Không thèm yêu sếp
Chương 6 : Cơ bắp và đường nhân ngư
“Tiền Duy!” Lục Tuân nhìn đống phân màu nâu vàng dình trên giày mình, rốt cục cũng lạnh lùng không nổi nữa, anh nghiến răng cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ.
“Vừa nãy tôi có nhắc cậu rồi mà?” Tiền Duy ra vẻ vô tội, “Tôi nói phía trước có phân chó mà.”
“Thôi đi, cậu có thể đừng quấn lấy tôi nữa không?” Lục Tuân cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Tôi đâu có quấn lấy cậu đâu, tôi cũng đang tới thư viện mà.”
Chỉ tiếc là từ lớp học đến thư viện chỉ có một con đường duy nhất, nếu không Tiền Duy tin chắc rằng, Lục Tuân thà đi đường vòng xa xôi chứ chẳng muốn đi cùng đường với cô.
“Tôi thật sự không phải kẻ bám đuôi đâu, tôi chỉ muốn kết bạn với cậu thôi.” Tiền Duy thành khẩn thú nhận.
“Cậu thiếu bạn thế cơ à? Muốn tìm đại một người trên đường làm bạn? Ngay cả người cùng tới thư viện cũng không tha?”
Tiền Duy ưỡn ngực tự hào: “Tôi chỉ muốn kết bạn với cậu thôi, tôi đã nói rồi mà, cậu là tấm gương học tập của tôi, làm bạn cùng cậu, tôi cảm thấy bản thân nhất định có thể tiến bộ hơn nữa.”
“Thật sao?” Lục Tuân lạnh tanh đáp, “Nếu cậu đã muốn làm bạn với tôi như thế, vừa rồi trong tiết quản lý tài sản, tại sao lúc chia đồ ăn vặt cho mọi người thì không có phần tôi? Xung quanh có nhiều người như vậy, duy chỉ mình tôi là không có phần?”
“Chuyện này…” trên trán Tiền Duy lấm tấm mồ hôi hột, nhưng trong cái khó lại ló cái khôn, “Vì những người khác đối với tôi chỉ là bạn học bình thường, đều đối xử như nhau chia cho họ những đồ ăn giống nhau, nhưng cậu lại là thần tượng của tôi, với tôi mà nói dĩ nhiên phải khác rồi, đồ tặng cậu đương nhiên phải xịn hơn người khác, sao có thể so với mấy bạn học bình thường ấy được? Hôm nay tôi chia cho mọi người toàn đồ ăn vặt rẻ tiền, đồ ăn vặt nội địa sao có thể xứng với cậu? ! Đương nhiên là phải hàng nhập khẩu rồi!”
Lục Tuân nhe răng cười một cái: “Cám ơn.”
Tiền Duy thầm đắc ý trong lòng, xem ra tên Lục Tuân này cũng chẳng khác gì mọi người, cũng thích nghe những lời nịnh nọt, bạn xem, vừa khen chỉ có hàng nhập khẩu mới xứng với cậu ta thì mặt câu ta đã hếch lên trời rồi.
“Vậy ngày mai lúc mang đồ ăn sáng cho tôi thì cậu cũng mang luôn hàng nhập khẩu tới đi.” Lục Tuân vẫn giữ nụ cười trên môi, “Yên tâm đi, cậu coi tôi là thần tượng nên quà của cậu tôi nhất định sẽ nhận.”
Tiền Duy: ? ? ?
Chẳng lẽ cậu ta không biết mấy câu khen xã giao này cũng như lời mời “Lần sau mời cậu một bữa” sao, nó cũng chỉ là những lời nói vô thưởng vô phạt thôi mà? ? ?
Nhưng cũng chẳng sao hết! Tiền Duy tự an ủi bản thân, đây ít nhất cũng đánh dấu một sự đột phá rồi, ban đầu không phải cô muốn trở thành chân chó của Lục Tuân đó sao? Từ nhỏ, Tiền Duy đã được dạy rằng, làm chuyện gì cũng phải cố gắng hết mình, làm đến mức không ai thay thế được! Cho nên làm chân chó, cũng phải cố gắng, làm đến mức không ai thay thế được, dũng cảm tiến lên cô gái!
“Lục Tuân! Đưa giày của cậu tôi giặt cho!” Tiền Duy hiên ngang lẫm liệt, “Bất kể thế nào, cũng vì tôi nhắc cậu không có tâm, nên mới khiến cậu dẫm phải phân chó, tôi nên chịu trách nhiệm!”
Giặt đôi giày dính phân chó, Tiền Duy tự cảm thấy bản thân đã hy sinh cao cả vì sự nghiệp chân chó cho sếp rồi, nhưng không ngờ Lục Tuân lại chẳng hề cảm kích chút nào.
“Không phải cậu giống mấy kẻ biến thái thích sưu tập đồ của thần tượng đấy chứ?” Anh nghi ngờ liếc nhìn Tiền Duy một cái, “Cậu khiến tôi nghi đống phân chó kia là do cậu cố tình đổ ra giữa đường đấy. Người bình thường ai muốn giặt giày cho tôi, chúng ta thân lắm sao?”
Nếu là bình thường Tiền Duy đã sớm đáp “Thả phân chó vì dám nói bà đây là biến thái” , nhưng đối mặt với anh, Tiền Duy lại nghĩ về tương lai, bất giác liền thu mình lại.
“Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi, không hề có ý gì xấu với cậu, trong lòng chỉ có sự ngưỡng mộ, bảo tôi làm tùy tùng cho cậu cũng được!” Tiền Duy nhấn mạnh mà nói, “Cậu hoài nghi tôi cũng chính là hoài nghi bản thân cậu, chẳng lẽ cậu không có chút tự tin nào với bản thân mình sao?”
Lục Tuân trầm ngâm trong chốc lát, liếc mắt nhìn Tiền Duy:”Cậu đang có mưu đồ gì? Làm sao, không lẽ muốn tôi cho cậu chép bài môn nào trong đợt thi cuối kỳ à?”
“Tôi đâu phải loại người đó!” Tiền Duy nhanh mồm bào chữa, “Đương nhiên, nếu cậu muốn cho tôi chép bài cũng được! Hình pháp cậu cảm thây sao? Không thì Pháp luật học cũng được!”
“Tôi không muốn.”
“…” Cho người ta chút mặt mũi đi, đừng từ chối nhanh như thế chứ…
“Về phần có làm bạn bè không, vậy phải xem biểu hiện sau này của cậu rồi.” Lục Tuân cười như không nhìn Tiền Duy một cái, lúc này mới quay người bỏ đi.
Gì đây ??? Tức là quan hệ của cô và Lục Tuân cũng có chút hi vọng sống rồi hả? ! Tiền Duy nhìn theo bóng lưng Lục Tuân, suýt nữa khóc một đại dương xanh, cô gần như có thể mường tượng ra cảnh rất nhiều năm sau cô dựa nhờ Lục Tuân sự nghiệp lên như diều gặp gió, đếm tiền nhiều đến mức bị chuột rút cả gân tay, cảnh tượng ấy quả thực quá tuyệt vời!
Lục Tuân! Cậu yên tâm! Tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt !
***
Sau khi Lục Tuân rời đi, Tiền Duy vẫn tiếp tục tới thư viện nhận việc, năm nay thư viện cần rất nhiều sinh viên hỗ trợ quản lý, Tiền Duy không sợ sẽ bị từ chối. Lúc phỏng vấn xong thì gặp ngay Lý Sùng Văn đang tới thư viện tự học, Tiền Duy thừa cơ bắt chuyện hỏi mượn cậu ta vở ghi môn luật dân sự. Tất nhiên cô không thể thay tính đổi nết nhanh thế được, mượn vở chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ, có mượn thì có trả, nhờ chuyện này sẽ có một lần mời Lý Sùng Văn ăn cơm để tỏ lòng cảm kích, nước chảy thành sông, có thể gọi là quá hoàn mỹ.
Trở thành bạn với Lục Tuân sếp tương lai, làm bà mối trợ giúp Lục Tuân và Mạc Tử Tâm thành đôi để người có tình lại trở nên thân thuộc, thay đổi thói quen ăn uống của Lý Sùng Văn tránh để cậu ta dẫm lên vết xe đổ bệnh nặng, đi làm thêm tiết kiệm tiền mua nhà để làm giàu, sau khi quay về tuổi mười chín cô còn mấy chuyện lớn nữa, Tiền Duy có thể tính toán từ từ kỹ lưỡng từng chuyện một. Trên đường quay về ký túc xá, Tiền Duy vừa đi vừa suy tính, ngẫm nghĩ lại thì chỉ có một chuyện duy nhất cô còn chưa bắt đầu hành động, việc này không nên chậm trễ, phải làm từ bây giờ luôn!
Lưu Thi Vận thấy Tiền Duy đột nhiên vác về một bao tải lớn thì đi qua đi lại ngó nghiêng, cô nhìn theo những con chữ trên từng hộp đồ mà đọc.
“Tinh chất Zhang Guang 101C… Dầu gội đầu Bá vương [1] ... Tiền Duy? Mày mua đống này về làm gì thế?”
[1] Những thứ kích thích mọc tóc
Tiền Duy lôi một hộp tinh chất Zhang Guang 101C và một chai dầu gội đầu bá vương trong đống đồ đưa cho Lưu Thi Vận: “Đồ tốt đấy, mày nên lấy một bộ, đây là hàng tốt nhất trên thị trường hiện nay, nể tình chúng ta là chị em thân thiết chung nhà, tao cho mày một bộ.”
Lưu Thi Vận rất ngạc nhiên: “Đây toàn là thuốc mọc tóc, tóc mày không ít, tao thì cũng nhiều, mày mua đống này về làm gì? Không phải mày theo mấy câu lạc bộ đa cấp bị tẩy não linh tinh nên mua hàng của bên nó về bán đấy chứ?”
Tiền Duy vỗ vai Lưu Thi Vận khẳng khái nói: “Sau này rồi mày sẽ biết, chúng ta học luật nên phải có một cái đầu lạnh, dùng nó để phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra. Cô gái trẻ à, sau này mày sẽ biết ơn tao lắm đấy.”
“Vậy cái này thì sao?” Lưu Thi Vận lôi một tấm thẻ màu sắc lòe loẹt trong đống đồ cô lôi về, ” Phòng tập Sunny’ ? Mày á? Một đứa tay chân chẳng siêng năng đến ngũ cốc cũng không phân biệt được lại đi đăng ký thẻ thành viên của phòng tập trường mình á?” Lưu Thi Vận trầm ngâm trong chốc lát, rồi đột nhiên như bừng tỉnh, “Tao biết rồi! Mày thích anh nào trong phòng tập đúng không?”
“Mày thì biết cái gì!” Tiền Duy trợn nhìn Lưu Thi Vận một cái, “Người học luật cần phải có một cơ thể thật khỏe mạnh! Thân thể khỏe mạnh, mới có sức thức đêm mà không đột tử, hơn nữa mày cần phải tập chạy nhanh cự li dài, sau này bị người bên đối phương chặn đường vây đánh thì cũng chạy thoát được.”
“Ha ha ha ha ha, thôi đi Tiền Duy, nhất định là do mày thích anh nào ở đó rồi.” Lưu Thi Vận cười ha ha xong lại có chút buồn bã, “Nhưng món quà mày tặng tao cứ nhận trước đã, gần đây tao đang có chuyện buồn, cảm giác buồn đến mức tóc sắp rụng hết rồi.”
“Chuyện gì thế?”
“Còn không phải vì cuộc thi nhà luật sư tương lai sao? Chủ nhiệm khoa bảo là tao đứng ra tổ chức, nhưng thú thật mấy cuộc thi kiểu này ai muốn tham gia, tuy rằng cũng có giải thưởng, nhưng tiền ít như thế, ai thèm quan tâm chứ? Nếu như nghĩ ra cách gì thì tốt rồi, khoa luật chúng ta nhiều nữ, ví dụ như có thể kéo Lục Tuân vào tham gia, vậy nhất định cũng có thể kéo những nữ sinh khác tới tham gia.”
“Vậy mày thuyết phục Lục Tuân đi!”
Lưu Thi Vận liếc mắt nhìn cô: “Mày mơ à, Lục Tuân mà thèm tham gia mấy cuộc thi cấp trường thế này á, cậu ta vẩy tay một cái là thắng , người ta chẳng them quan tâm đâu, bình thường cậu ta toàn tham gia những giải đấu quốc gia, giải đấu mô phỏng tòa án biện luận của Tập đoàn Jessup đó, sử dụng toàn tiếng Anh chuyên ngành pháp luật để thi đấu, mày biết không? Được rồi, không nói với mày nữa, tao còn đang nghĩ cách tổ chức kỳ thi nhà luật sư tương lai vào tháng sau đây.”
Lưu Thi Vận đi làm việc của mình , Tiền Duy cũng không nhàn rỗi, cô là người thuộc phái hành động, tối đó cô đã tới phòng tập của trường.
Ở kiếp trước Tiền Duy quả thực là người như Lưu Thi Vận vừa nói, chẳng bao giờ nghĩ tới việc tập thể dục thể thao, ngay cả cửa phòng tập cũng chưa từng chạm vào. Lần này tới đây quả thực như được mở rộng tầm mắt, phòng tập của Đại học A là tầng một của khoa thể dục, cơ sở vật chất được đánh giá là khá đầy đủ, thiết bị trong phòng tập luyện là hàng dãy những máy chạy bộ và máy đếm bước, trong phòng cũng không có nhiều người tập luyện. Bên cạnh phòng tập thể hình là bể bơi, bể bơi này được đại học A trưng dụng là nơi thi đấu các giải bơi của thành phố, bể bơi theo đúng tiêu chuẩn quốc tế, còn phía bên kia là phòng tập yoga, bình thường sẽ có những tiết học yoga hoặc mua ballet diễn ra tại đây. Vào giờ này trong phòng yoga đã vang lên tiếng các nữ sinh cùng tiếng âm nhạc ồn ào, Tiền Duy hỏi vài người, mới biết thì ra ban văn thể mỹ của hội học sinh đang tập tiết mục biểu diễn cho trung thu năm nay. Nằm giữa hai phòng thể hình và tập yoga có một bàn bóng, giờ này trong phòng tập thể hình không có nhiều người lắm, ngược lại bên phía bàn bóng có khá đông người vây xung quanh, Tiền Duy tò mò nhìn thoáng qua, là một đám nam sinh đang tụ tập đánh bi-a, tên nào tên nấy nhìn như lưu manh với kiểu tóc mai để dài hai bên, trên đầu nhuộm mấy loại màu, bên lỗ tai còn bấm khuyên tai, tên cầm đầu còn đang xì xèo hút thuốc lá, hoàn toàn không quan tâm đến quy định cấm hút thuốc trong phòng tập.
Mấy năm qua vì quảng bá hình ảnh của trường nên đại học A đã thành lập thêm một hệ quốc tế trực thuộc, mặc dù cũng mang danh là đại học A, cở sở vật chất và khu ký túc cũng nằm trong đại học A, nhưng thực tế điểm trúng tuyển vào hệ này thì thấp hơn rất nhiều so với đại học chính quy, dù cùng một nguồn gốc nhưng chẳng giống nhau chút nào, có không ít những gia đình giàu có đút lót tiền đưa con em mình vào hệ này, cuối cùng cả đám không chịu chăm chỉ học hành, chỉ suốt ngày đàn đúm kéo bè kéo cánh ăn chơi, đám người đang đánh bi-a kia tám phần là sinh viên thuộc hệ quốc tế nhà giàu.
Lúc này đám người đang chụm đầu nói gì đó, Tiền Duy cũng không để ý, đi thẳng vào phòng tập thể hình, bước lên máy chạy bộ bắt đầu chạy.
Chạy hai mươi phút đã đổ mồ hôi như mưa, ngay khi Tiền Duy dần vào guồng chạy, đột nhiên cô nghe được tiếng xôn xao ngoài sảnh chính.
“Ở lại đánh bi-a cùng Anh Thiên đi em gái? Không mốn à?”
“Nể tình anh đây chơi với bọn anh một lúc, lát nữa bọn anh mời mấy em đi ăn khuya.”
“Chúng tôi không ăn, phiền anh nhường đường, chúng tôi muốn về túc xá.”
Pha trộn trong mấy giọng nam thì chất giọng giòn tan của một cô gái khá nổi bật.
Tiền Duy tắt máy chạy bộ, nhìn về phía bàn bóng, liền nhận ra gương mặt rất quen thuộc.
Mạc Tử Tâm cùng mấy nữ sinh đang bị đám lưu manh kia chặn trước bàn bóng, trên người các cô gái còn đang mặc trang phục vũ đạo, hóa ra vừa rồi bọn họ chính là người tập luyện trong phòng yoga.
Tên lưu manh cầm đầu được xưng là Anh Thiên cười hì hì, hất phần tóc mái dài tự cho là khá đẹp trai của mình : “Em tên gì? Chúng ta lưu số đi, cùng nhau làm bạn.”
Hắn liếc nhìn Mạc Tử Tâm xinh đẹp nhất trong đám đó, giờ này trên người cô đang mặc bộ vũ đạo bó sát mình ôm chặt lấy cơ thể, phác hoạ ra những đường cong tuyệt đẹp trên người, vừa rồi tập luyện quá nhiều nên trên mặt cũng đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi, toàn thân tràn đầy vẻ quyến rũ, nhưng trên mặt lại in đậm sự khó chịu và lạnh lùng.
“Tôi có bạn trai rồi, ngại quá.”
“Có bạn trai cũng có thể chia tay mà, bạn trai mà giờ này không tới đón em về ký xá thì gọi gì là bạn trai? Không bằng em đá quách thằng đó đi, để anh đây đưa em về?”
Mạc Tử Tâm trước giờ vẫn được người ta cưng như cưng trứng, gặp phải mấy tên lưu manh dai như đỉa này, thì cô nhanh chóng mất kiên nhẫn: “Anh có lui ra không, nếu không thì để tôi gọi cảnh sát.”
Đám lưu manh loắt choắt máu lên não chậm này quan tâm nhất đến mặt mũi, mấy nữ sinh trước đó còn phải xuống nước xin xỏ hắn, mà Mạc Tử Tâm lại đối xử tuyệt tình với hắn như thế, gã được xưng là Anh Thiên quả nhiên đã sầm mặt lại, hắn di di điếu thuốc cho tắt lửa, dáng vẻ cà lơ phất phơ liếc mắt nhìn mấy tên xung quanh ra hiệu.
“Đêm nay mấy em không chỉ ở lại chơi bóng cùng anh, chúng ta còn phải ra ngoài quẩy một bữa nữa.”
Trong lòng Tiền Duy bỗng lo lắng, Mạc Tử Tâm ơi là Mạc Tử Tâm, cô không biết giả bộ thuần phục lấy mềm đối cứng sao, nhất định muốn ăn thua với gã đó làm gì? Mấy nữ sinh đi cùng Mạc Tử Tâm trước giờ cũng được người ta nâng niu quen rồi, nên cũng không phải đèn cạn dầu, lao xão cãi vã qua lại với mấy tên lưu manh, mấy gã côn đồ cũng bắt đầu dùng tay chân lôi kéo đám người Mạc Tử Tâm, cục diện càng lúc càng không khống chế được.
Tiền Duy thực sự không đứng nhìn được nữa, đáng tiếc đám nam sinh trong phòng tập đều đã về hết, cô chỉ có thể nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiền Xuyên xin cứu viện: “Chị mày đang gặp chuyện ở sân vận động, mau chóng dẫn mấy người anh em khoa thể dục tới cứu chị.”
Tiền Duy mau chóng gọi điên cho Tiền Xuyên, rồi lao ra khỏi phòng tập thể dục, chuẩn bị ra đại sảnh giải vây cho Mạc Tử Tâm.
“Cậu định góp náo nhiệt à, ở lại trong đó đợi đi.”
Ngay khi cô muốn xông ra ngoài chợt có một bàn tay từ sau giữ chặt lấy cổ áo cô, rồi một giọng nam lười biếng vang lên.
Tiền Duy quay đầu chợt nhận ra người vừa tới là ai.
Đêm thu tháng chín, chàng thiếu niên đứng trước mặt cô mặc trên mình chiếc áo thun thể thao dáng rộng, mới từ phòng xông hơi đi ra nên trên trán anh vẫn đang lấm tấm nước, trên gương mặt trắng thư sinh nhiễm chút hồng do nhiệt độ cao từ phòng xông hơi, đôi môi mỏng bóng mượt vô cùng khỏe mạnh, đôi mắt đen sáng rực, lông mi thon dài, dưới chiếc quần thể thao kia là đôi chân dài thẳng tắp gợi cảm, ngay cả Tiền Duy cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái, đôi chân dài ấy của Lục Tuân quá quyến rũ, ẩn dưới làn da khỏe mình kia ta có thể nhìn thấy những đường cong của cơ bắp không quá thô kệch hay quá nam tính, vừa đúng khiến người ta không thể quên được.
Nhưng cũng may là Tiền Duy chưa quên việc chính, cô kích động như gặp được vị cứu tinh: “Lục Tuân!”
Lục Tuân nhìn sang Tiền Duy, anh kéo chiếc áo thun thể thao lên xoa xoa mái tóc ướt sũng của mình, trong khoảnh khắc ấy có những giọt nước khẽ văng, rơi xuống mặt Tiền Duy, lúc này cô mới nhận ra mặt mình đang bỏng rực cỡ nào. Cô mê mẩn nhìn vào cơ bụng của Lục Tuân khi anh kéo áo lên, chỉ cảm thấy mặt nóng đến mức khi giọt nước kia vừa chạm vào da cô, nó sẽ bốc hơi ngay lập tức vì nhiệt độ trên mặt cô lúc này. Càng lơ đãng lại càng quyến rũ, Lục Tuân của tuổi mười chính là sư hòa quyện giữa thành thục và ngây thơ, chỉ cần nhấc tay nhấc chân cũng tản ra hormone quyến rũ, Tiền Duy cứ liên tục mặc niệm trong lòng “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn”, nhưng cơ bụng và đường nhân ngư ấy [2] của anh cứ hiện lên trong đầu cô…
Cô thầm nghĩ, Lục Tuân làm luật quả thực quá lãng phí, anh mà làm người mẫu không chừng còn phát tài nhanh hơn nữa kìa…
[2] Phụ nữ đẹp nhất là “hang bươm bướm”, đàn ông gợi cảm nhất ở “đường nhân ngư”
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
68 chương
18 chương
10 chương
10 chương
501 chương
101 chương