Nhân vật phụ cũng cần yêu
Chương 1 : Nữ hoàng giao tiếp
Năm nay Tết đến thật sớm, những ngày cuối năm luôn là lúc mà việc xã giao trở nên bận rộn hơn. Sau Lễ tạ ơn vào cuối tháng mười một, chính là sự bắt đầu của hàng loạt các buổi tiệc mừng xếp hàng nối tiếp nhau – mở đầu là tiệc lễ Giáng sinh, rồi tới yến tiệc thương nghiệp, cuối cùng chính là buổi tiệc long trọng nhất, tiệc khiêu vũ vào đêm Tất niên.
Trong yến hội mọi thứ đều trở nên xa hoa phấn khích, đa dạng muôn màu, nhưng dù có mỹ lệ như vậy, vẫn không thể sánh được với một thân ảnh xinh đẹp đang đi lại trong hội trường – phiên bản Paris Hilton của Châu Á – nữ hoàng giao tiếp Liễu Tuyệt Luân.
(*): Paris Hilton – nữ hoàng tiệc tùng- là người thừa kế tập đoàn Hilton, tham gia nhiều lĩnh vực nhưng chỉ nổi tiềng vì xuất thân và scandal
Nhắc đến Liễu Tuyệt Luân, trong giới thượng lưu ai ai cũng biết. Thứ nhất là vì một thân nhân duyên cực tốt, mạng giao thiệp của cô vô cùng rộng, không chỉ những nhân vật lớn ở giới xã giao đều vui vẻ tiếp đón, mà ngay cả các đại gia trong chính giới, học giới, thậm chí cả các nhân vật tam giáo cửu lưu(*), cũng đều hết lời khen ngợi trước phong cách xử thế của cô. Vì thế mà trong giới xã giao thường có lời nói đùa là: Các bạn có thể không cần biết yến hội đó tổ chức vì việc gì, ai là chủ nhân của nó, chỉ cần biết có Liễu Tuyệt Luân hay không.
(*): Tam giáo cửu lưu là 3 giáo phái: Phật giáo, Nho giáo và Đạo giáo; 9 học phái: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia của TQ.
Thần thoại chính là được đúc kết như vậy, hoàn toàn xứng với danh Nữ hoàng giao tiếp!
Tất cả các yến hội đều cảm thấy vinh dự khi mời được Liễu Tuyệt Luân đến, như lời khẳng định cho địa vị cùng đẳng cấp bữa tiệc của mình. Vì vậy buổi tiệc đêm Tất niên mà do chính nữ hoàng Liễu Tuyệt Luân tự mình tổ chức này, trở thành bữa tiệc quan trọng nhất vùng.
Liễu Tuyệt Luân cầm trên tay một ly đế cao hình hoa Tulip chứa chất lỏng màu hổ phách, đi đi lại lại trong hội trường. Trên khuôn mặt mỹ lệ của cô luôn là nụ cười thân thiện đầy chuyên nghiệp. Mặc trên người cô là bộ lễ phục đuôi cá màu đỏ bordeaux, mái tóc đen dài được búi tinh xảo, trên tai đeo đôi hoa tai trân châu hoa lệ, cùng chiếc vòng kim cương lấp lánh trên cổ khiến cô như tỏa sáng dưới ánh đèn của hội trường. Là khách quen của tất cả các yến hội, cô hiểu mình nên trang điểm, ăn mặc thế nào để trở thành xinh đẹp nhất, hiểu được nên biểu cảm nét mặt và dáng điệu thế nào để trở nên mê hồn.
"A, Tiểu Liễu đến đây nào. Rượu của ta không giống với các khách khác, là đặc biệt chuẩn bị cho ta phải không?" Một ông lão khoảng bảy mươi tuổi vuốt râu cười nói, cẩn thận ngửi hương rượu đỏ trong ly. Ông là chủ một sòng bạc lớn trong vùng, dưới tay có rất nhiều khách sạn cùng các điểm giải trí ăn chơi, là một nhân vật lớn của cả thế giới đen và trắng.
"Ôi ông Trương, ông có thể nhỏ giọng chút không." Liễu Tuyệt Luân còn cố ý khoa trương đặt ngón tay trên môi làm động tác "nhỏ giọng", "Đây chính là rượu đỏ Bourgogne năm 1995, nghe nói là ông thích nên mới đặc biệt tìm về mời ông thưởng thức, chỉ có một chai như vậy thôi, để người khác nghe thấy là không còn nữa đâu ~"
"Ha ha, được, được! Thật có tâm." Ông lão nghe xong mặt mày vô cùng rạng rỡ.
Liễu Tuyệt Luân tươi cười khéo léo nói tiếp vài câu, sau đó xoay người chuyển qua những nơi khác.
Hạ Thi Khâm mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn xanh thẫm thêu kim tuyến, tay cầm một ly Champagne, đứng ở lầu hai của đại sảnh yến hội gần bậc thang gỗ xoắn ốc, từ trên cao nhìn xem cảnh náo nhiệt dưới chân. Ánh mắt luôn theo sát dáng người xinh đẹp kia, cô ấy vẫn đang như một đám mây phiêu động lòng người giữa yến hội. Hớp một ngụm Champagne, Hạ Thi Khâm cảm giác dạ dày có chút đau đớn, vô số cao lương mỹ vị do đầu bếp cao cấp năm sao nấu vẫn không khiến cô có chút thèm ăn, đêm nay ngoài rượu cô chưa từng ăn thêm gì khác.
Đêm qua cô có nói với Liễu Tuyệt Luân dạ dày mình không thoải mái, cô nàng đó đã nói sẽ tìm thuốc cho cô. Kết quả là từ sáng cô đã phải dậy sớm bắt đầu đi làm, còn Liễu Tuyệt Luân ngủ thẳng giữa trưa mới dậy rồi bắt đầu trang điểm chuẩn bị cho tiệc tối, thuốc cho cô cũng quên luôn. Quả nhiên không nên tin tưởng vào một Đại tiểu thư cũng cần đến người chăm sóc như cô ấy.
"Hi, Maggie ~ Long time no see. Lúc nào trông cô cũng thật xinh đẹp, hôm nay còn đẹp hơn nha." Liễu Tuyệt Luân dùng tiếng Quảng Đông cười khen ngợi một cô gái trẻ tuổi mặc áo lông cáo.
(*): Tiếng Quảng Đông còn được gọi là "Việt ngữ" (粵語) vì hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây nguyên trước là đất của dân tộc Bách Việt (百越), ngôn ngữ chính ở Hồng Kông.
Đó là con gái của một tài phiệt lớn ở Hồng Kông, trong gia tộc có rất nhiều người làm chính trị, từng đi du học hai năm tại Na Uy, ưa khoe khoang, thích tỏ vẻ sang trọng của quý tộc Bắc Âu. Liễu Tuyệt Luân vừa mở miệng liền nói "Trung Anh lẫn lộn", hoàn toàn phù hợp với người Hồng Kông, đặc biệt hợp với thói quen ngôn ngữ của vị đại tiểu thư đã từng đi du học này - đây chính là bản lĩnh của nữ hoàng giao tiếp, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ, mà không cần chớp mắt nửa cái.
Maggie quả nhiên mặt mày hớn hở: "Đây đúng là đồ cực kỳ hiếm đấy! Nếu không phải cô giúp tôi tìm được bộ lông cực tốt ở nội địa, lại còn giới thiệu cửa hàng may tốt nhất ở Anh cho tôi, có lẽ tôi đã không kịp hoàn thành nó mặc trong hôm nay rồi. À, nghe nói chị họ cô tháng trước mới được gả, trong tay cô còn thanh niên tuấn kiệt nào không, nhất định không được keo kiệt chỉ giới thiệu cho người nhà nhé."
"Cô cứ nói đùa, tôi chỉ là đi cùng chị họ tham gia yến hội, việc hôn nhân đều là duyên phận của bọn họ thôi. Maggie xinh đẹp như vậy nhất định có rất nhiều người theo đuổi, hôm nào tôi hẹn vài quý ông đi ăn cơm, cô cũng dẫn theo mấy chị em là được." Liễu Tuyệt Luân tươi cười hào phóng đáp.
Đây cũng là bản lĩnh siêu việt của nữ hoàng giao tiếp mà không phải ai cũng có được, người lớn thích cô, cùng lứa tuổi thích cô, nam giới thích cô, nữ giới cũng thích, bởi vì cô rất xinh đẹp. Liễu Tuyệt Luân từ một cô bé siêu cấp xinh xắn đáng yêu trưởng thành thành một đại mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, từ nhỏ đã được nhận vô số lời khen nên cô biết vẻ đẹp của mình. Vẻ đẹp của Liễu Tuyệt Luân không phải nét thanh thoát giống như tiên nữ, hay xinh đẹp kiểu như những tiểu thư khuê các nuôi trong phòng, mà cái đẹp của cô khiến người ta phải lóa mắt, mỵ hoặc yêu kiều. Chỉ có người như cô mới xứng đáng với tên gọi - Liễu Tuyệt Luân, xinh đẹp tuyệt luân.
Kết quả là, bởi vì nét đẹp khiến đàn ông thần hồn điên đảo khi nhìn thấy ấy, cô trở thành kiểu "không phải con gái đàng hoàng" trong mắt phụ huynh. Chậm rãi, dưới sự trợ giúp của Liễu Tuyệt Luân, không ít các chị em họ của cô dù có diện mạo không nổi bật, nhưng nhìn như kiểu "con gái đàng hoàng" thuận lợi được gả đi.
Việc này cũng không khó lý giải. Khi đi xem mắt, Liễu Tuyệt Luân sẽ đi cùng, người thanh niên kia sẽ nhìn chằm chằm vào cô không dời đi, ba mẹ người đó vừa thấy đã biết con trai mình muốn kết hôn với người như vậy. Họ sẽ so sánh cô với người đang im lặng ngồi bên cạnh, dù diện mạo của những cô gái ấy bình thường, nhưng cách ăn mặc khéo léo phù hợp với tiểu thư khuê các, đây mới đúng là người nên chọn làm dâu, vì thế nhanh chóng quyết định!
Những thanh niên kia cũng sẽ không có nhiều phản đối, bởi vì bọn họ biết mình là người phải lo sự nghiệp, công việc luôn quấn quanh thân, cưới vợ về chỉ để đặt trong nhà, những cô gái bình thường nhu thuận như vậy mới thích hợp, sẽ khiến bọn họ yên tâm. Còn người giống như Liễu Tuyệt Luận, có thể mê đắm bọn họ, cũng có thể mê đắm người khác, cưới về làm vợ, chẳng khác nào ngày ngày phải lo lắng đề phòng bị cướp đi.
Vì vậy, Liễu Tuyệt Luân trở thành bà mối vạn năng chỉ bằng việc nắm bắt được tâm lý thành kiến trong tình yêu và hôn nhân của người Trung Quốc. Cứ như vậy mà mấy năm nay cô làm mối được cho không ít chị em gái trong gia tộc mình, cùng vài cô nàng trong hội giao lưu. Việc này khiến cho vô số người lớn, đàn em đối với cô vô cùng cảm kích, đến nỗi cái ghế nữ hoàng giao tiếp nếu cô không ngồi thì chẳng ai dám ngồi.
Hạ Thi Khâm uống cạn ly rượu, nhếch miệng cười nhạo: Nguyên nhân quan trọng nhất khiến phụ nữ thích Liễu Tuyệt Luân, vì biết cô không phải là mối đe dọa, sẽ không tranh đoạt đàn ông với họ, bởi Liễu Tuyệt Luân thích là phụ nữ.
Hơn nữa, còn là một người cũng có đại danh trong giới thượng lưu giống cô ấy, vừa có tiền vừa có thế, một người không thể chê vào đâu.
Đúng vậy, Hạ Thi Khâm chính là người đó.
Cuộc tình của cô với Liễu Tuyệt Luân luôn là chủ đề bán tán không ngừng nghỉ trong các buổi yến tiệc, dù đã qua nhiều năm rồi nhưng chuyện của họ vẫn được mọi người nhắc tới không chán chút nào. Từ lúc tạo một làn sóng xôn xao lớn trong giới thượng lưu của Hồng Kông và Macao, đến lúc tất cả mọi người đều cảm thấy nó là bình thường, rồi các bậc cha chú cũng tranh nhau chúc mừng họ, đến bây giờ cũng đã sáu năm.
Có lẽ vào sáu năm trước, không ai sẽ tin, đến chính cô cũng không tin được mình sẽ cùng một người duy trì mối quan hệ lâu như vậy. Dù sao Hạ Thi Khâm từ nhỏ đã vô cùng độc lập, từ lúc 14 tuổi bắt đầu tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc đến bây giờ, cuộc sống của cá nhân của cô cũng như thủ đoạn kinh doanh vẫn không ngừng bị chê trách. Từ 14 tuổi khi cô chỉ biết đắm chìm vào công việc, cho tới 23 tuổi thong thả đi lên Đại học, qua tám chín năm cô hiểu biết đủ loại phụ nữ, những người đẹp bên cô cứ đến rồi đi. Có thể nói tốc độ đổi bạn gái của cô còn nhanh hơn thay quần áo.
Hơn nữa Hạ Thi Khâm theo đuổi phụ nữ chưa bao giờ cần dùng thủ đoạn, như kiểu theo dõi bám chặt hay làm khác người. Trời cho cô bề ngoài xinh đẹp, gia thế hiển hách cùng khí chất giỏi giang, khiến Hạ Thi Khâm có một loại mị lực riêng biệt. Trong thời còn trẻ ưa càn quấy, những phụ nữ có tiếp xúc với cô tất cả dường như đều tự nhiên bị cô hấp dẫn, trong đó có cả những người đã có tình yêu ổn định hay thậm chí còn có gia đình. Dù mấy năm đó Hạ Thi Khâm có quậy phá hệt một đứa trẻ hư hỏng, thì những người lớn trong gia tộc đều chỉ biết cưng chiều, dung túng cô. Còn người ngoài thì dù có hận, vẫn tranh giành nhau mong được hợp tác làm ăn với cô, bởi hợp tác cùng Hạ Thi Khâm là một sự đảm bảo, chắc chắn thu được lợi nhuận về. Thật sự là vừa yêu vừa hận!
Vậy mà cô lại có thể cùng Liễu Tuyệt Luân duy trì sáu năm, cũng vì thế mọi người say sưa nói, Liễu Tuyệt Luân đẹp không chỉ làm đàn ông mê muội, mà ngay cả phụ nữ cũng mê luyến không thôi. Thuần phục được cả người bao năm qua luôn được giới thượng lưu gọi là "Nữ đại gia chuyên đổi bạn gái", "Người phụ nữ không có trái tim" như Hạ Thi Khâm, tạo dựng lên một câu chuyện "Kim nữ ngọc nữ" đẹp như mơ. Thật là một việc đáng mừng, ai cũng muốn nghe!
Nhưng xinh đẹp thì sao, Hạ Thi Khâm yên lặng quan sát người phụ nữ đang khôn khéo nói cười ấy. Xinh đẹp rồi cũng sẽ phai màu. Cô công nhận cô ta rất đẹp, không nói quá nhưng trong tất cả những người phụ nữ đẹp mà cô từng biết, không ai sánh được với phong thái và vẻ đẹp mỹ lệ của Liễu Tuyệt Luân. Thế nhưng khi xinh đẹp chi là thứ duy nhất cô ấy có, hoặc xinh đẹp trở thành món ăn ngày nào cô cũng nếm trong suốt sáu năm trời, thì dù có xinh đẹp đến lóa mắt đi nữa, cũng không đủ để hấp dẫn toàn bộ tâm trí một người.
Năm đó bởi vì Liễu Tuyệt Luân đẹp, bởi vì Liễu Tuyệt Luân rất kiêu ngạo khó theo đuổi như mọi người đồn, vì thế cô mới theo đuổi, và hơn nữa có được trong tay.
Sau đó, cô cảm thấy Liễu Tuyệt Luân cũng bình thường. Xinh đẹp, có tiền nhưng hàng đêm chơi bời, trong đầu thì không có một chút lý tưởng. Mỗi ngày ngoài việc dạo một vòng tuần tra hội sở cao cấp mà cô đã giúp cô ta thuê người quản lý chuyên nghiệp xử lý, thì cô ấy chỉ biết tiêu tiền cùng làm nũng, hưởng thụ. Hệt như bao tiểu thư, công tử nhà giàu dốt nát khác.
Vào lúc nửa đêm khi cô chợt nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, cô sẽ hưng phấn nói hết từ đầu tới cuối cho cô ấy nghe, để cùng chia sẻ thời gian vui mừng đó, thì cô ta lại chỉ đáp vài câu khen ngợi qua loa, sau đó giục cô ngủ sớm. Hay có lúc cô vô cùng bận rộn bởi vì gặp vấn đề khó giải quyết trong công việc, thì Đại tiểu thư ấy lại không ngừng giận dỗi cáu kỉnh đòi cô phải đưa đi ra ngoài ăn hay chơi, đến nỗi một chút góp ý giải quyết khó khăn cũng không có.
Chính mình thấy cô ấy thích xã giao, cũng am hiểu nhất về việc ấy, nên vất vả chuẩn bị mở cho cô một hội sở, cái gì cũng sắp xếp chu đáo cho cô. Kết quả Đại tiểu thư không hề có chút chí cầu tiến, hội sở sang trọng đầu tư mấy triệu bị cô nàng hoa lệ biến thành câu lạc bộ tư nhân. Đến lúc mở cửa rồi cũng để khách tới phải lấy số xếp hàng, khiến bạn bè làm ăn của cô thường xuyên tìm cô cầu cạnh, chỉ mong có thể đi cửa sau vào tiêu tiền trong hội sở của Liễu Tuyệt Luân. Thật là làm cho người ta dở khóc dở cười.
Nhưng Liễu đại tiểu thư mặc kệ, cô cảm thấy cuộc đời là phải thư thả an nhàn, vui chơi ca hát, làm đẹp, xem tạp chí tám chuyện, trang điểm, cùng uống trà chiều hay dạo phố mua hàng với bạn bè, cần gì phải vì mấy vị khách kia mà dậy sớm hơn năm phút chứ? Mặc kệ!
Hạ Thi Khâm nghĩ, người xinh đẹp cô đã gặp nhiều, trong mắt cô xinh đẹp cũng không phải là điều hấp dẫn nhất. Có lẽ, người có thể khuấy động nhiệt tình trong cô phải là một người làm việc cẩn trọng, sống cố gắng, và biết trận trọng mọi thứ mình đã phấn đấu tạo ra. Người như vậy thường đơn thuần giản dị, tuy không mỹ lệ mê người nhưng lại có sức sống thanh xuân. Đó là những điều mà mọi người quanh cô không có được, vì vậy khiến cô dù chỉ gặp được một lần đã nhớ mãi không quên.
Hạ Thi Khâm nhíu mày, không ngờ rằng mình lại chợt nhớ tới một người con gái khác. Cô gái ấy chỉ là một viên chức nhỏ làm thiết kế nội thất cho thuyền của công ty. Nếu không phải lần đó cô ngoại lệ tự mình đi nghe thảo luận thiết kế, còn ba phen bảy bận vô tình tiếp xúc với cô gái đó lúc nghỉ giải lao, thì chắc cả đời cũng không biết mặt nhau được, không ngờ tối nay lại tự nhiên nhớ tới.
– – – – – – – –
"Mang túi xách đến đây chưa? Tốt, đưa cho tôi nào." Liễu Tuyệt Luân mở chiếc túi Chanel đen lấy ra một hộp thuốc nhỏ tinh xảo, tiếp tục mở hộp ra kiểm tra các viên thuốc đủ loại ở bên trong, đồng thời nói với nhân viên phục vụ: "Cậu có thấy giám đốc Hạ ở đâu không? Tôi đã dặn tối nay phải đặc biệt lưu ý đến cô ấy, bây giờ đưa tôi đi tìm nào."
"Cô, cô chủ... giám đốc Hạ vừa nãy vẫn còn đứng cạnh cầu thang uống rượu, tôi vẫn luôn lưu ý tới cô ấy không lơ là chút nào. Vừa rồi cô nói tôi đi lấy túi nên mới rời khỏi chỗ, lúc quay về đã không thấy cô ấy đâu..." Nhân viên phục vụ sắc mặt lo lắng sợ đã làm sai việc.
"Cô ấy uống rượu?! Không phải tôi đã bảo đừng để cô ta uống rượu à. Thuốc còn chưa uống, cơm cũng không chịu ăn! Trong những việc tôi giao cho cậu cậu đã làm được gì? Bảo cậu đứng yên tại chỗ nhìn một người thôi cũng làm mất dấu, cậu còn đứng đây làm gì? Đi tìm mau, tìm thấy người thì nhận lương tháng này rồi cuốn gói, còn không thấy thì nghỉ việc luôn đi!" Liễu Tuyệt Luân nói xong liền xoay người đi xung quanh tìm.
Nhân viên phục vụ khóc không ra nước mắt, anh ta lo sợ cũng không phải không có lý do. Liễu tiểu thư bình thường hòa nhã, nhưng đã là Đại tiểu thư thì luôn có tính ngạo mạn. Càng là những tiểu thư xinh đẹp có tiền, thì tính kiêu căng ngang ngược càng cao, có thấy không!
Trong hội trường, tiệc tối đã đến hồi kết thúc, vũ hội sắp được bắt đầu, mọi người đều ngóng trông chủ nhân của yến hội, tiểu thư Liễu Tuyệt Luân xinh đẹp cùng Hạ Thi Khâm sẽ nhảy bản khiêu vũ mở màn.
Truyện khác cùng thể loại
404 chương
35 chương
26 chương
7 chương
105 chương
58 chương