Không Phải Là Cổ Tích
Chương 16
Tôi không biết mình đang trong tình trạng như thế nào nữa. Mọi thứ cứ như là một vòng xoay quay vần trong đầu tôi vậy. Hoảng sợ…kinh ngạc…tất cả đảo lộn cả lên. Khi nào bạn chính mắt nhìn thấy bóng ma thì bạn sẽ hiểu cảm giác lúc này của tôi. Còn bây giờ thì tôi không thể diễn tả được cảm xúc của mình. Một bóng ma ! Chính xác là một bóng ma đang hiện ra trước mặt tôi. Các bạn có biết vì sao tôi khẳng định đó là một bóng ma mà không phải là một con người không ???
Bởi vì…
Nó đang bay…
Một cô gái trong bộ váy hồng, khuôn mặt rất đẹp, rất thanh tú, đặc biệt là đôi môi được tô điểm bằng màu cam ấn tượng đang lơ lửng trên không trung và nhìn tôi. Không hiểu có phải vì tâm trạng tôi đang bấn loạn nên mới suy diễn quá nhiều hay không khi mà tôi cảm thấy ánh mắt cô gái ấy dành cho tôi là ánh mắt thách thức trêu ngươi. Hình bóng người con gái ấy trong suốt, mờ ảo cứ như một viên pha lê tuyệt đẹp cỡ lớn vẫn thường được trưng bày trong tủ kính. Tôi nhìn mà không chớp nỗi mắt. Hix…Tôi đang chiêm ngưỡng dung nhan của một con ma !!! Không thể tin được !!! Chân tôi cứ thế bước từng bước chầm chậm tiến về phía trước như bị thôi miên…
Đang mơ màng xen lẫn hoảng sợ, tôi không để ý đến bất cứ điều gì. Cho đến khi…
RẦM !!!
Âm thanh của sự sụp đổ vang lên cũng là lúc tôi bị ném sang một bên bằng một lực đẩy khá mạnh. Khi ngẩng đầu nhìn lên, tôi tá hỏa khi nhìn thấy tên tóc vàng đang nằm dưới sàn, phía trên người anh ta chính là bức ảnh gia đình cỡ lớn mà lúc nãy tôi đã thấy. Tấm gương trong khung ảnh đã bị vỡ thành trăm mảnh. Và tôi thấy có máu chảy ra từ phía Phước Nguyên…
………………………..
Bệnh viện thành phố…
Đây là lần thứ hai tôi bước chân vào nơi này. Và đây cũng là lần thứ hai tên tóc vàng phải nhập viện. Tôi không thể ngờ là hắn đã đỡ dùm tôi trong tai nạn vừa rồi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ làm tôi hoang mang tột độ. May mắn thay là lần này Phước Nguyên chỉ bị thương nhẹ và xây xước một vài chỗ. Nhìn sang Phước Nghi thì con nhóc vẫn khóc tức tưởi từ hồi nãy đến giờ không chịu nín. Nó có vẻ rất thương anh trai mình. Cũng đúng thôi ! Hai anh em họ hợp nhau như thế cơ mà.
-Bây giờ người nhà có thể vào thăm bệnh nhân, nhưng cố gắng đừng làm bệnh nhân mệt. Hai ngày nữa thì cậu ấy có thể xuất viện ! – vị bác sĩ tiến lại gần phía chúng tôi dặn dò.
-Vâng ạ ! Cám ơn bác sĩ ! – ông anh tiền xu rối rít cả lên.
Thái độ của anh Tú từ nãy đến giờ khiến tôi thấy lạ. Mặc dù là người quản lý của Phước Nguyên nhưng sự lo lắng quá đáng của anh ta thật sự không bình thường chút nào. Lúc tên tóc vàng bị tai nạn thì anh Tú không ở bên cạnh, ít lâu sau mới thấy ổng tức tốc chạy đến. Vừa bước tới thì đã túm lấy tôi hỏi dồn dập, vẻ khẩn trương vô cùng. Dù đã cố gắng che giấu nhưng ánh mắt đỏ hoe của anh ta đã khẳng định là vừa mới khóc xong. Đàn ông mà mau nước mắt như vậy sao ?
Mà có khi cũng là do tôi đã suy nghĩ quá nhiều thôi. Giờ đây tôi lo cho tên tóc vàng vô cùng. Vừa lo vừa thấy có lỗi, vừa thấy…thương nữa. Hix…
Hắn đã ngủ. Gương mặt lúc ngủ của Phước Nguyên thật thanh thản. Tôi cứ đứng ngơ ra mà nhìn. Trong khi đó nhóc Nghi thì đã chạy ào tới ôm chặt lấy anh trai thút thít, cũng may là lão Tú kịp thời can ngăn, nếu không thì tên tóc vàng đã thức giấc. Mà sao hắn ta lại tới kịp lúc như vậy nhỉ ??? Tới đúng lúc tôi sắp bị bức ảnh trên tưởng rơi trúng đầu. Có khi nào Phước Nguyên cũng có khả năng nhìn trước nguy hiểm sẽ xảy ra với tôi không ?
Nhưng vấn đề quan trọng hơn cần được giải đáp là : Vì sao tôi và hắn lại có thể nói chuyện được với nhau bằng suy nghĩ và nhìn thấy trước được nguy hiểm sẽ xảy ra với đối phương ??? Chúng tôi có thần giao cách cảm ư ??? Hay là vì một lý do khác ??? Và còn bóng ma cô gái xinh đẹp mà tôi đã thấy nữa…Rốt cuộc mọi sự là như thế nào đây ???
…………………………………….
Tôi quyết định ở lại đây với Phước Nguyên suốt đêm nay. Tự dưng tôi cảm giác hắn cần tôi trong lúc này. Nhiều khi tôi tự thấy bản thân mình khá điên khi cứ luôn nghe theo linh tính mách bảo. Nhưng tôi thích…điên như thế ! Vì những gì ta linh tính là những điều bản thân ta thực sự muốn làm và cảm thấy nó cần thiết. Lúc nãy tôi cũng đã gọi điện cho ba và mấy bác mấy chú rồi. Ai cũng đồng ý cho tôi ở lại bệnh viện ngoại trừ chú Bảy. Mặc kệ ổng ! Lúc nào mà ổng chẳng muốn cấm đoán tôi. Trong nhà, chú Bảy chính là kẻ độc tài nhất!
Tối nay tôi sẽ ở đây cùng với ông anh tiền xu. Anh ta vừa mới ra ngoài mua ít thức ăn cho Phước Nguyên và nhờ tôi trông nom hắn. Mà sao tên này ngủ lâu thế nhỉ ? Nghiệp ca sĩ cũng lắm áp lực, có lẽ hắn đã mất sức khá nhiều nên bây giờ mới có cơ hội để nghỉ ngơi. Người ta thường bảo sau ánh hào quang chỉ còn sót lại nỗi cô đơn và sự mệt mỏi. Điều này tôi thấy đúng thật. Haizzz…
« Cô bé không bị sao cả chứ ? »
Tôi giật mình. Phước Nguyên đã tỉnh dậy và đang nhìn tôi.
« Tôi không sao cả. Cám…cám…ơn anh ! »
« Thái độ kì vậy ? Đang cảm thấy có lỗi với tôi sao ? »
« Uh…Mà vì sao anh lại biết tôi gặp nguy hiểm để tới cứu vậy ? »
« Tôi nhìn thấy trước…Nhưng mọi việc xảy ra nhanh quá ! Khoảng thời gian từ khi tôi nhìn thấy được nguy hiểm sẽ xảy ra với cô bé cho đến lúc nguy hiểm đó thực sự xảy ra chỉ có vài phút mà thôi ! »
« Tôi cũng vậy ! Hai lần trước anh gặp tai nạn thì tôi cũng nhìn thấy trước mọi sự trong tíc tắc thôi. Nhanh lắm ! »
« Nhưng vì sao chúng ta lại có khả năng này ? Và vì sao tôi và cô chỉ có thể nhìn thấy trước được nguy hiểm của nhau chứ không phải là của những người khác ? »
« Tôi không biết ! Tôi cũng đang thắc mắc ! »
Hóa ra tên tóc vàng cũng có những suy nghĩ giống tôi. Bây giờ thì có thể tạm khẳng định tôi và anh ta có thần giao cách cảm. Nhưng chỉ là tạm khẳng định chứ không phải là khẳng định vì mọi thứ đều có nhiều khả năng xảy ra.
-Cậu tỉnh rồi à ??? Thấy trong người thế nào ???
Cuộc trò chuyện bằng suy nghĩ của chúng tôi bị tạm ngừng vì sự xuất hiện của ông anh tiền xu. Vừa mở cửa là anh ta chạy ngay tới chỗ tên tóc vàng và ân cần hỏi han.
-Tôi không sao ! – Phước Nguyên trả lời với vẻ mặt thờ ơ.
-Tôi mua cháo cho cậu rồi đây ! Ăn đi cho có sức !
Nhìn họ trông giống là một đôi hơn là anh em thì phải ! Nhưng cũng không đúng ! Chỉ có thái độ của lão Tú là có vấn đề, tên tóc vàng thì hoàn toàn bình thường. Hix. Gia đình này toàn là người kì cục.
Xoảng !
Phước Nguyên lỡ tay làm rơi chén cháo xuống đất. Theo phản xạ, tôi chạy tới xem tình hình. Vô ý vô tứ thế nào tôi lại trật chân ngã dụi vào người tên tóc vàng. Hắn ta cũng bất ngờ và vội vã cầm tay tôi kéo lại tránh tình huống cả hai cùng bị lăn xuống đất.
Và cảm giác ấy một lần nữa lại xuất hiện. Điện giật và khó thở ! Hình ảnh những chiếc xe ô tô bốc cháy lại hiện lên trong đầu tôi. Vì sao cứ mỗi khi tôi chạm vào người hắn thì lại xảy ra tình trạng này nhỉ ??? Nhức đầu quá !!!
Tôi vội vã thu tay mình lại nhưng Phước Nguyên vẫn ghì chặt lấy tay tôi. Ánh mắt anh ta nhìn tôi lạ vô cùng. Cứ nhìn chằm chằm và không chớp mắt. Tôi còn cảm thấy sự run rẩy trong cái nắm tay ấy. Và thoáng chốc, một cảm giác rất gần gũi thân quen xuất hiện trong người tôi. Thân quen đến mức dường như tôi và hắn đã từng là một…Vì sao lại thế này nhỉ ??? Sao càng lúc mọi việc càng rắc rối và nảy sinh thêm nhiều vướng mắc vậy chứ ???
-Hai người làm sao thế ? Cô giúp việc, đứng dậy đi ! Đừng đè lên người Phước Nguyên như vậy ! Cậu ấy đang mệt mà ! – Ông Tú tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
-Vâng…vâng…
Tôi bối rối đứng phắt dậy nhưng tên tóc vàng vẫn một mực không chịu thả tay tôi ra. Hắn đang giở trò gì đây chứ ???
Toan quay lại mắng cho tên dở người này một trận thì đột ngột hắn ta ôm chầm lấy tôi, nước mắt lăn dài trên má, cái ôm chặt đến độ tôi không tài nào thở được.
-Này ! Làm gì vậy hả ??? Thả tôi ra cho tôi thở với !!! – tôi đập lưng tên tóc vàng thùm thụp vì không thể thở được.
-Em đây rồi !!! Cuối cùng anh cũng tìm được em !!! Cuối cùng anh cũng nhận ra được em !!! – Phước Nguyên càng ôm ghì tôi hơn và nói trong nước mắt những câu mà tôi không tài nào hiểu nỗi.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
115 chương
16 chương
26 chương