Không Gian Nơi Tay
Chương 22 : Truyền hình trực tiếp
Lâm Trạch Nam cúi đầu nhìn chân của mình, hô hấp của hắn như muốn ngừng lại vậy. Chân không chạm đất cũng chỉ có quỷ a, hắn sẽ không phải là ở dưới tình huống bản thân không hề hay biết gì mà chết đi chứ, chuyện này không thể xảy ra a. Lại quay đầu nhìn ra phía sau, vẫn có bóng a, không, nhưng mà tại sao bóng dáng của hắn lại không có nối liền với chân a......
Trong lòng thật sự rất sợ, trong đầu luôn luôn nghĩ đến, chạm đất, chạm đất đi a!
Đang nghĩ đến nhập thần, lại phát hiện lòng bàn chân chạm phải một vật cứng rắn, hắn thấy mình đã đứng vững vàng trên mặt đất, bóng dáng cũng trở lại bình thường, Lâm Trạch Nam thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng lại càng cảm thấy phòng khám này rất kỳ quái, hắn hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.
Chân vừa chạm đất, liền thấy Dư lão nhân bước vào phòng, nhìn thấy Lâm Trạch Nam đã có thể đi đứng bình thường, liền có chút ngạc nhiên, tiểu tử này thân thể thật tốt, tốc độ hồi phục cũng rất nhanh a.
Lâm Trạch Nam nhìn thấy Dư lão nhân đến, liền lập tức mở miệng nói:“Cháu đã khỏe hơn rồi, bây giờ cháu còn có việc gấp, nên phải rời khỏi nơi này rồi, đúng rồi, hiện tại Lưu sư phụ đang ở đâu vậy, cháu muốn đến nói lời cảm ơn với ông ấy.” Lưu Trạch Nam vừa dứt lời, lại nghĩ đến một vấn đề,“Dư đại phu, tất cả hết bao nhiêu tiền khám bệnh vậy, hiện tại cháu không mang theo tiền mặt, ông cho cháu số tài khoản ngân hàng đi, cháu trực tiếp chuyển tiền vào đó cho ông.”
Lâm Trạch Nam vừa nói, vừa không tự giác âm thầm nhìn xuống dưới chân mình, sợ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra như vừa rồi. Hắn cũng không nghĩ muốn nói việc này cho người khác nghe, nếu người khác mà tin, vậy hắn sẽ trở thành quái vật, nhưng nếu người khác không tin, liền cảm thấy hắn nhất định là bị bệnh tâm thần, nên mới có suy nghĩ vớ vẩn này.
“Không được, hiện tại cậu chưa thể đi được, bây giờ cậu cảm thấy bản thân rất tốt, nhưng bên trong thân thể cậu còn chưa có khôi phục hẳn, hôm nay cậu còn phải uống một lần thuốc bắc, còn có thi châm thêm một lần nữa, đoán chừng phải đến buổi tối mới xong.” Dư lão nhân cố chấp nói, sức khỏe của cậu trai này nếu không khôi phục hẳn thì đừng hòng ông để cho cậu ta. Thời điểm hai ngày trước, đứa nhỏ này uống một ngụm thuốc liền phun một ngụm, còn phải để ông nhìn chằm chằm với ép buộc mới ngoan ngoãn uống hết chỗ thuốc đó không để dư thừ lại, nếu bây giờ trở về, không uống thuốc bắc nữa, bệnh tình lại tái phát nữa thì phải làm sao bây giờ.
Dưới sự kiên trì của Dư lão nhân và Lưu sư phụ, cuối cùng Lâm Trạch Nam cũng không rời đi được, giữa ngày thi châm một lần, buổi trưa sau khi uống xong chén thuốc bắc liền ngủ một mạch đến chiều, buổi tối nếu Lâm Trạch Nam cảm thấy thân thể không có vấn đề gì, mà vẫn còn muốn rời khỏi đây thì có thể đi.
*
Lại nói đến Thư Tuyết.
Từ sau khi nhận được điện thoại của Lâm Băng, bắt cô ta phải lên mạng nói rõ sự thật, hôm đó khi bài viết này được đăng lên mạng thì đặc biệt hấp dẫn người xem, họ còn lập ra một trang web thảo luận vấn đề này, khi vừa nhìn thấy Thư Tuyết đăng bài này lên thì có một số người đều dùng loại giọng điệu đắc ý khoe khoang sự sáng suốt của bản thân, nhưng họ đều có chung một loại cảm giác bản thân bị chủ topic này lừa gạt, đều đưa ra những bình luận tương tự như:‘Sự thật ban đầu bị chủ topic này đổi trắng thay đen, quả nhiên bây giờ có người xoay ngược lại, ngồi hóng sự thật’. Bên dưới topic là một đám người quần chúng ngồi chờ xem kịch vui, có người mắng chủ topic này, cũng có người nói hai bài viết này khẳng định là cùng một người đăng, nhưng chung quy vẫn là lừa gạt người ......
Dù sao thì khi bài viết này được đăng tải cũng đã khiến cho người ta bực bội rồi.
Ngày hôm đó sau khi nhận được điện thoại của Lâm Băng thì bầu trời cũng bắt đầu mưa to, mãi cho đến bây giờ bầu trời mới trong xanh trở lại. Thời điểm trời đổ mưa Thư Tuyết vẫn luôn luôn chờ điện thoại của Sở Phi, cô ta cho rằng Sở Phi sẽ gây phiền phức cho Lâm Băng...... Nhưng mọi chuyện lại đi ngược lại với suy nghĩ của cô ta, mặc kệ ở giữa xảy ra chuyện gì, Sở Phi chắc chắn sẽ nói cho cô ta nghe cả quá trình và kết quả. Nhưng mà chờ mãi cho tới bây giờ, cô ta đều không có nhận được điện thoại của Sở Phi.
Cô ta đã lấy điện thoại gọi cho Sở Phi vài lần, nhưng vẫn luôn tắt máy.
Điện thoại cũ của Thư Tuyết đã bị cô ta đạp bể trong hôm đó, nên buổi sáng hôm sau Thư Tuyết liền đi ra cửa hàng mua một cái điện thoại mới, vẫn là kiểu dáng cũ, tất cả số liên lạc đều ở bên trong máy, cô ta lại dùng điện thoại của mình gọi cho Sở Phi, lần này không phải tắt điện thoại, nhưng vẫn không có người nghe máy.
Thư Tuyết lại gọi tiếp hai ba cuộc nữa, sắc mặt càng ngày càng âm u, vẫn là không có người nghe máy.
Sở Phi đang muốn tránh mặt cô ta sao?
Chẳng lẽ, Sở Phi cũng bị Lâm Băng đe dọa, hay là ở trên tay Lâm Băng có nhược điểm của Sở Phi? Thư Tuyết khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên hoảng sợ nghĩ đến, sẽ không phải là mấy file văn kiện được mã hóa trên máy của cô ta chứ -- mấy file đó toàn là cảnh giường chiếu mà cô ta đã quay lén được khi làm với Sở Phi, không lẽ mấy videoclip đó bị Lâm Băng tìm hacker xâm nhập lấy đi rồi.
Không được, không thể nào như vậy được.
Sau khi Thư Tuyết tốt nghiệp đại học, cô ta chuẩn bị tiến vào giới giải trí, cô ta mới có hai mươi hai tuổi, tuy rằng chỉ là con gái riêng, nhưng cũng có thể dựa vào danh tiếng của gia đình được, hơn nữa Sở Phi cũng yêu cô ta, nếu Sở gia có thể chống lưng cho cô ta, thì sự nghiệp của cô ta nhất định sẽ rất thuận lợi, hai ngày trước cô ta còn thử vai cho một bộ phim truyền hình, nhân vật cô ta thử vai là nữ phụ, là bạn gái cũ của nam chính, nhân vật này trong bộ phim đóng vai trò vô cùng quan trọng. Người viết kịch bản này cũng không tệ lắm, tuy rằng đều là phim thần tượng, nhưng mà lượt xem vẫn rất cao, Thư Tuyết đang chuẩn bị nhờ Sở Phi giúp đỡ một chút, xem xem có thể hay không bảo người biên kịch sửa lại vai diễn của cô ta, làm cho cô ta từ nữ phụ biến thành nữ chính.
Nếu mấy hình ảnh giường chiếu kia mà lọt ra bên ngoài, cô ta làm sao có thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí được nữa!
Vì thế, chuyện của Sở Phi, Thư Tuyết cũng tạm thời bỏ qua một bên, toàn bộ buổi chiều, cô ta đều dành hết thời gian ở trên mạng tìm kiếm ‘Ảnh tự chụp cùng với videoclip’ của mình và Sở Phi, đúng rồi, cô suy nghĩ tới một chuyện, tất cả ảnh chụp đều được lưu trong ổ D, hay còn có ở đâu nữa thì phải? Hỏng bét rồi, rõ ràng cô ta nhớ mình có lưu thêm một phần văn kiện, còn có hai phần dự bị, một phần lưu ở USB, vậy còn một phần nữa ở đâu?
Đây đều là ảnh mà cô ta tự mình vụng trộm chụp được, một mặt thì cô ta dùng những videoclip này để giữ lại hình ảnh xinh đẹp của mình, mặt khác thì chính là phòng ngừa sau này Sở Phi có trở mặt với mình thì cô ta cũng có chứng cớ để lật ngược lại hắn ta. Còn có một nguyên nhân khác nữa, về sau nếu mà Sở Phi cùng Lâm Băng có kết hôn, mấy thứ này cũng có thể mang ra uy hiếp được Lâm Băng, Lâm Băng rất coi trọng mặt mũi của bản thân, nếu Sở Phi thật sự trở thành chồng của Lâm Băng, thì cô ta làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc chồng mình và người phụ nữ khác ân ái truyền ra bên ngoài được......
*
Buổi tối, hơn sáu giờ.
Trên tivi, kênh tin tức CCTV đang ở bệnh viện phỏng vấn nhân viên công tác, việc này có liên quan đến một phụ nữ có thai ở bệnh viện sản Tử Nhiên chết trên bàn mổ, tin tức này vừa truyền ra liền nhận được rất nhiều sự chú ý của dư luận, trở thành đề tài nóng bỏng nhất trong ngày, theo đó thì lượt xem và tìm kiếm của mọi người cũng rất nhiều, chủ yếu cũng có rất nhiều người lan truyền chuyện này.
Nữ MC xinh đẹp của đài truyền hình đang cầm micro phỏng vấn một y tá làm trong bệnh viện, câu hỏi được đặt ra rất chi tiết, bên cạnh đó còn có bệnh nhân đi tới đi lui, đột nhiên có bệnh nhân phóng tầm mắt nhìn sang bên này. Nhưng vào lúc này, một người đàn ông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi sắc mặt có chút tái nhợt đang đi qua bên người y tá, thời điểm đi đến bên cạnh y tá, thân thể đột nhiên cứng ngắc, sau đó tự nhiên lại mạnh mẽ quay người lại, hướng tới chỗ cổ y tá mạnh mẽ cắn một phát, kéo xuống một khối thịt lớn từ trên cổ y tá, máu từ vết thương chảy ra đầm đìa, mạch máu bị cắn nát, y tá kia cảm giác được đau đớn, bắt đầu lớn tiếng hét ầm lên.
Xung quanh một mảnh hỗn loạn.
Bởi vì là truyền hình trực tiếp, nên những hình ảnh này đều được nhân dân cả nước thấy được.
Lúc người đàn ông trung niên kia quay đầu đối diện với máy quay, gương mặt gã trắng bệch, miệng còn mang theo máu thịt lẫn lộn, không biết từ khi nào, tròng mắt người kia đã biến thành màu xám tro, trong miệng phát ra thanh âm ô ô không rõ.
Hiện trường trở nên cực kì hỗn loạn, nữ MC rất nhanh lùi ra phía sau, hình ảnh cũng di chuyển qua chỗ khác, nhưng mà một màn này cũng đã bị rất nhiều người nhìn thấy. Bảo vệ rất nhanh liền chạy tới, cầm trên tay côn điện, ba tên bảo vệ rất nhanh liền tóm người kéo xuống dưới lầu, mới đi một bước, lại phát hiện khí lực của người này rất lớn, hơn nữa, có thể là do ngửi được mùi vị thịt tươi mới, con mắt màu xám của người nọ đột nhiên trừng lớn, miệng hộc ra máu thịt, đầu thẳng tắp cắn vào vai của một bảo vệ gần đó, mấy người còn lại đều đề phòng nhìn người nọ, vừa thấy người nọ chuẩn bị há mồm cắn tiếp, liền khiêu mở.
Cuối cùng cảm thấy lực sát thương của người này quá lớn, bảo vệ trực tiếp sử dụng côn điện dí vào người nọ.
Thân thể người nọ run run hai cái, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng miệng lại phát ra tiếng thét giống như dã thú.
Đây chỉ mới là bắt đầu thôi.
Trong bệnh viện giống như là mắc bệnh truyền nhiễm, không ngừng có người bệnh hoặc bác sĩ cắn người, bảo vệ có hạn, bệnh viện cũng đã sớm báo cảnh sát, nhưng mà cảnh sát cũng không thể tới ngay lập tức được.
Nhân viên y tá bị cắn được chiếu trên TV, bởi vì mất máu quá nhiều, cấp cứu không có hiệu quả, liền mất mạng, cuối cùng bị người trong bệnh viện mang đến nhà xác. Đoán chừng hơn mười phút sau, lại có một người chết được đưa đến nhà xác, nhân viên công tác mang thi thể vào xong đang chuẩn bị rời đi, lại ngạc nhiên phát hiện y tá lúc trước được đưa tới đây đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn thấy mấy nhân viên ở ngoài cửa thì chậm rãi kéo hai chân đi đến bên cửa.
Nhân viên công tác cực kỳ hoảng sợ, là hắn đưa người tới, hắn cũng đã thử thăm dò qua hơi thở của người đó, đã không còn hô hấp, nhịp tim cũng ngừng đập, rõ ràng đã chết nhưng bây giờ lại đột nhiên sống lại.
Chỉ thấy máu trên cổ y tá này đã khô lại, quần áo y tá màu trắng bị nhuộm thành màu đỏ, hai mắt xám trắng, thời điểm di chuyển động tác cứng ngắc, cũng không có rẽ ngoặc, một bàn tay bị kẹt trên thanh chắn giường bệnh, bên trên lưu lại một vết thương rất nặng, cô ta giống như không cảm giác được đau đớn, vẫn bước tới chỗ có người sống, cái đầu ngẫu nhiên lắc lư vài cái.
Trên miệng vết thương, không có chảy máu, chính là da thịt lồi ra ngoài.
Nhân viên công tác thấy vậy chạy như bay ra ngoài cửa, hắn hoảng sợ gọi người tới, nhưng mới đến hành lang, cũng phát hiện trên hành lang đã có vài người có cùng tình trạng giống y tá kia.
May mắn đầu hắn bây giờ còn giữ được tỉnh táo, hắn phát hiện động tác của những người này đặc biệt chậm chạp, đây chính là một cơ hội tốt với hắn. Cuối cùng, hắn may mắn thuận lợi chạy thoát khỏi bệnh viện, thời điểm hắn đi ra bên ngoài, liền nhìn thấy vài cảnh sát đi vào trong bệnh viện.
Ở ngoài cửa bệnh viện, hắn vẫy tay bắt một chiếc taxi, thời điểm hắn ngồi trên xe hai tay vẫn còn run rẩy, sau khi nói ra địa chỉ nhà mình, lúc này sắc mặt của hắn mới tốt lên được một chút. Quản cái khỉ gió gì công việc hay không công việc, mạng sống quan trọng hơn, lão tử cũng mặc kệ cái công việc đó, con mẹ nó, thật sự là hù chết người!
Đó chắc là tang thi đi, giống như xác chết ăn thịt người vậy!
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
51 chương
297 chương
123 chương
45 chương
70 chương