đầu mới tỉnh táo lại. Tiếng kêu từ xa đến gần, trở nên rõ ràng, hiển nhiên quái vật phát ra thanh âm vừa rồi đang cấp tốc tiếp cận về phía bên này. Chu Phàm khẩn trương, hắn không xác định được đây có phải mộng cảnh hay không, nhưng hắn nhất định phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, bằng không chờ đến khi quái vật đến thì liền nguy. Chu Phàm chạy lung tung trên boong thuyền, hắn muốn tìm lối vào thông hướng khoang thuyền, thế nhưng trên boong tàu không có bất kỳ cửa ra vào nào. Tiếng gào thét như sấm truyền đến rất gần, Chu Phàm lập tức kịp phản ứng, quái vật kia đến rồi, hắn đưa mắt nhìn về phía thanh âm phát ra. Xoạt... Bỗng nhiên phát ra thanh âm có thứ gì đó từ trong nước nhảy ra, sương mù màu xám cách ngoài trăm thước nổi lên hai đống lửa vàng to bằng căn tòa nhà, hẳn là mắt của quái vật kia. Toàn thân lông tơ của Chu Phàm đều dựng lên, sương mù màu xám che đậy khiến hắn không thể nhìn thấy chân thân của quái vật này, thế nhưng sợ hãi trong lòng vẫn bốc lên khắp toàn thân. Quái vật kia nhảy vọt về phía thuyền gỗ, lúc nhảy lên trăm mét thì thân thể cao lớn đã bao trùm cả chiếc thuyền gỗ, thể tích của quái vật này quá lớn, Chu Phàm thậm chí cũng không cách nào nhìn rõ hình thái cơ bản của nó. Quái vật vồ đến quá nhanh, Chu Phàm cho dù muốn nhảy sông chạy trốn cũng không kịp. Vù... Một tia sáng màu xám từ bên cạnh Chu Phàm lóe lên, đường kẽ xám uốn lượn đâm vào trên bụng quái vật. Đường kẽ xám này rất nhỏ, không đáng nhắc đến so với thân thể quái vật, nhưng khi đường kẽ xám này đâm vào trên người quái vật thì nó lại phát ra tiếng hét vô cùng thảm thiết. Thể tích của nó điên cuồng thu nhỏ, co lại bằng bàn tay, bị đường kẽ xám nắm lấy kéo lên, bay qua đỉnh đầu Chu Phàm. Ánh mắt Chu Phàm dõi theo thân ảnh của quái vật này mà di chuyển. Trên boong thuyền sau lưng hắn không biết từ lúc nào chợt xuất hiện một cái bàn vuông, trước bàn vuông có một lão nhân. Cuối cùng quái vật rơi xuống khay trắng đặt trên bàn. Lão nhân tóc bạc, mặc áo dài màu xám, trên áo có hình dáng hoa văn sương mù, trong tay cầm cần câu màu xám nhạt, dây câu thì nối với con quái vật đang nhảy nhót trong khay. Lão nhân này không nhìn Chu Phàm, hắn đang tập trung tinh thần nhìn khay ngọc.