Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 55 : Cùng Hắn Thành Hôn
Quan trọng nhất là ta muốn lấy chồng, tâng lang không phải là hắn, tất nhiên, cũng không thể cùng hắn có bất kỳ dây dưa nào.
Ta thậm chí không cách nào tưởng tượng được lúc ta đưa ra quyết định, Quân Ngạn sẽ có vẻ mặt thất vọng như thế nào. Hắn sẽ hận ta ư? Hận ta thà chết cũng không nguyện nói dối là có cốt nhục của hắn. Rời khỏi cửa sổ, ngồi thẳng người lại.
Khẽ khép hai mắt, tất cả dĩ vãng xưa, qua hôm nay, đều hóa thành tro bụi. Đó là Phượng Loan Phi trước kia, mà bây giờ ta đây sẽ sống lại lần nữa nhưng là một người khác. Kiệu hoa đi được một đoạn đường, rồi bất ngờ dừng lại. Ta có chút không hiểu, bên ngoài mơ hồ truyền đến thanh âm kinh ngạc của hỉ nương: “Không phải nói đi Thành Tây Giang phủ sao?”
Ta nghe lầm ư? Dĩ nhiên là muốn đi Giang phủ nha. Ta chuẩn bị hỏi, liền cảm thấy kiệu hoa lại đi tới. Kêu lên mấy tiếng, Thư Nghiên cũng không có tới, nha đầu kia cũng không có tiến lại. Đưa tay muốn vén khăn voan lên, chợt nhớ tới lời hỉ nương nói, khẽ cắn răng, rốt cuộc vẫn phải nhịn. Tâm tình của ta tựa hồ thấp thỏm bất an.
*** Đợi đến khi kiệu hoa dừng lại, trong hoảng hốt, chỉ cảm thấy như trải qua ngàn vạn năm. Ta đang mong đợi nghe được giọng nói của Giang Nam, mà kiệu hoa ngừng trong giây lát, lại được nâng lên. Nghe một người nói: “Mau mau, khiêng vào đi!”
Ta chợt cảm thấy rất lấy làm kinh ngạc, khiêng vào ư? Giang phủ này đến tột cùng là lớn bao nhiêu, lại có thể trực tiếp khiêng kiệu hoa đi vào? Các kiệu phu vừa đi được vài bước, liền nghe người nọ nói: “Úi úi, làm sao có thể đi bên này? Bên kia, đi cửa hông!” Cửa hông? Ta chỉ cảm thấy đầu óc ‘Ông’ một tiếng, cho dù ta chưa từng thành hôn lần nào cũng biết được ý nghĩa đi cửa hông là gì. Thiếp không có tư cách đi cửa chính, thiếp chỉ có thể đi cửa hông. Gia đinh có phải đã nghĩ sai rồi không, tại sao lại bắt ta đi cửa hông?
Thân thể khẽ nhúc nhích, Thư Nghiên ở bên ngoài, dường như biết ta muốn làm cái gì, nhỏ giọng nói: “Cô nương, trước xin đừng cử động, công tử nhà ta chắc chắn cho ngươi một lời giải thích!” Chần chờ, ta biết ý tứ trong lời nói của Thư Nghiên. Nhưng cho dù ta trở thành tội thần chi nữ, ta vẫn là Phượng Loan Phi kiêu ngạo a! Đi cửa hông, nhục nhã như vậy, sao ta lại không động? Hỉ nương ở bên ngoài cũng lên tiếng ca tụng, cùng khuyên nhủ: “Ây da, ta nói tiểu thư nghe nè, có thể gả tới nơi này đã là phúc trời ban! Ngài còn trách cái gì nữa!” Ta thừa nhận, khi đó ta thật mềm yếu.
Chỉ vì ta mong đợi, Giang Nam cho ta lời giải thích thỏa đáng. Nhiều năm về sau ta hồi tưởng lại một màn này, chỉ có thể tự giễu cười, nếu như khi đó, ta biết phía sau sắp sửa xảy ra chuyện gì, ít nhất sẽ giữ lại ình một chút tôn nghiêm cuối cùng ư?. Khi kiệu hoa đi vào cửa hông, ta dồn sức che ngực, một lần một lần ình an ủi. Ta tự nói với mình, Giang Nam hắn nhất định có thể giải thích được toàn bộ, vì sao phải ta đi cửa hông. Khi đó ta tín nhiệm hắn như vậy. Vào phủ, lại đi được một đoạn đường thật dài, cuối cùng kiệu hoa cũng dừng lại.
Chẳng qua là, ta cảm thấy thật kỳ quái, vì sao chung quanh an tĩnh khác thường? Các tân khách đâu? Ta đang suy nghĩ, liền nghe Thư Nghiên mở miệng nói: “Công tử.” Sau đó, xuyên thấu qua khe hở nơi màn kiệu, ta nhìn thấy giày vải màu nâu xuất hiện ở mi mắt. Bàn tay trắng nõn phất màn kiệu lên, đưa về phía ta, hắn khẽ cười nói: “Loan Phi.” Tay áo hắn màu đỏ chót khẽ đung đưa, hoa văn tinh xảo đập vào đôi mắt của ta có chút hơi đau.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
78 chương
8 chương
100 chương
12 chương
60 chương
38 chương
51 chương
40 chương
6 chương