Hai ngày nay là giai đoạn truy quét ma túy nguy hiểm nhất, chính phủ đang tập trung lực lượng quân đội tương đối lớn để đối phó với Hà Truân, thật ra thì bản chất chính là tranh giành ma túy mà thôi, hơn nữa còn cảnh cáo anh ta sau này không nên đối địch với chính phủ, cũng không hy vọng là có thể bắt được Hà Truân. Bây giờ, xem ra, bọn họ là mèo mù với được cá rán rồi! Trước mắt tôi là ánh sáng chói mắt, bên tai là tiếng ồn cực lớn, tình hình bây giờ so với lúc nãy còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần. Bởi vì, rõ ràng là Hà Truân sẽ không giết chúng tôi một cách dễ dàng, nhưng những điều tử này có thể giết chúng tôi cũng không chừng. Nói cách khác, chúng tôi cách cái chết càng gần. Đã như vậy …….. Càng phải nắm chắc thời gian cố gắng gặm hết cái đùi gà mới thôi. Quả nhiên, Hà Truân là người từng trải qua to gió lớn, ngay lúc nguy hiểm này cũng không hoảng hốt, tôi đoán rằng tóc gáy anh ta cũng chẳng thèm dựng lấy một cái. Anh ta kéo tôi một cái, đẩy tôi đến gần chiếc xe quân dụng, ngồi vào chỗ cạnh tài xế, sau đó phi người lên, khởi động xe. Chiếc xe lao đi vun vút, tốc độ này so với tốc độ của bác sĩ con vịt chỉ có hơn chứ không có kém. Dù không quay đầu lại nhưng tôi cũng hiểu được, những điều tử này bắt đầu đuổi tới rồi. Thời điểm nguy hiểm nhất đã tới! Đùi gà, không phải là không thể gặm. Mắt sói của tôi nhìn Hà Truân trừng trừng, trừ hình dáng của cái đùi gà ra thì tôi còn phát hiện chấm đỏ nhỏ hơi di động. Tôi không để ý, bởi vì quá mức thèm ăn, tư thế của tôi có thể xem như là sói đói vồ mồi, nhào luôn vào trước ngực của Hà Truân. Nhưng chưa kịp đưa tay ra thì bỗng nhiên tôi tỉnh ngộ. Ngộ ra một chuyện! Chuyện đáng sợ! Chấm nhỏ di động này hình như là của loại súng bắn tỉa hồng ngoại. Lúc ý thức được chuyện này xong, giây tiếp theo, tôi cảm thấy trên lưng mình đau nhức kịch liệt. Trước khi hôn mê, tôi lệ rơi đầy mặt chăng chối: đùi gà, ta và ngươi kiếp này vô duyên, hẹn kiếp sau gặp lại!!! Nghe nói, vào lúc sắp chết, con người ta sẽ nhìn thấy người mà mình thương yêu nhất. Mà tôi, trong lúc hôn mê lại nhìn thấy vô số bát đùi gà, bay lượn trên không, lúc ẩn lúc hiện. Thành công này đã giải quyết một vấn đề lớn nhất trong đầu tôi: rốt cuộc loại thịt nào là loại mà tôi thích nhất. Bây giờ xem ra, đứng đầu hậu cung của tôi không phải ai khác mà chính là đùi gà. Hình như tôi đang đi trên một con đường rất tối, không thể nhìn thấy cả năm ngón tay, nhưng lại có một bát đùi gà dẫn đường cho tôi đi. Cuối cùng, trên võ đài trước mặt, tôi đã nhìn thấy một cái đùi gà mặc trang phục lộng lẫy – trên người còn buộc nơ con bướm màu đỏ. Tôi sung sướng giống như là Lương Sơn Bá được gặp Trúc Anh Đài, Romeo được gặp Juliet, hét một tiếng rồi nhào tới. Ai ngờ, không biết từ đâu, rất nhiều máy bay trực thăng bay tới, sau đó, vô số chấm đỏ nhắm ngay cái đùi gà đáng yêu, đáng thương lại ngon miệng. Tim tôi giống như bị sợi dây vô hình trói thật chặt, treo lơ lửng giữa không trung. Mắt thấy đùi gà sắp bị bắn chết, lòng tôi đau như cắt, lệ rơi đầy mặt, hét thật to về phía cái đùi gà: “Ngươi không thể xảy ra chuyện gì được, nếu có chuyện gì không hay xảy ra với ngươi thì ta cũng chẳng muốn sống nữa!!!” Đoán rằng vì quá mức kích động nên gào xong thì tôi cũng tỉnh luôn. Tình cảm của tôi đối với đùi gà là vô cùng sâu sắc, sau khi tỉnh lại phát hiện trên gối ướt đẫm nước mắt nóng hổi. Dần dần tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm sấp trên giường, muốn cử động cơ thể một chút lại cảm thấy đau đớn tới tê dại ở trên lưng, không nhịn được đành kêu ra tiếng. Một bàn tay đè bả vai của tôi xuống, ngay sau đó, giọng nói của Hà Truân truyền đến: “Chịu khó nằm yên một chút.” Âm thanh rất nhẹ, nhưng vẫn tràn đầy vẻ uy nghiêm ra lệnh. Cứ tưởng rằng, tôi được điều tử giải cứu, bây giờ xem ra, lại rơi vào tay Hà Truân một lần nữa rồi. Chữ “bi” này phải viết như thế nào đây? Để xác định tình huống, tôi mở miệng, dò hỏi: “Anh không sao chứ? Bọn họ có hay không động đến anh?” Nói thật, dĩ nhiên là tôi muốn nghe đáp án là điều tử đã tiêu diệt gọn cả đại bản doanh của Hà Truân và anh ta còn đang phải chạy trốn. Bởi vì chỉ có như vậy tôi mới có cơ hội chạy trốn. Hà Truân im lặng, bàn tay nắm bả vai trần của tôi, nóng rực. Giờ phút này tôi mới phát hiện, toàn thân tôi đều không mặc gì, bởi vì có vết thương trên lưng nên chỉ có thể nằm sấp. Hồi lâu, Hà Truân không những không trả lời vấn đề của tôi mà còn nói một chuyện khác. “Tôi không hiểu nổi cô nữa.” Thật ra thì, tôi cũng không sao hiểu nổi những lời nói này của anh ta, nhưng cha ông ta đã dạy không ngại học hỏi kẻ dưới, nên tôi hỏi: “Có ý gì?” “Tại sao cô lại muốn cứu tôi?” Tôi á khẩu không trả lời được. Thực sự á khẩu không trả lời được. Hiểu lầm rồi, còn là hiểu lầm to nữa, tôi chỉ muốn cứu đùi gà của tôi thôi! Hà tiên sinh à anh đã nghĩ quá nhiều rồi! “Cô có biết vừa nãy cô nói gì trong mơ không?” Hà Truân tiếp tục hỏi. “Nói gì vậy?” Tôi hơi khẩn trương, mong là không phải lời nói nào chọc cho anh ta giận. “Cô nói ….” Hà Truân dừng một chút, mở miệng ra lần nữa thì giọng nói hạ thấp ba phần: “Nếu tôi chết, cô cũng ….. không muốn sống nữa.” Tôi nhớ rất rõ là, lúc đang ngủ đúng là tôi có nói câu này. Nhưng đối tượng tôi thổ lộ là bé đùi gà đáng yêu, đáng thương lại ngon miệng cơ mà!!! Hiểu lầm này so với mặt trăng còn lớn hơn!