Không thèm yêu sếp
Chương 5 : Bước đầu – làm thân với ông chủ
Sáng hôm ấy sau khi đưa đồ ăn tới lấy lòng Chu Bái Bì [1] Lục Tuân xong, Tiền Duy lại quay về ký túc ngủ tiếp. Tỉnh giấc, cô nằm trên giường ngẫm nghĩ, đã lâu lắm rồi mới có một hôm được ngủ mà chẳng cần quan tâm đến báo thức. Một ngày mới của tuổi mười chín lại bắt đầu như thế, Tiền Duy hít một hơi thật sâu, trước nay chưa từng nhận ra được ngủ nướng là một hạnh phúc xa xỉ cỡ nào.
[1] Chu Bái Bì (Chu lột da) là một nhân vật ác bá địa chủ dưới ngòi bút của tác gia trứ danh Cao Ngọc Bảo trong tác phẩm “Nửa Đêm Gà Gáy”, là một nhân vật phản diện nổi danh, tên thật là Chu Xuân Phú, địa chủ của vùng phía nam của tỉnh Liêu Ninh ở miền Đông Bắc. Vì muốn bóc lột sức người lao động nên đêm hôm khuya khoắt đã tự giả tiếng gà gáy (trong khế bán thân ghi rõ: có tiếng gáy phải rời giường làm việc) để giục các nhân công trong nhà dậy làm việc. Sau này ông ta trở thành ví dụ điển hình cho cấp cường hào ác bá bóc lột nông dân.
“Có những hạnh phúc đời thường luôn bị xem nhẹ, nhưng sau khi mất đi người ta mới nhận ra nó đáng quý cỡ nào, cứ như bây giờ được cuộn mình nằm trong chăn, chúng ta cần phải trân trọng từng giây từng phút này.”
“Cũng chỉ mỗi mày mới có thể nói chuyện ngủ nướng hùng hồn được như thế.” Lưu Thi Vận ra vẻ khinh thường, “Đúng không Tiểu Manh, chúng ta không thể học theo Tiền Duy được, chúng ta phải ngủ sớm dậy sớm thì mới lớn nhanh được.”
“Tiểu Manh” là tên mà Lưu Thi Vận đặt riêng cho chậu cây xương rồng cảnh của mình, chẳng biết con nhỏ này đọc được tin nhảm ở đâu mà nói thực vật cũng có nhân tính, nếu như chăm chỉ nói chuyện với thực vật hàng ngày để bồi dưỡng tình cảm thì thực vật sẽ lớn nhanh hơn, thậm chí còn có thể tiết ra những từ trường của thực vật để khiến người nuôi trở nên xinh đẹp hơn.
Tiền Duy nhìn thoáng qua Lưu Thi Vận đang dịu dàng nhìn chậu cây xương rồng kia, chẳng chút nghi ngờ, nếu không phải cây xương rồng cảnh có gai, cô nàng đã sớm giả vờ như người mẹ hiền vuốt ve”Tiểu Manh” của mình rồi.
“Mấy giờ rồi?”
Lưu Thi Vận liếc điện thoại: “Mười giờ rồi.”
Tiền Duy nhảy dựng người dậy: “Hôm nay tao có môn tự chọn .”
Lưu Thi Vận kinh ngạc nhìn cô: “Mày hâm à? Mày đang nói mày định đi học môn tự chọn đấy à?”
Kỳ một năm hai, Tiền Duy đã đăng ký môn tự chọn là Quản lý tài sản, sở dĩ cô chọn môn này là vì đã nghe ngóng được từ các học tỷ khóa trên rằng thầy Trương sẽ không điểm danh bao giờ, có thể thoải mái trốn học, thi cuối kỳ cũng không khó đến mức bị đánh rớt.
Tiền Duy cũng chẳng biết phải giải thích sự thay đổi này của mình thế nào, cô nhìn đồng hồ, rồi nhanh chóng xuống tiệm tạp hóa dưới chân ký túc mua mấy túi đồ ăn vặt, đặc biệt chọn những loại bánh ăn nhẹ nhưng lại có hàm lượng dinh dưỡng cao, mua đầy một túi bóng lớn mới chạy về phía phòng học.
Cô nhớ rất rõ ràng, trong số những sinh viên khoa Luật đăng ký môn Quản lý tài sản này cũng có cả Lý Sùng Văn.
Cô thở hồng hộc chạy tới phòng học, cũng may mà chưa bắt đầu tiết học, Tiền Duy nhìn xung quanh một lượt, rốt cuộc cũng tìm được Lý Sùng Văn, anh đang ngồi ở hàng thứ ba, im lặng cầm sách lên đọc, mặt nghiêng yên tĩnh đẹp trai. Lý Sùng Văn cũng khá tuấn tú, dáng người cao lớn, quả nhiên cậu ta cũng thu hút không ít ánh mắt từ những nữ sinh khác, chỉ tiếc là không lâu sau đó, những ánh mắt ấy lại chẳng hề kiên định mà đi tìm thú vui mới.
Tiền Duy nhìn ra cửa, liền thấy Lục Tuân đang bước vào, ở kiếp trước cô trốn học suốt, nên chẳng hề biết Lục Tuân cũng đăng ký môn học tự chọn này.
Tiền Duy liếc trộm Lục Tuân một cái, lại quay sang nhìn Lý Sùng Văn, không thể không nói, mặc dù Lý Sùng Văn không có sắc đẹp đạt tới cảnh giới thượng thừa như Lục Tuân, nhưng trong vườn hoa Đại học A anh cũng là gương mặt rất đáng chú ý. sSự khác biệt giữa anh và Lục Tuân chính là, Lục Tuân là người lạnh lùng, là đóa hoa kiêu ngạo trên cao, từ tướng mạo đến thần thái đều khiến người ta cảm thấy khí chất ngời ngời; nhưng Lý Sùng Văn lại là người khiêm tốn, từ cách nói chuyện đến hành động đều rất nhẹ nhàng lịch sự, là kiểu anh trai hàng xóm dịu dàng như ngọc.
Thực ra Tiền Duy khá bất bình cho Lý Sùng Văn, rõ ràng tính cách anh tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với Lục Tuân, nhưng Lục Tuân lại là người nổi tiếng hơn được các nữ sinh theo đuổi nhiều hơn, chẳng lẽ con gái thời nay đều mắc hội chứng Stockholm [2] hêt rồi sao.
[2] Hội chứng Stockholm : hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Lục Tuân bước vào phòng học cùng những ánh nhìn mê mẩn dõi theo không ngớt, dáng người cao thẳng mạnh mẽ, Lý Sùng Văn ngẩng đầu nhìn anh khẽ cười chào hỏi, Lục Tuân rốt cục cũng cười được một cái, anh ngồi xuống bên phải Lý Sùng Văn , giờ đây bên cạnh Lý Sùng Văn cũng chỉ còn chỗ bên trái là còn trống.
Tiền Duy cố lấy hết dũng khí, bất chấp tất cả ngồi xuống chỗ trống bên trái kia. Cũng chẳng phải cô xấu hổ gì cả, thuần túy là vì hàng thứ ba luôn là khu vực nguy hiểm nhất ai ai cũng biết, bởi vì thầy Trương dạy môn này thích nhất là mời những sinh viên ngồi hàng thứ ba đứng dậy trả lời câu hỏi… Đồng thời tiết nào lên lớp cứ giảng đến kiến thức quan trọng thì nước bọt của thầy lại văng tung tóe, và hàng thứ ba chính là nơi bị “hứng chịu nặng nề nhất” …
Lý Sùng Văn nghe thấy động tĩnh bên cạnh, liền ngẩng đầu khỏi cuốn sách, vừa thấy Tiền Duy ngồi xuống liền khẽ cười với cô một cái, nụ cười của anh vẫn luôn như thế, khiến cho người ta có cảm giác như được tắm mình trong gió xuân. Nụ cười này, trong lòng Tiền Duy chợt dâng lên niềm chua xót. Lục Tuân cũng hững hờ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua chỗ cô, nhưng anh cũng chẳng nói câu nào.
Tiền Duy cố nén cảm xúc trong lòng, lôi túi đồ ăn vặt ra, mình ăn hai gói, sau đó liền vỗ vai mấy bạn học đằng sau, lôi túi đồ ăn vặt ra chia cho một người một túi rồi mời mọi người cùng nhau ăn, sau đó vô cùng tự nhiên đặt túi bánh cuối cùng tới trước mặt Lý Sùng Văn: “Lý Sùng Văn, cho cậu này.”
Lý Sùng Văn ngẩn người, chỉ cười cười: “Không cần đâu.”
Tiền Duy lại rất kiên trì: “Tất cả mọi người đều ăn đấy, bánh này siêu ngon luôn, tôi mua cũng nhiều, cậu ăn thử một cái đi.”
Cuối cùng Lý Sùng Văn không lay chuyển được ý Tiền Duy, đành đưa tay nhận túi bánh kia.
Trong lòng Tiền Duy rốt cục cũng thở phào một hơi. Cô mua nhiều đồ ăn như vậy, chính là vì không muốn đột ngột đưa riêng một túi cho Lý Sùng Văn.
Cũng không biết có phải do trùng hợp hay không, mà túi bánh chia cho Lý Sùng Văn vừa đúng là túi cuối cùng, không còn thừa túi nào cả. Tiền Duy dè dặt nhìn thoáng qua Lục Tuân đang ngồi cạnh Lý Sùng Văn, vừa rồi lúc cô chia bánh cho mọi người thì đúng lúc anh ra ngoài nghe điện thoại, cũng vừa mới về không lâu, có vẻ như anh không chú ý đến cô lắm, trong lòng Tiền Duy nhẹ nhàng thở phào, may mà anh không để ý cô đang làm gì, nếu không chia bánh đến lượt anh lại không còn thì xấu hổ cỡ nào chứ.
Tiền Duy nhìn Lý Sùng Văn ngồi cạnh mình, mặt mũi vẫn đang hồng hào khỏe mạnh, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi. Ở kiếp trước thật ra cô và Lý Sùng Văn vốn chẳng quen nhau, sau khi tốt nghiệp anh lựa chọn vào sở tư pháp trở thành một thẩm phán. Trong công việc sau này có duy nhất một lần Tiền Duy làm việc với anh là trong một phiên tòa, Tiền Duy vì mình đương sự của mình mà nhận một vụ tố tụng bên bệnh viện, vừa đúng lúc tổ chức biện hộ ở tòa án của Lý Sùng Văn. Kết thúc phiên tòa cô còn bị đội ngũ chuyên gia y thuật của bên kia chặn trước cửa tòa án, định cho Tiền Duy một trận, may là đúng lúc Lý Sùng Văn đi ngang qua đã giúp đỡ cô, thậm chí vì bảo vệ cô mà phải chịu đòn.
Sau này khi cô nghe tin anh bị ung thư dạ dày thì mới biết gia cảnh nhà Lý Sùng Văn. Anh sinh ra trong một thôn quê xa xôi hẻo lánh, mặc dù được nhận học bổng từ trường hàng năm, nhưng mẹ anh bị liệt cả người, ba thì mê rượu chè bài bạc, còn có một em gái đang học cấp ba, anh đành phải liểu mạng đi làm thêm để nuôi sống cả nhà, vì tiết kiệm tiền, từ đại học đã bắt đầu thường xuyên nhịn đói không ăn cơm, ngày nào cũng như ngày nào cuối cùng tuổi còn trẻ mà mắc bệnh ung thư dạ dày.
Lý Sùng Văn là chàng trai có lòng tự trọng vô cùng cao, trong quá trình học đại học, anh dựa vào bản thân mình tay làm hàm nhai kiếm tiền, chứ không muốn mọi người biết chuyện mà quyên góp cho mình. Tất nhiên Tiền Duy cũng chẳng thể trực tiếp đưa tiền cho Lý Sùng Văn, cô nghĩ tới nghĩ lui, đành dùng chiêu mua đồ ăn cho anh, nếu có thể tự nhiên đưa đồ ăn cho Lý Sùng Văn, anh sẽ không từ chối. Sống lại kiếp này, ngoại trừ vỗ mông ngựa ông chủ tương lai, cô còn hi vọng có thể thay đổi vận mệnh của Lý Sùng Văn, anh là người tốt, không thể qua đời khi còn trẻ tuổi thế được.
Hôm nay thành công đưa đồ ăn cho Lý Sùng Văn, Tiền Duy nhẹ nhõm cả người, nhưng có vẻ cô vui mừng quá sớm rồi, vào tiết chưa được bao lâu, ngồi hàng thứ ba mà lại lơ đãng, cô liền bị thầy Trương gọi dậy trả lời câu hỏi.
“Bạn học, mời em đứng dậy trả lời tôi, nếu như là em, em sẽ quản lý tài chính thế nào?”
Tiền Duy đành phải đứng lên, đối với câu hỏi này, cô quả thực rất có quyền lên tiếng: “Nếu như là em, em sẽ đi làm thêm trong những thời gian rảnh, dùng toàn bộ số tiền kiếm được đi mua nhà, nếu không có tiền thi vay cũng được, tốt nhất là mua khoảng bảy tám căn chung cư.”
Thầy Trương đẩy mắt kính: “Tại sao em lại mua bảy tám căn chung cư?”
“Bởi vì em nghĩ tuy rằng hiện giờ chỉ bốn ngàn tệ một mét vuông, nhưng bảy tám năm sau nó sẽ tăng lên bốn triệu tệ một mét vuông.” Tiền Duy ho khan một cái, “Đồng tiền sẽ không ngừng bị giảm giá trị, hiện giờ bạn có thể cầm năm mươi tệ vào tiệm cơm nhưng tương lai sẽ là hai ba trăm tệ.”
Không chỉ thầy Trương mà những bạn học còn lại cũng không nhịn được cười, vì tất cả đều nghĩ những lời Tiền Duy nói quả thực là vô căn cứ.
“Bạn học này, mặc dù những dự đoán tương lai của em khá táo bạo, nhưng tôi cũng phải nói nó khá xa rời thực tế. Em nói rằng mình nên mua nhiều bất động sản để quản lý tài chính của mình, quan điểm này chính là tư tưởng của những người không chuyên chẳng hiểu gì về khái niệm quản lý tài sản hiện đại.” Thấy Trương kiêu ngạo vênh mặt lên, nước bọt văng tứ tung về phía hàng thứ ba, “Đây chính là nguyên nhân mọi người nên chọn môn của tôi để học. Trong môn này, tôi sẽ uốn nắn lại những tư tưởng sai lầm của mọi người trong cách quản lý tài chính. Tôi cho rằng, xu thế quản lý tài chính tương lai chính là đầu tư vào thị trường chứng khoán, mua bất động sản chỉ khiến đồng tiền của các em chết mòn…”
Trong lòng Tiền Duy không nhịn được mà hừ một tiếng, nếu mấy người không tin tôi, chờ bảy tám năm sau nhớ tới giờ phút này chắc là khóc một dòng sông cho xem!
Một tiết ngẩn người cuối cùng cũng kết thúc, Tiền Duy cầm balo chuẩn bị đi ra, nghĩ gì cô lại dừng lại, quay sang Lý Sùng Văn bên cạnh chân thành nói: “Lý Sùng Văn, cậu nhớ kỹ nhé, sau này nếu kiếm được tiền phải mua nhà trước biết chưa? Nhất định nhất định phải nhớ kỹ lời tôi nói! Nếu như cậu không tin tương lai giá nhà đất sẽ tăng cao thì là một người đàn ông, muốn cưới vợ cũng phải chuẩn bị nhà! Vì thế nhất định phải kiếm tiền mua lấy một căn!”
Lý Sùng Văn ngẩn người còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Tuân ngồi bên cạnh đã hững hờ ngẩng đầu nhìn Tiền Duy một cái, cô cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của anh, liền vươn tay vẫy chào tạm biệt, rồi ba chân bốn cẳng chạy lẹ , cô còn bận tới thư viện xin việc nữa.
Trong quãng đời đi học, thường thường nghe ba mẹ hay các thầy cô đều tận tâm chỉ bảo: “Đi học nhất định phải chăm chỉ học tập. Nếu không đến lúc em tốt nghiệp ra xã hội nhất định sẽ hối hận, cảm thấy thời đi học nếu chăm chỉ học hành thì thật là tốt.”
Thế nhưng sau khi Tiền Duy tốt nghiệp đại học, cô không còn nghĩ như thế nữa. Ngược lại cô cảm thấy hối hận vô cùng, thầm nghĩ: “Trong quãng đời đi học, hãy thoải mái trải nghiệm mọi thứ, hãy làm bất cứ điều gì bạn muốn. Cứ cắm đầu vào học hành quả thực là lãng phí thanh xuân.”
Sống lại kiếp này, nếu như chỉ chăm chăm vào học hành thì quả thực là uổng phí cơ hội!
Tiền Duy tới thư viện, dĩ nhiên không phải để học mà là đi xin việc. Cô nhớ rõ, hàng năm cứ tầm tháng chín khai giảng, thư viện của trường sẽ cần một vài sinh viên làm công việc hỗ trợ tại thư viện kỳ đó. Cuộc sống mới, cô phải chăm chỉ giàu, kiếm tiền mua nhà vì cuộc sống hạnh phúc tương lai.
Trên đường Tiền Duy tới thư viện chợt phát hiện Lục Tuân cũng đang đi theo hướng đó. Dù sao cũng phải nỗ lực giữ gìn mối quan hệ với ông chủ tương lai, Tiền Duy nghĩ đến những vụ án nghìn tệ anh tiếp nhận sau này, cảm thấy vỗ mông ngựa ông chủ tương lai là cần thiết, không có cơ hội thì phải tự tạo ra cơ hội, bước đầu tiên, phải làm thân với ông chủ tương lai!
Lục Tuân chân dài, bước chân cũng rộng, Tiền Duy phải chạy mới theo kịp bước chân anh.
“Lục Tuân, hôm nay trời đẹp thật đấy.”
Lục Tuân nhìn về phía trước không chớp mắt, đừng nói là để ý, mà ngảy cả liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn Tiền Duy lấy một cái…
Nhưng Tiền Duy đâu phải người dễ dàng bỏ cuộc như thế. Cô chẳng hề cảm thấy xấu hổ, không ngừng cố gắng gợi chuyện: “Cậu định tới thư viện tự học à?”
Trả lời Tiền Duy vẫn là sự im lặng của anh….
“Gần đây cangteen có bán một món mới siêu ngon – đùi gà quay tiêu, miếng nào cũng to bằng cả bàn tay, cậu đã ăn chưa? Có muốn tôi mua cho ăn thử không?”
“Hôm qua trên diễn đàn trường cậu được chọn là nam sinh đẹp trai nhất năm, mấy nam sinh do học viện nghệ thuật bên cạnh đề cử cũng vị rớt đài hết sạch, trong mấy nam sinh ấy còn có người là thực tập sinh của những công ty quản lý ngôi sao, vậy mà cậu cũng đánh bại người ta, cao hơn hẳn mấy trăm lượt vote!”
Đáng tiếc bất luận Tiền Duy có tìm chủ đề gì, Lục Tuân cũng kiên quyết chẳng thèm để ý tới cô.
“Lục Tuân! Dây giày câu tuột kìa!”
Lần này Lục Tuân cuối cùng cũng dừng bước, anh theo phản xạ nhìn thoáng qua giày của mình, tất nhiên dây giày đã được thắt chặt, nhận ra bản thân vừa bị lừa, cuối cùng anh cũng đáp lại Tiền Duy bằng một cái lườm xéo.
“Nhạt nhẽo.”
“Vậy chúng ta trò chuyện chút cho đỡ buồn đi.”
“Không rảnh.”
Tiền Duy lại tìm mấy chủ đề khác, đáng tiếc đóa hoa cao ngạo trước mắt chẳng hề bị lay động.
“Lục Tuân, phía trước có phân chó kìa! !”
Có vết xe đổ của dây giày, lần này Lục Tuân giữ vững tinh thần nhìn về phía trước, sau đó… anh đã dẫm trúng phân chó…
“Tiền Duy!” Lục Tuân nhìn đống phân màu nâu vàng dình trên giày mình, rốt cục cũng lạnh lùng không nổi nữa, anh nghiến răng cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ.
“Vừa nãy tôi có nhắc cậu rồi mà?” Tiền Duy ra vẻ vô tội, “Tôi nói phía trước có phân chó mà.”
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
68 chương
18 chương
10 chương
10 chương
501 chương
101 chương