Tình huống hiện tại chính là: Hà Truân đã đếm tới chín, nhưng bác sĩ con vịt lại bày ra trận thế thề chết không buông, trừ phi cầm đao chém đứt hai cánh tay của anh ta hoặc chặt đứt ngang người tôi. Tiềm lực của con người quả nhiên là vô hạn, trong lúc “ngàn cân treo sợi tóc”, miệng còn ngậm đùi gà, tôi bước hai chân ra, duỗi hai cánh tay khiêng luôn bác sĩ con vịt ra khỏi xe. Hơn một trăm cân thịt người sống đó, thậm chí không kịp thở một cái tôi đã khiêng anh ta ra rồi, thật sự là một vận động viên cử tạ tiềm năng! Không kịp tự khích lệ chính mình một tiếng thì đã nghe thấy một tiếng động lớn ngay bên tai, tập trung nhìn lại, thấy chỗ xe chúng tôi mới vừa ngồi lúc nãy bây giờ đã bị vô số viên đạn bắn thủng lỗ chỗ, dù có bị đánh 100 quyền thì cũng không thể tàn phá tới vậy. Mồ hôi lạnh lập tức túa ra trên lưng, mới vừa rồi, nếu không phải tôi nhanh chân chạy trốn thì bây giờ có lẽ tôi đã trở thành tổ ong vò vẽ cũng nên. Hà Truân này quả nhiên là đủ độc ác. Tôi khiêng bác sĩ con vịt núp trong bụi cỏ, nhìn chiếc xe quân dụng bị bắn mà kinh hồn bạt vía. “Năm giây sau, tất cả súng nhằm vào bụi cỏ mà bắn.” Hà Truân ra lệnh lần thứ hai. Tôi C a A a O a, làm thế nào mà thời gian càng ngày càng ngắn thế? Mới lúc trước còn là mười giây, bây giờ, sao đã là năm giây rồi? Bớt hẳn một nửa thời gian! Cắn đùi gà, định xông ra nhưng vẫn bị bác sĩ con vịt liên lụy như cũ. Trong miệng ngậm đùi gà, không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Hà Truân Tôi nghĩ, bằng vào tình nghĩa mấy đêm lăn lộ trên giường thì điểm ăn ý này cần phải có. Tôi: Hà Truân à! Không phải là tôi không muốn chạy trốn mà là tôi đang bị lôi kéo không chạy trốn ra chỗ anh được, tin tưởng tôi, anh là người hiểu tôi mà, tha thứ cho tôi có được không? Hà Truân: ……… Cô đang cố nói cái quái gì vậy, một chữ tôi cũng không hiểu. Khai thông thất bại. Sự thật xương máu đã đủ chứng minh rằng giữa tôi với Hà Truân chỉ có gian tình chứ không hề có chút xíu tình cảm nào. Mà cái mỗi lần mút vào chỗ mẫn cảm nóng bỏng như nham thạch nóng chảy trên ngực tôi giống như đôi môi lại bắt đầu hoạt động. “Năm, bốn, ba …….” Đùi gà còn ngậm ở trong miệng, chưa nuốt được tẹo nào – Tôi tuyệt đối không thể chết được. Tiềm năng lại bộc phát một lần nữa, ném tên bác sĩ con vịt vẫn làm tôi bị liên lụy một cái vào chỗ sâu nhất trong bụi cỏ, sau đó mở hai chân ra, giang hai tay, đón lấy vô số họng súng, lao vào vòng tay của Hà Truân. Chỉ có ở bên cạnh anh ta – Tôi mới có thể gặm sạch sẽ cái đùi gà đáng chết này. Tôi kích động chạy tới, lại không chú ý tới cách Hà Truân hai mét có một tảng đá lớn, chân bị vấp mạnh một cái, cơ thể như là mũi tên lao về phía trước. Lao luôn vào trong ngực của Hà Truân. Lẽ ra, có mỹ nhân trong ngực thì Hà Truân phải tương đối hưởng thụ mới đúng, nhưng ai có thể ngờ tới, đùi gà của tôi lại từ trước ngực rơi đúng vào trong áo khoác của anh ta. Cũng là do động lực học và quán tính nữa, thêm cả việc chiếc áo của anh ta đang mở khóa tạo thành. Cơ thể Hà Truân cứng đờ, tôi đoán, anh ta chắc không thích ăn đùi gà. Kén ăn không phải là bé ngoan, tôi âm thầm tiến hành khinh bỉ anh ta một lần từ đầu tới chân. Đôi mắt của Hà Truân, nhìn vào chiếc đùi gà bị rơi vào bụng và áo khoác của anh ta, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt kia …. Trời ơi, tôi thật đúng là không thể lạc quan cho được. Chỉ có điều, dù thế nào đi nữa thì anh ta đã dùng ánh mắt để giết chết tôi không chỉ một hai lần rồi, cho nên tôi cũng đã tập mãi thành quen luôn. Mặc kệ, không để ý, tôi chuẩn bị thò tay vào bên trong áo khoác của anh ta, móc đùi gà ra. Nhưng đúng lúc này, xung quanh có điều khác thường. Có rất nhiều tạp âm, giống như có cái lồng rất lớn chụp lấy chúng tôi một cách nhanh chóng. Xung quanh tôi, tiếng bước chân dồn dập, trên đỉnh đầu, có vài chiếc máy bay đinh tai nhức óc, còn có vô số ánh sáng chói mắt nữa. Bình thường, nếu có cảnh tượng như thế này xuất hiện thì chính là điều tử - mẩu giấy ra sân (SR mọi người nha! Chỗ này không bít là gì nữa) Quả nhiên, một âm thanh truyền tới qua loa: “Người phía dưới nghe đây, các người đã bị bao vây, mau hạ vũ khí xuống!!!”