Không Thịt Không Vui
Chương 142
Nghe nói, vào lúc sắp chết, con người ta sẽ nhìn thấy người mà mình thương yêu nhất.
Mà tôi, trong lúc hôn mê lại nhìn thấy vô số bát đùi gà, bay lượn trên không, lúc ẩn lúc hiện.
Thành công này đã giải quyết một vấn đề lớn nhất trong đầu tôi: rốt cuộc loại thịt nào là loại mà tôi thích nhất.
Bây giờ xem ra, đứng đầu hậu cung của tôi không phải ai khác mà chính là đùi gà.
Hình như tôi đang đi trên một con đường rất tối, không thể nhìn thấy cả năm ngón tay, nhưng lại có một bát đùi gà dẫn đường cho tôi đi.
Cuối cùng, trên võ đài trước mặt, tôi đã nhìn thấy một cái đùi gà mặc trang phục lộng lẫy – trên người còn buộc nơ con bướm màu đỏ.
Tôi sung sướng giống như là Lương Sơn Bá được gặp Trúc Anh Đài, Romeo được gặp Juliet, hét một tiếng rồi nhào tới.
Ai ngờ, không biết từ đâu, rất nhiều máy bay trực thăng bay tới, sau đó, vô số chấm đỏ nhắm ngay cái đùi gà đáng yêu, đáng thương lại ngon miệng.
Tim tôi giống như bị sợi dây vô hình trói thật chặt, treo lơ lửng giữa không trung.
Mắt thấy đùi gà sắp bị bắn chết, lòng tôi đau như cắt, lệ rơi đầy mặt, hét thật to về phía cái đùi gà: “Ngươi không thể xảy ra chuyện gì được, nếu có chuyện gì không hay xảy ra với ngươi thì ta cũng chẳng muốn sống nữa!!!”
Đoán rằng vì quá mức kích động nên gào xong thì tôi cũng tỉnh luôn.
Tình cảm của tôi đối với đùi gà là vô cùng sâu sắc, sau khi tỉnh lại phát hiện trên gối ướt đẫm nước mắt nóng hổi.
Dần dần tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm sấp trên giường, muốn cử động cơ thể một chút lại cảm thấy đau đớn tới tê dại ở trên lưng, không nhịn được đành kêu ra tiếng.
Một bàn tay đè bả vai của tôi xuống, ngay sau đó, giọng nói của Hà Truân truyền đến: “Chịu khó nằm yên một chút.”
Âm thanh rất nhẹ, nhưng vẫn tràn đầy vẻ uy nghiêm ra lệnh.
Cứ tưởng rằng, tôi được điều tử giải cứu, bây giờ xem ra, lại rơi vào tay Hà Truân một lần nữa rồi.
Chữ “bi” này phải viết như thế nào đây?
Để xác định tình huống, tôi mở miệng, dò hỏi: “Anh không sao chứ? Bọn họ có hay không động đến anh?”
Nói thật, dĩ nhiên là tôi muốn nghe đáp án là điều tử đã tiêu diệt gọn cả đại bản doanh của Hà Truân và anh ta còn đang phải chạy trốn.
Bởi vì chỉ có như vậy tôi mới có cơ hội chạy trốn.
Hà Truân im lặng, bàn tay nắm bả vai trần của tôi, nóng rực.
Giờ phút này tôi mới phát hiện, toàn thân tôi đều không mặc gì, bởi vì có vết thương trên lưng nên chỉ có thể nằm sấp.
Hồi lâu, Hà Truân không những không trả lời vấn đề của tôi mà còn nói một chuyện khác.
“Tôi không hiểu nổi cô nữa.”
Thật ra thì, tôi cũng không sao hiểu nổi những lời nói này của anh ta, nhưng cha ông ta đã dạy không ngại học hỏi kẻ dưới, nên tôi hỏi: “Có ý gì?”
“Tại sao cô lại muốn cứu tôi?”
Tôi á khẩu không trả lời được.
Thực sự á khẩu không trả lời được.
Hiểu lầm rồi, còn là hiểu lầm to nữa, tôi chỉ muốn cứu đùi gà của tôi thôi!
Hà tiên sinh à anh đã nghĩ quá nhiều rồi!
“Cô có biết vừa nãy cô nói gì trong mơ không?” Hà Truân tiếp tục hỏi.
“Nói gì vậy?” Tôi hơi khẩn trương, mong là không phải lời nói nào chọc cho anh ta giận.
“Cô nói ….” Hà Truân dừng một chút, mở miệng ra lần nữa thì giọng nói hạ thấp ba phần: “Nếu tôi chết, cô cũng ….. không muốn sống nữa.”
Tôi nhớ rất rõ là, lúc đang ngủ đúng là tôi có nói câu này.
Nhưng đối tượng tôi thổ lộ là bé đùi gà đáng yêu, đáng thương lại ngon miệng cơ mà!!!
Hiểu lầm này so với mặt trăng còn lớn hơn!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
416 chương
9 chương
124 chương
151 chương
90 chương