Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 57 : Cừu Hận Lan Tràn (2)
Đây dường như là chuyện buồn cười nhất thiên hạ, giờ còn muốn hỏi gì nữa chứ ? Cho dù ta có ngu dốt đi nữa thì giờ cũng cần phải tường tận rõ ràng rồi chứ. Có gì là Giang Nam? Cho tới bây giờ cũng chưa hề có Giang Nam.
Hắn chính là Thập Tam hoàng tử —— Quân Lâm trong truyền thuyết kia!
Thì ra là, căn bản cũng không có chuyện tìm được đường sống trong chỗ chết. Trời không tuyệt đường cũng là gạt người. Mọi thứ đều là giả, còn có cái gì là thật?
【 Quân Lâm 】
Quân Lâm lạnh lùng nhìn nữ tử té xỉu ở trên đất, thấp giọng cười mỉa mai. Nữ tử vẫn ngồi ở trên ghế cuối cùng đứng dậy, nàng cũng liếc nhìn Loan Phi trên đất, đáy mắt không có một tia thương hại, sau đó nhìn sang Quân Lâm hỏi: “Ngươi đáp ứng nàng cái gì?” Đáp ứng nàng cái gì? A —— hắn ý vị sâu xa nhìn nữ tử trước mặt một cái, cười đáp: “Ta đáp ứng nàng, sẽ làm tình cảm tỷ muội các ngươi tốt hơn.”
“Ha ha.” Vân Lan giống như nghe được chuyện buồn cười nhất mà nàng từng nghe, vì thế che mặt cười to. Tình cảm tỷ muội tốt hơn ư? Nàng thật đúng là ngây thơ!
Giờ Vân Lan là vương phi, mà nàng —— lúc trước là một Phượng Bát tiểu thư được ngàn vạn cưng chiều sủng ái, bây giờ bất quá chỉ là một tiểu thiếp mà thôi. Thế mà nàng lại kêu Vân Lan một tiếng ‘tỷ tỷ’, Vân Lan làm sao có thể chấp nhận được! ( Ny: cứ nàng nàng sợ mý bạn nhầm ta thay tên lun cho chắc )
Lúc này có một người đi vào kề tai nói nhỏ với Thư Nghiên, chỉ thấy Thư Nghiên gật đầu một cái rồi phất tay ra lệnh hắn lui xuống.
Quân Lâm hơi hơi nhíu mày, liền thấy Thư Nghiên tiến lên, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, hắn tới.” Hắn không có nói rõ ‘hắn’ là người nào, Quân Lâm cũng biết được đó là ai. Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn nữ tử trên đất một cái, liền nghe Thư Nghiên nói tiếp: “Chủ tử yên tâm, hắn không thể nào biết.” Đúng vậy a, Thư Nghiên ra ngoài làm chuyện gì, thì làm sao hắn lại không yên lòng. Dùng ánh mắt ra hiệu cho Vân Lan, nàng lập tức phân phó người làm đem Loan Phi dìu vào. Còn bản thân thì lưỡng lự nhưng cũng theo đi vào.
“Đi mời.” Tròng mắt của hắn căng thẳng, trầm giọng nói. Chỉ chốc lát sau, liền thấy Quân Ngạn sãi bước đi vào. Gương mặt mang chút yếu ớt khi đó giờ đã thêm một vẻ sắc bén.
Sau khi Phượng gia sụp đổ, hoàng đế liền phong vương cho các hoàng tử, còn cho phủ đệ. Mà hắn cảm thấy, từ đó về sau, Quân Lâm dường như càng ngày càng lớn lối.
Trước từng nghe nói hắn lấy thê, hôm nay mới cách chưa được bao lâu lại cưới thiếp! Hắn thật không thể nào nghĩ tới kiệu hoa gặp trên đường lại là vị tiểu thiếp mà Quân Lâm nạp! Nếu không phải thần trí của hắn còn một chút tỉnh táo sợ là còn không biết hôm nay huynh đệ của mình nạp thiếp.
“Thất hoàng huynh.” Quân Lâm nghênh đón, theo lễ ôn hoà chào hỏi. Ánh mắt Quân Ngạn rơi vào tách trà vỡ bên trong đại sảnh, bỗng căng thẳng, lạnh lùng nói: “Hôm nay là ngày vui của Thập Tam đệ, sao lại buồn tẻ như thế?” Rất kỳ quái, cũng là cưới thiếp, vì sao một tân khách cũng chưa từng thấy. Quân Lâm cười lạnh một tiếng, nói: “Chẳng qua là nạp thiếp mà thôi, không cần gióng trống khua chiêng.”
Quân Ngạn cũng cười: “Có thể lấy vào phủ, thì chắc cũng là người ngươi thích, sao lại có thể để nàng tủi thân như vậy?”
“Ha ha, tủi thân? Vương phi của ta còn không có hôn lễ hoa lệ, nàng chỉ là một tiểu thiếp nho nhỏ làm sao xứng?” Hắn gằn từng câu từng chữ, cực kỳ phẫn nộ. Quân Ngạn liền giật mình, lại nghe hắn nói: “Đúng rồi, thất hoàng huynh dường như còn chưa từng thấy qua vương phi của ta a.”
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
37 chương
18 chương
53 chương
35 chương
63 chương
132 chương
81 chương
28 chương
45 chương