Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 56 : Cừu Hận Lan Tràn (1)
Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng đưa tay cho hắn. Nhẹ nhàng nắm lấy tay ta kéo ra khỏi kiệu hoa, sãi bước đi đến phía trước.
Ta vẫn như trước, đầu bị che bởi khăn voan vì thế chỉ có thể cúi đầu nhìn lối đi dưới chân. Đường đi được lát bằng đá cuội màu xanh rất chỉnh tề, dùng giác quan thứ sáu ta còn có thể nhìn thấy hai bên lan can dùng đá cẩm thạch điêu khắc thành.
Trong không khí phảng phất mùi hoa thơm mát làm lòng người trở nên thanh thản, bao ưu phiền bỗng như tan biến. Nhưng đáy lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác xấu, vì khi đó Phượng Lê Mạch từng nói qua, Giang phủ bất quá chỉ là một hộ thương nhân bình thường mà thôi. Như vậy, thì sao lại to lớn giàu có như thế này? Giờ phút này, ánh mặt trời chiếu trên đỉnh đầu không còn, ta biết chúng ta đã vào đại sảnh.
Người chủ trì hôn lễ cư nhiên không có nữa phần chờ đợi, ta vừa mới đứng lại, liền nghe hắn kêu lớn:
“Nhất Bái Thiên Địa!”
Ta giật nảy người, liền thấy Giang Nam đã xoay người, hắn thấp giọng cười nói: “Xem ra có người so với chúng ta còn gấp gáp hơn.” Vừa nói xong liền khom lưng hành lễ. Không nghĩ tới giờ phút này hắn vẫn còn có tâm tư nói đùa, sự căng thẳng trong lòng cũng dần dần buông lỏng, xem ra ta đã nghĩ quá nhiều. Theo hắn hành lễ. Sau đó, người chủ trì hôn lễ còn kêu:
“Nhị Bái Cao Đường!”
Hai người quay lại, chậm rãi cúi bái. Chợt nghe Giang Nam chậm rãi nói: “Nương, ngài đang nhìn nhi tử sao? Vậy thì nhìn cho thật kỹ . . . . . .” Ta liền nhớ tới lúc trước hắn từng nói, mẹ ruột hắn sau khi sinh hắn liền qua đời. Mà giờ phút này hắn lại nói thế, lời của hắn khiến ta có chút không hiểu.
“Phu thê giao bái!”
Thanh âm vang dội chợt vang lên, trong nháy mắt ta có chút hoảng hốt thậm chí là do dự. Chung quanh phảng phất tiếng khóc thúc thít chợt trở nên chói tai. Mà người trước mặt ta, đã hướng về phía ta, nghiêng thân cúi lạy. Khẽ cắn môi, rốt cuộc cũng theo hắn hành lễ.
Hôn lễ kết thúc. Có nha hoàn tới đỡ ta dậy, ta biết rõ, phải dâng trà cho cha mẹ chồng. Đợi đến khi quỳ xuống, nhận trà từ nha hoàn. Liền nhìn thấy đôi giày trước mặt, ta giật mình kinh ngạc. Người ta dâng trà phải là cha Giang Nam chứ, vì sao người ngồi ở trước mặt ta lại mang giày nữ nhân? Đây rõ ràng là nữ nhân a!
“Xin phu nhân dâng trà cho vương phi.” Lời của nha hoàn giống như quỷ mị vang lên bên tai. Vương phi? Cái gì vương phi! Đầu ta giống như bị hắt một chậu nước lạnh.
Nữ nhân trước mặt đột nhiên bật cười, lời nói sắc bén: “Tốt thật đấy, muội muội rốt cuộc cũng tới!” Tay bưng trà run kịch liệt, một chút sơ sẩy, không có cầm chắc nước trà liền tràn ra ngoài.
“Ầm” một tiếng, vỡ tan tành. Mà ta, cũng nhịn không được nữa, không để ý tới bị bỏng đau, một phen vén khăn voan lên. Gương mặt quen thuộc này, ta nhìn suốt mười sáu năm qua. Nàng nhìn ta, cười như không cười, hơn nữa là một loại vui sướng sau khi thắng lợi. Mười sáu năm, nàng chưa bao giờ kêu ta một tiếng ‘Muội muội’.
Ta hoang mang quay đầu lại nhìn Giang Nam, nam nhân ta tin tưởng nhất giờ phút này đang ở sau lưng ta, đứng thẳng người.
Hắn cười nhạt: “Như thế nào? Điều bổn vương đáp ứng ngươi nay đã làm được.” Ta cố gắng đứng dậy, lại ngăn không được lâm vào hôn mê, nặng nề ngã xuống.
Thì ra đây cũng là lời giải thích hắn cho ta. Lời giải thích đáng sợ mà tàn nhẫn. Chẳng qua là, tại sao, tại sao. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
37 chương
18 chương
53 chương
35 chương
63 chương
132 chương
81 chương
28 chương
45 chương