Không Yêu Không Vui
Chương 1
Trưa tháng bảy, ánh nắng chói gắt như nung nướng mặt đất, vậy nhưng lá cây hai bên đường vẫn như cũ tươi xanh. Ve kêu ồn ào. Mặt đường nhựa trên cao tốc cuồn cuộn hơi nóng.
Xe buýt đang trên đường đến Thượng Hải.
Tô Vận ngồi vị trí cạnh cửa sổ, đón lấy ánh nắng gay gắt vào mặt. Cho dù đã có rèm che nhưng cô vẫn cảm thấy luồng nhiệt như xuyên qua vỏ xe, cứ thế trực tiếp phả vào trong.
Hai rèm che cũng không phải là khớp kín với nhau. Ngồi phía trước Tô Vân là một người phụ nữ, cô ta còn tham lam túm lấy hết phần rèm che cho bản thân. Ánh nắng chiếu không ngơi một lúc nào, chẳng mấy chốc, cánh tay cô đã nóng lên.
Tô Vận nhẹ nhàng đem phần rèm sau kéo về chỗ mình một chút, trả lại vị trí vốn có của tấm rèm. Nhưng không quá hai phút, tấm rèm che lại “roẹt” một tiếng, trở về vị trí kia.
Ngồi phía trước hoá ra là một người phụ nữ che chắn kín đáo, ánh nắng phản chiếu từ rèm rọi lên mặt cô ta. Cô ta nửa đứng dậy quay đầu lại, bất mãn lườm Tô Vân một cái.
Tô Vân không phải là người nhỏ nhen, thích tranh cãi, đặc biệt là đối với những người vô lý. Dù trong lòng không thoải mái những cô vẫn nhịn.
Hiện tại cô đang ngóng đến Thượng Hải sớm một chút, sau đó lập tức trở về. Lúc này trên xe có hành khách lớn tiếng nói: “Bác tài, phía trước ở có cửa hàng tự phục vụ cho dừng một chút.”
Tài xế lạnh lùng nói: “Không dừng, muốn hút thì chịu đựng đi.”
Người đàn ông kia cười hai tiếng, nói năng ngọt xớt: “Bác tài, thật sự tôi nhịn không nổi, bụng đau lắm, tôi cảm giác mình lập tức phải…”
Tài xế cắt ngang: “Mẹ nó tự dưng rước nợ vào, lần tới anh còn lên xe, tôi sẽ trực tiếp đá xuống!”
Cuối cùng tài xế cũng phải xuôi theo.
Tô Vận với chuyện của họ không hứng thú, điều chỉnh lại âm lượng tai nghe, cũng đã nghe trên dưới cả vạn bài hát.
Không quá hai phút, xe vẫn rẽ vào cửa hàng tự phục vụ.
Tô Vận không định xuống, từ ba lô lấy ra bình nước khoáng, còn không kịp vặn nắp bình thì nhạc trong tai nghe dừng lại, màn hình di động sáng lên.
Người gọi đến: Điền Điềm.
Tô Vận biết số điện thoại này gọi đến đa phần là vì người đàn ông kia.
Ngồi trong xe nói chuyện có phần không tiện, cô chưa ấn trả lời. Tô Vận bảo cô gái trẻ bên cạnh nhường đường để ra ngoài rồi nhỏ giọng cảm ơn.
Xuống xe, hơi nóng liên tục phả vào, cửa xe mở ra không khí lạnh tan biến chỉ còn nóng cực điểm, nhất thời mất cảm giác.
Tô Vận tìm một bóng cây mới bắt máy Điền Điềm.
Điền Điềm vào thẳng chủ đề: “Tô Tô, rốt cục tao nhờ người nghe được, Tưởng Mộ Thừa còn muốn ở nơi khác vài ngày, đại khái cuối tuần mới có thể trở về, mày còn mấy ngày có thể an ổn đấy.”
Tô Vận: “…”
Tưởng Mộ Thừa nếu trở về là trở về đâu?
Cô có phải hay không vẫn muốn sống trong cuộc sống kinh hoàng khiếp đảm ấy?
Tính đứng dưới bóng cây cho mát mà vẫn không được, không đến một phút đồng hồ, phía sau lưng Tô Vận cũng bắt đầu đổ mồ hôi, cô lấy tay quạt quạt, hỏi Điền Điềm: “Mày nói sau khi anh ta trở về, tao phải làm sao bây giờ?”
Điền Điềm thở dài: “Tô Tô, tao nói mày đắc tội ai, lại đi đắc tội người anh em của người đàn ông này. Đầu óc mày không phải lúc đấy bị úng dung dịch oxy già chứ…”
Sau đó Điền Điềm lại mở một tràng ba la bô lô dạy dỗ cô.
Tô Vận vô lực xoa xoa huyệt thái dương.
Sự tình muốn nói phải quay lại hai đêm trước.
Ngày đó, Tô Vận đến phiên làm ca đêm. Khoảng thời gian nửa đêm về sáng, khu vực giường bệnh hoàn toàn yên tĩnh, phần lớn mọi người đều đã vào giấc. Không có việc gì, cô liền ngồi ở phòng trực ban xem tin tức.
Con chuột máy tính dùng không tốt lắm, không phản ứng gì, cô đập đập nhẹ lên bàn lại chạy bình thường.
Khu giường bệnh đã giao ban, hai y tá bước vào mang theo nước ép trái cây, “Bác sĩ Tô, của chị này”. Y tá tiểu Triệu đem theo một ly nước dưa hấu đặt lên mặt bàn.
“Cảm ơn.” Tô Vận đem ống hút ra, sau lại hỏi: “Không phải các em vừa tan sao? Như thế nào còn chưa quay về nghỉ ngơi?”
Y tá Tiểu Đường nhỏ giọng oán giận: “Điều hoà ở ký túc xá đêm nay bãi công, trở về cũng không ngủ được. Bên hậu cần bảo đợi sáng mai mới có thể sửa chữa.”
Tô Vận: “Nếu không hai em trở về ký tục xá của chị nằm một đêm đi.” Cô cùng một bác sĩ khoa phụ sản chung một phòng ký túc xá. Mà bác sĩ kia đang đi học ở nước ngoài, tháng 10 mới quay trở lại.
Tiểu Đường xua tay: “Không phiền toái như vậy, thay đổi chỗ ngồi bọn em còn không ngủ được, vừa lúc em còn đang muốn xem phim.”
Tô Vận cũng không tiếp tục miễn cưỡng, tiếp tục lướt web.
Đột nhiên tiểu Triệu kích động kêu: “Oaaa, lão công của tôi lại xuất hiện Weibo! Aaa! Huhu muốn anh chết mất!” Thiếu chút nữa thì nước mắt tràn mi.
Tô Vận: “…”
Đàn ông xuất hiện ở Weibo, có đến nỗi hưng phấn như vậy không?
Tiểu Đường hai mắt sáng rực: “Đâu đâu, bài gì, bài gì, mau cho tớ xem một chút!” Nói chưa xong đã từ chỗ ngồi dựng phắt lên chạy lại, chạy vội đến làm đổ ghế bên cạnh.
Tiểu Đường cũng mặc kệ, ngồi phịch xuống ghế trước mặt tiểu Triệu, trong miệng còn blah blah không ngừng: “Tối hôm qua tớ còn mơ thấy ảnh đấy, thiếu chút nữa còn được ôm cơ, thế mà lại tỉnh.” Nói xong, trong giọng vẫn còn mang tiếc nuối.
Tiểu Triệu cũng hoa si: “Aaa! Tớ cũng muốn mơ thấy anh ấy, cũng muốn ôm, không đúng, tớ còn muốn chiếm cả người anh ấy nữa!”
Tô Vận: “…”
Trời đất, thanh niên ngày nay làm sao vậy?
Cuộc trò chuyện của hai kẻ hoa si kia vẫn còn tiếp tục.
Đến cuối cùng, Tô Vận mới biết, háo ra lão công đang được nhắc tới này là nhân vật của công chúng, Tưởng Mộ Thừa. Weibo có tận sáu vạn fan nữ não tàn.
Tưởng Mộ Thừa sở dĩ nổi tiếng như thế, theo lời tiểu Đường nói là do thời gian trước, anh làm khách mời cho chương trình Tài chính và Kinh tế trên kênh CCTV, với khuôn mặt lạnh lùng cùng đôi chân dài chỉ trong nháy mắt đã hút được vô số phấn khích.
Không chỉ trầm mặc ít lời, mà còn thanh tao cấm dục.
Chỉ là tên Tưởng Mộ Thừa này, Tô Vân nghe qua có chút quen quen, nhất định đã nghe ở đâu rồi, nhất thời không nghĩ ra.
Có thể thật sự do nhàm chán, cô liền đưa tên Tưởng Mộ Thừa vào khung tìm kiếm, lướt xuống đọc tóm tắt cá nhân.
Trẻ thế đã là chủ tịch tập đoàn Trung Xuyên rồi.
Khó trách tên này nghe quen thế.
Cô cũng có thời gian chú ý đến tập đoàn Trung Xuyên. Bởi vì Trung Xuyên là tập đoàn duy nhất hợp tác với Thuỵ Sĩ ở khu vực Châu Á trên lĩnh vực chế dược, chính là Công ty chế dược RT. RT là một trong những công ty lớn nhất trong lĩnh vực điều chế, đứng thứ hai toàn thế giới. Nó còn sở hữu trung tâm nghiên cứu danh giá đẳng cấp quốc tế tạo ra bao kết quả tâm huyết trong nghiên cứu và điều trị.
Cô là bác sĩ, đương nhiên sẽ để ý một chút.
Tô Vận ở trên mạng không tìm được nhiều tin tức của Tưởng Mộ Thừa, lại ngứa tay, mở Weibo của mình ra xem. Hơn nửa năm chưa đụng, Weibo của cô “tầng tầng cỏ dại mọc kín”.
Tô Vận lại gõ vào khung tìm kiếm Weibo ba chữ Tưởng Mộ Thừa, đích thực là muốn nhìn một chút, xem người đàn ông này rút cục có bao nhiêu đẹp trai mới có thể từ chương trình Tài chính và kinh tế nhàm chán làm điên đảo mấy chị em.
Tô Vận click mở trang chủ Weibo của Tưởng Mộ Thừa, so với Weibo của cô còn muôn phần hoang vắng hơn, chỉ có 2 lượt đang theo dõi, còn đều là tài khoản của chính phủ.
Số bài đăng cũng là hai, một cái là của hệ thống, một cái chính là bài vừa rồi hai y tá miêu tả, nhưng mới chỉ mấy chục phút mà số bình luận đã quá 4 số.
Tô Vận cũng không tin vào cái gì mà cấm dục. Đàn ông trầm mặc ít nói thanh tao loại gì cô cũng gặp từng gặp qua, nhưng đàn ông cấm dục thì, đại khái cũng chỉ có trong tiểu thuyết.
Giống người như Tưởng Mộ Thừa, vừa có thân phận hiển hách, vừa có địa vị, quanh người toả ra hơi thở dụ hoặc còn không biết có bao nhiêu đàn bà con gái muốn nhào vào.
Anh ta phải mất bao nhiêu công lực mới kiềm chế được chứ?
Nói không chừng chính là phương diện nào đó mắc bệnh khó nói. (==’ chị tôi ơi)
Sau này nghĩ lại, Tô Vận đem hành vi hôm nay gắn với: Đây đều là mệnh.
Lần đầu tiên, cô tuỳ tiện đánh vào Weibo kia mấy chữ:【 trầm mặc ít lời cùng thanh cao có khả năng là thật sự, nhưng về là phần cấm dục e…】
Nguyên văn cô chỉ muốn bày tỏ ý kiến về khoản cấm dục kia thôi, mà thế nào biết được bình luận này bỗng như một ngôi sao phát cháy, nổi lên top Weibo, cháy cả thảo nguyên, không thể cứu vãn.
Cô lo sợ bất an, dự cảm mình vừa xông vào đại hoạ.
Kì thật ban đầu cô viết: 【 trầm mặc ít lời cùng thanh cao có khả năng là thật sự, nhưng về là phần cấm dục e…】
Không biết vì sao, khi cô ấn nút gửi đi, thế mà lại thiếu ba chữ “rằng bất lực”.
Không phải hệ thống nuốt, chính là cô một bên mải uống nước dưa hấu, có phần không chú ý kĩ, hơn nữa còn là tại con chuột quang tậm tịt, không cẩn thận xoá mất mấy chữ quan trọng mà không kịp phát giác.
Lúc này, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, Tô Vận sợ tới mức thiếu chút nữa bay mất hồn, cô đỡ ngực, thấy cuộc gọi đến từ Điền Điềm.
Cô lấy lại giọng: “Hơn nửa đêm sao mày còn chưa ngủ?”
Điền Điềm vui sướng thấy người khác gặp hoạ: “Sao ngủ được, Weibo của Tưởng Mộ Thừa đang rất hott kìa. Bọn tao là phóng viên tài chính kinh tế cũng như lũ sắc nữ đó đều phát điên hết lên rồi. Có phải hay không trước đây người này trong tư tưởng đều đem anh ấy thành lão công mà ngủ, sau đó tưởng tượng lại không được như vậy…”
Kế tiếp Điền Điềm còn nói gì đó nhưng Tô Vận một chữ cũng không nghe lọt, chỉ cảm thấy tai mình ù ù.
Trong điện thoại, bên ngoài kia hai y tá cũng là âm thanh phẫn nộ, đang lên án kịch liệt cái bình luận kia.
Ở phòng trực ban mãi không yên, Tô Vận đành phải cầm di động ra chỗ yên tĩnh ở khu bệnh.
Điền Điềm lại nói: “Thật không biết cái người ‘nghe đồn nửa thật nửa giả’ kia đầu óc bị ngu xuẩn hay sao ý, bất quá tao cũng hơi thương hại cô ta.”
Tô Vân hạ giọng hỏi: “Vì sao lại thương hại?”
“Bởi vì khoảng cách giữa cô ta và địa ngục nhất định không còn xa. Mày không biết tại sao không có bất cứ ảnh chụp hay video nào của Tưởng Mộ Thừa trên mạng ư?” Điền Điềm hỏi Tô Vận.
Tô Vận thầm nghĩ, có tiền có quyền nhất định là tìm người triệt cỏ tận gốc rồi.
Điền Điềm: “Tưởng Mộ Thừa tuy là nhân tài kiệt xuất trên thương trường, nhưng anh ấy tốt nghiệp công nghệ thông tin, là thiên tài máy tính, anh ấy động ngón tay là tra được ID rồi.” Điền Điềm nói xong lại thở dài: “Aizz, thật là thương cô ta quá đi.”
Tô Vận: “….” Cô cảm giác ngày tận thế của mình không còn xa nữa. Vạn nhất Tưởng Mộ Thừa thật sự tìm được cái bệnh viện này, chỉ với địa vị của anh ta, lãnh đạo sẽ xử lí cô thế nào đây?
Nói không chừng không giữ được việc.
Sau, bỗng Điền Điềm sáng suốt phát hiện, chính mình lập Weibo cho Tô Vận, nickname còn không phải ‘nghe đồn nửa thật nửa giả’ sao.
…..
“Tô Tô, tao nói mày có nghe thấy gì không đấy?”
Tiếng Điền Điềm đem suy nghĩ của Tô Vận từ hai đêm khủng bố kia trở về hiện tại.
Tô Vận xem một chút, tuy rằng đầu óc loạn cào cào, nhưng mắt vẫn còn nhìn rõ ràng, kia là cao tốc cạnh cửa hàng tự phục vụ.
Cô nói: “Nghe đây, mày tiếp tục đi.”
Điền Điềm chợt đè giọng xuống: “Mày chờ chút, chủ biên của bọn tao đang đến. Đừng dập máy vội, tao lập tức gọi lại kể cho mày nghe tao vất thế nào mới hóng được hành tung của Tưởng Mộ Thừa mấy ngày nay.”
Tô Vận cảm giác mồ hôi sau lưng mình chảy đầm đìa.
Nguyên bộ áo váy này cô mới mua đợt trước đại giảm giá trên mạng, tất thảy chỉ 288 tệ, thật là rẻ.
Chưa cắt đứt điện thoại, ống nghe truyền đến âm thanh trò chuyện của Điền Điềm với đồng nghiệp. Tô Vân yên lặng nghe. Một tay xoa cổ, một tay quạt quạt cho mát.
Trong lúc vô tình cúi đầu, phát hiện “tơ tằm” trên váy liền áo này bỗng lòi ra một sợi thừa rõ dài, cô dùng tay kéo để giựt. Nhưng kéo mãi không hết đoạn, mà chiếc váy bỗng dưng bị xô đi co lại thành một nhúm.
Đành thôi vậy.
Tô Vân vô cùng nóng nực, khát nước muốn chết, vừa rồi cô xuống không mang theo bình nước ở trên xe xuống. Nhìn xe buýt cách đó không xa cùng cửa hàng tiện lợi. Vẫn là cửa hàng tiện lợi gần mình hơn.
Tô Vận cầm một chai nước từ cửa hàng tiện lợi bước ra, trong lúc nghe điện thoại bước qua một người đàn ông, không kịp né tránh, tầm mắt cô và anh ta đụng phải nhau.
Người kia chỉ nhìn cô nhàn nhạt rồi tiếp tục bước về phía trước.
Còn Tô Vận chưa kịp thu lại ánh mắt, nhìn bóng anh rời đi.
—
2644
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
10 chương
59 chương
10 chương
25 chương
82 chương
56 chương
120 chương