Nhưng điều đáng tiếc chính là biện pháp tốt của tôi lại không được Hà Truân chấp thuận. “Tôi nói rồi, anh ta phải chết.” Hà Truân không có một chút dấu hiệu nhượng bộ nào cả. Tôi quay người lại, vỗ bả vai an ủi bác sĩ con vịt: “Đi nhé! Không tiễn!” Bác sĩ con vịt cũng vỗ lại bả vai của tôi, cười một cách rực rỡ: “Yên tâm, nhất định tôi sẽ kéo cô xuống cùng với tôi.” Nói đi xuống tất nhiên là đi xuống địa ngục rồi. Nhất định thiên đường không có chỗ dành cho tôi, về điểm này, tự tôi cũng đã nhận thức được. Đối với tôi, sự kiên nhẫn của Hà Truân đã hết vì không đợi tôi nói chuyện với bác sĩ con vịt xong, anh ta đã ra lệnh: “Hà Bất Hoan, sau mười giây đồng hồ nữa, chiếc xe này sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ, nếu cô không muốn chết thì xuống xe ngay lập tức.” Hà tiên sinh à, những lời này của anh rất châm chích đấy. Nói cách khác, chỉ có tôi đồng ý xuống khỏi xe thì mới bình yên vô sự, còn nếu bác sĩ con vịt xuống trước thì kết quả sẽ rất tệ. Dù sao thì đều sẽ chết, cho nên chết luôn ở trong xe cho đỡ mất hình tượng nhé – Tôi dùng ánh mắt nói chuyện với bác sĩ con vịt. Sau đó, ung dung cắn đùi gà thơm ngon, mở cửa xe chuẩn bị chạy trốn thật nhanh về phía Hà Truân. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt !!! Hà Tiên sinh, tôi tới đây. Đáng tiếc, mới bước được một chân xuống thì cánh tay đã bị kéo lại, bị lôi thật mạnh về phía buồng xe. Thật không nhận ra, tuy khổ người của bác sĩ con vịt không quá lớn mà sức lực không hề nhỏ chút nào. PA một câu nữa thì là: kĩ thuật trên giường của người này cũng thật là tốt. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để nhớ lại mùi vị mất hồn ấy bởi vì Hà Truân đã bắt đầu đếm. Tôi đã từng chứng kiến, uy lực của Bạo Vũ Lê Hoa Châm còn mạnh hơn gấp trăm lần súng máy, hơn nữa lúc ấy chỉ một mình tôi bắn anh ta, bây giờ nhiều thủ hạ cùng bắn như vậy thì căn bản không có đường sống. Tôi liều cái mạng già để tránh thoát, miệng cắn chặt đùi gà, lúng búng khuyên: “Tưởng Bản Nhai, không cần phải để ý đến tôi …Tự anh đi chết đi!!!” Bác sĩ con vịt lại dùng cánh tay không quá cường tráng nhưng đầy sức mạnh ôm chặt eo của tôi, cười rực rỡ, âm thanh mát lành: “Không có cô làm bạn cùng tôi dù tôi có làm quỷ cũng không an tâm.” Nghe vậy, nước mắt tôi văng khắp nơi, cơn buồn đái tràn dâng – Lão đại à, Hà tiên sinh đã đếm được một nửa rồi đó, nếu anh không thả tay ra thì cả hai chúng ta đều sẽ biến thành tổ ong quỷ mất. Mạng sống là quan trọng nhất, vì thế, tôi cũng không thèm quan tâm tới đạo nghĩa, giơ chân lên một cách ngoan tuyệt đạp vào chỗ yếu của bác sĩ con vịt, muốn buộc anh ta thả tay ra. Nhưng bác sĩ con vịt chính là yêu tôi yêu đến tận xương tủy, hận tôi hận đến tận bàng quang, anh ta không thèm để ý đến chuyện sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn mà liều mạng giữ tôi lại. Mà giờ phút này, Hà Truân đã đếm tới tám. Tôi tuyệt đối không thể chết. Không phải là vì thế giới này quá tốt đẹp, không phải là vì còn có nhiều trai đẹp đang chờ tôi. Tôi đã bị nhúng chàm, không phải là vì tôi tràn đầy nhiệt tình yêu thương với sinh mạng của mình. Nguyên nhân chân chính là – đùi gà trong miệng tôi còn chưa có gặm xong. Thịt đã đến miệng rồi mà còn không thể nuốt xuống, vậy Hà Bất Hoan tôi đây đến thế giới này sống còn gì ý nghĩa nữa? Bác sĩ con vịt quả nhiên rất có bản lĩnh, cũng không biết lấy được ở đâu đùi gà ngon như vậy. Này da, hơi sém, giòn, mềm, cắn một cái, mùi vị dầu vừng lan ra dần dần tràn đầy răng môi, hương vị này đủ để lưu lại trong miệng tôi ba ngày. Này thịt, trắng nõn, mềm mại, nhiều thịt đến nỗi làm cho tôi chỉ hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình. Hương vị tuyệt vời khó có được như vậy thì nhất định trước khi chết tôi phải ăn hết toàn bộ.