Chương 75: Sinh bệnh chính là Sở Nghĩa. Gặp xui xẻo cũng là Sở Nghĩa. Hôm nay Tần Dĩ Hằng so với bất kì thời điểm nào lúc trước đều phải cao hứng hơn, từ trước bắt Sở Nghĩa gọi lão sư, gọi tiếng lão công rồi cũng thôi. Hôm nay sau khi bắt Sở Nghĩa gọi còn muốn Sở Nghĩa nói thích hắn. Sở Nghĩa sau khi nói hắn lại hỏi. "Thích anh bao nhiêu?" "Rất thích anh." "Nói như thế nào?" "Lão công em rất thích anh." "Anh cũng thích em." ...... Buổi tối, Sở Nghĩa ăn xong cơm chiều lại uống một viên thuốc hạ sốt, Tần Dĩ Hằng có một số việc còn chưa kịp xử lý, ăn cơm xong liền đi đến thư phòng. Sở Nghĩa nhàn rỗi lại nhàm chán, cũng ở thư phòng bồi hắn. Vốn chỉ là ngồi ở một bên, còn tìm một quyển sách trên kệ sách xem, nhưng chỉ mới xem được một lát, Sở Nghĩa cũng có chút vô vị. Vì thế, hắn đem lực chú ý chuyển tới trên người Tần Dĩ Hằng. Tần Dĩ Hằng rất nghiêm túc đánh chữ, toàn bộ thư phòng đều âm thanh của hắn gõ bàn phím, Sở Nghĩa thả sách lại chỗ cũ, ghé vào trên bàn nhìn chằm chằm Tần Dĩ Hằng. Trong lúc nhìn, Sở Nghĩa liền nổi lên ý xấu. Không biết là do phát sốt cho hắn dũng khí, hay là dựa vào vì phát sốt nên cố tình làm, Sở Nghĩa nhìn chằm chằm đùi của Tần Dĩ Hằng không bao lâu, liền đứng lên rồi trực tiếp ngồi lên. Tần Dĩ Hằng đang gõ bàn phím, bị Sở Nghĩa quấy nhiễu như vậy, lại gõ rất nhiều chữ không cần thiết trên màn hình. Sở Nghĩa điều chỉnh dáng ngồi, cùng Tần Dĩ Hằng mặt đối mặt, cằm đặt lên vai Tần Dĩ Hằng, rũ đầu nằm sấp. "Có thể quấy rầy không anh?" Sở Nghĩa hỏi. Tần Dĩ Hằng cười một tiếng: "Đến như vậy rồi mới hỏi?" Sở Nghĩa giúp Tần Dĩ Hằng trả lời: "Có thể." Tần Dĩ Hằng vuốt lưng Sở Nghĩa, tiếp tục gõ một chuỗi văn vừa nãy chưa gõ xong mà gõ cho xong, tiếp theo mở một video. Thanh âm từ trong máy tính truyền tới, Sở Nghĩa tò mò quay đầu lại nhìn, rồi lại quay đầu quay lại. Tần Dĩ Hằng phát hiện, Sở Nghĩa khi sinh bệnh, phá lệ dính người. Dính hắn như vậy, không khỏi làm hắn nhớ đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Khi ở quán bar, Sở Nghĩa cũng có biểu hiện đến có chút dính người, sau đó lại tới trên giường, Sở Nghĩa liền bắt đầu gắt gao quấn lấy hắn. "Mệt sao?" Tần Dĩ Hằng vỗ đầu Sở Nghĩa. Sở Nghĩa đáp: "Ân." Tần Dĩ Hằng: "Uống thuốc rồi sẽ buồn ngủ." Sở Nghĩa: "Ân." Tần Dĩ Hằng: "Đi ngủ?" Sở Nghĩa: "Không ngủ." Tần Dĩ Hằng: "Vừa rồi em đọc sách gì vậy?" Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Đã quên." Tần Dĩ Hằng cười: "Không nhìn sao." Sở Nghĩa: "Em chỉ lật có hai trang." Tần Dĩ Hằng: "Anh xem xong cái video này liền kết thúc." Sở Nghĩa: "Không sao cả, anh cứ bận đi." Tần Dĩ Hằng cười thấp một tiếng, xoa nhẹ cái gáy Sở Nghĩa một chút: "Mệt thì ngủ đi." Video Tần Dĩ Hằng xem luôn là kiểu dài dòng và nhạt nhẽo, Sở Nghĩa căn bản không cần xem, chỉ cần nghe âm thanh cũng đủ để thôi miên hắn. Sau lại liền trực tiếp nằm trên người Tần Dĩ Hằng ngủ. Sở Nghĩa hôm nay thật sự mệt mỏi, chờ Tần Dĩ Hằng xem xong video này, lại trả lời mấy phong bưu kiện, Sở Nghĩa đã ngủ như chết, động như thế nào cũng không tỉnh. Tần Dĩ Hằng không có đánh thức hắn, trực tiếp ôm trở về phòng ngủ. Vừa mới lên giường, di động Sở Nghĩa liền vang lên. Sở Nghĩa ngủ như chết không có động tĩnh, Tần Dĩ Hằng lấy điện thoại từ trong túi hắn ra, thấy là cuộc gọi từ Chương Khải. Tần Dĩ Hằng nhận, nghe. "Tiểu Nghĩa, cậu biết chuyện của ba cậu như thế nào không?" Tần Dĩ Hằng từ trên giường đứng lên: "Là tôi." "Ách, anh, cái kia, Tần, a," Chương Khải ở bên kia suy nghĩ vài giây để xưng hô, rốt cuộc cũng nghĩ ra được: "Tần tiên sinh xin chào, Sở Nghĩa đâu?" Tần Dĩ Hằng đi đến bên cửa sổ: "Em ấy ngủ rồi." "Ngủ?" Chương Khải nghi hoặc: "Hiện tại mới 10 giờ a." Tần Dĩ Hằng: "Em ấy hôm nay có điểm mệt, liền ngủ rồi." "Mệt...... Khụ khụ ân ân, cũng đúng, anh mới trở về, ha ha ha." Tần Dĩ Hằng: "Làm sao vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?" Chương Khải a một tiếng: "Muốn nói với cậu ấy chuyện của ba cậu ấy, ách, cái kia, anh biết chuyện của ba cậu ấy không?" Tần Dĩ Hằng: "Tôi biết." Chương Khải bên kia không quá xác định Sở Nghĩa đã nói những gì với Tần Dĩ Hằng, thử hỏi câu: "Anh đã biết cái gì?" Tần Dĩ Hằng: "Tôi cái gì cũng biết," Tần Dĩ Hằng nói nhìn Sở Nghĩa trên giường: "Trần Kiến Thế ngày hôm qua tới thành phố A." "Thao!" Chương Khải mắng một tiếng: "Hắn quả nhiên đi." Lúc này hắn xác định Tần Dĩ Hằng đều đã biết tất cả. "Hắn có làm gì Sở Nghĩa không anh?" Chương Khải quan tâm nói. Tần Dĩ Hằng: "Không có chuyện gì ." Chương Khải ai thanh: "Anh đã biết cũng tốt, khá tốt, hai lần trước ba cậu ấy tới, cậu ấy đều tự mình giải quyết, ông già hỗn đản này không có bản lĩnh gì, chỉ biết uy hiếp Sở Nghĩa, nói muốn cho hắn biết, còn tuyên bố phải cho mẹ của Sở Nghĩa đẹp mặt," Chương Khải dừng một chút: "Những việc này anh biết không?" Thanh âm Tần Dĩ Hằng trầm thấp: "Hiện tại mới biết." Chương Khải bên kia tạm dừng vài giây, đột nhiên thở dài: "Em hôm nay gọi điện thoại là muốn nói, hôm nay bệnh viện truyền tới bảo cảnh sát đã mang Trần Kiến Thế đi, nói là người nhà đối phương đột nhiên không chịu giải quyết riêng, bắt lấy hắn gây chuyện chạy trốn không tha." Tần Dĩ Hằng thấp giọng mà ừ một tiếng. Chương Khải suy đoán: "Anh biết việc này?" Tần Dĩ Hằng: "Biết." Chương Khải lại thoáng suy đoán: "Sẽ không phải là anh làm đi?" Tần Dĩ Hằng: "Là tôi làm." "Đệt đệt đệt!" Chương Khải bên kia hô to lên: "Anh đang quá siêu quá siêu rồi!" Chương Khải tiếp tục hùng hùng hổ hổ: "Trần Kiến Thế là tên vương bát đản chỉ dựa được vào khuôn mặt của mình, hiện tại ngã xuống như vậy, hắn mấy năm nay, ai," Chương Khải buông tiếng thở dài: "Cũng chính là Tiểu Nghĩa không muốn nghe tin tức của ổng, bằng không em có thể nói cả đêm." Tần Dĩ Hằng: "Cậu nói đi, tôi nghe." Chương Khải bên kia đại khái là do quá hưng phấn, bị Tần Dĩ Hằng thúc đẩy như vậy, lập tức hăng hái. "Nửa năm trước Trần Kiến Thế đột nhiên đi thành phố A tìm Tiểu Nghĩa lấy tiền, em liền biết khẳng định là có vấn đề, Tiểu Nghĩa lúc ấy muốn lấy tiền tống cổ ông ta cho xong việc, bảo em đừng động, em có thể mặc kệ sao, vì thế em liền đi tra xét một chút." "Ông ta sau khi cùng mẹ Tiểu Nghĩa ly hôn , qua hai năm lại cưới một người, còn có công việc, sau lại vì công việc thất bại liền bắt đầu bạo hành gia đình, cùng trước kia giống nhau như đúc, lão bà ông ta nhịn mấy năm chịu không nổi liền ly hôn, công việc của ông ta nợ rất nhiều tiền, liền bắt đầu đánh cược, nợ tiền càng ngày càng nhiều, hại người một cái." "Ông ta cùng lão bà có sinh một đứa con, đứa bé kia phán cho lão bà ông ta, sau khi ly hôn, hắn còn đi theo lão bà đòi tiền, có thể là không muốn tới, liền tới tìm Tiểu Nghĩa." "Em cùng Tiểu Nghĩa là bạn học cùng lớp hồi sơ trung, em chưa từng gặp qua ba cậu ấy, họp phụ huynh hay gì đó đều là mẹ cậu ấy tới tham gia, có đoạn thời gian Tiểu Nghĩa thường xuyên xin nghỉ, ở trường học cũng không có nói chuyện yêu đương, sau đó lại trực tiếp chuyển trường đến thành phố A, sau khi lên đại học mới lại liên hệ, em mới biết được là chuyện như thế nào." "Tiểu Nghĩa rất không nghĩ nói đến chuyện của ba cậu ấy, em cũng không nhắc tới. " "Ai, mỗi lần nghĩ đến liền thấy tức giận. " Có lẽ là cảm thấy mình nói quá nhiều, Chương Khải sau khi nói xong ha ha cười: "Tần tiên sinh anh có thể giải quyết chuyện này thật sự là quá tốt." Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng: "Cảm ơn cậu. " Chương Khải ngượng ngùng cười một tiếng: "Không có chuyện gì, a cái kia, cũng không còn sớm, Tiểu Nghĩa bên kia không có việc gì là tốt, em cúp trước." Tần Dĩ Hằng: "Được, chuyện về Trần Kiến Thế về sau đừng nhắc tới." Chương Khải: "Được, em biết." Tần Dĩ Hằng cúp điện thoại rồi một lần nữa trở lại trên giường, phát hiện Sở Nghĩa đã tỉnh, đang mở to mắt nhìn hắn. Tần Dĩ Hằng dựa qua một chút: "Tỉnh?" Sở Nghĩa: "Tỉnh đã lâu." Chờ Tần Dĩ Hằng để điện thoại qua bên Sở Nghĩa, Sở Nghĩa mới phát hiện đó là di động của hắn. Sở Nghĩa nghi hoặc một tiếng, ánh mắt nhìn theo di động, lại một lần nữa trở lại trên người Tần Dĩ Hằng: "Anh nhận điện thoại của em?" Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Chương Khải gọi. " Sở Nghĩa nga thanh: "Nói lâu như vậy." Tần Dĩ Hằng: "Em nghe được cái gì?" "Nghe được anh nói ân ân ân được được được," Sở Nghĩa cười một chút: "Anh cùng ai gọi điện thoại cũng đều như vậy, ân ân ân, được được được, cùng em nói cũng như vậy." Tần Dĩ Hằng ôm lấy Sở Nghĩa: "Về sau anh sẽ nhiều lời hơn." Sở Nghĩa cười một chút, hỏi: "Chương Khải là tới nói chuyện ba em sao?" Tần Dĩ Hằng: "Ân." Sở Nghĩa: "Chương Khải thật tốt." Tần Dĩ Hằng: "Ân." Đầu Sở Nghĩa cọ cọ Tần Dĩ Hằng: "Anh cũng rất tốt." Sở Nghĩa nằm trong một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng, mày hơi hơi nhăn: "Tần Dĩ Hằng, anh có cảm thấy em rất phiền toái hay không." Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Sẽ không, sao lại thế được." Sở Nghĩa suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Em biết anh cũng đến tuổi rồi, muốn cưới một người an an ổn ổn qua cả đời, không nghĩ tới em phiền toái, phía sau còn có nhiều chuyện như vậy." Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn đôi mắt Sở Nghĩa. Hắn nghĩ đến đêm qua Sở Nghĩa nói, chuyện khi hắn còn nhỏ Trần Kiến Thế đưa hắn ra ngoài xã giao. Sở Nghĩa đóng như một tiểu nhân, ở với một đống đại nhân a dua nịnh hót, phải để ý sắc mặt người khác. "Sở Nghĩa," Tần Dĩ Hằng kêu tên của hắn: "Chúng ta hiện tại là quan hệ gì?" Sở Nghĩa trả lời: "Anh là lão công của em a." "Chúng ta là chồng của nhau, chúng ta cùng nhau kiến tạo nên một gia đình, chúng ta là người một nhà, không có gì phiền toái hay không phiền toái," Tần Dĩ Hằng nói: "Chúng ta là quan hệ bình đẳng, em có một ít tật xấu phải sửa lại" Sở Nghĩa ngơ ngác nhìn Tần Dĩ Hằng: "Tật xấu?" Tần Dĩ Hằng: "Đúng vậy, tật xấu." Sở Nghĩa: "Cái gì tật xấu?" Tần Dĩ Hằng: "Em có thể cân nhắc cảm xúc của anh, nhưng không nên xem sắc mặt của anh mà hành động." Bị Tần Dĩ Hằng vừa nói như vậy, Sở Nghĩa quả thật nghĩ tới rất nhiều chuyện. Từ lúc kết hôn đến bây giờ, hắn quả thật vẫn luôn để ý sắc mặt của Tần Dĩ Hằng, sợ hắn sinh khí, sợ hắn không cao hứng, ở nhà bất luận làm chuyện gì đều sẽ nghĩ, Tần Dĩ Hằng nếu biết sẽ nghĩ như thế nào. Sợ quấy rầy hắn, sợ rằng mình rất phiền toái. Tần Dĩ Hằng tiếp tục: "Không phải sợ anh, ở trước mặt anh muốn nói cái gì liền nói cái đó, em thậm chí có thể mắng anh." Sở Nghĩa phục một tiếng bật cười, hắn hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh có bị người nào mắng chưa?" Tần Dĩ Hằng: "Không có, nhưng em có thể." Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Anh có cái gì để bị mắng cơ chứ?" Tần Dĩ Hằng: "Muốn mắng người còn sợ không tìm thấy cớ?" "Quả thật có đạo lý," Sở Nghĩa nhìn Tần Dĩ Hằng: "Em hiện tại liền có thể mắng anh một câu." Tần Dĩ Hằng nhướng mày: "Em mắng đi." Sở Nghĩa cười đến rất vui vẻ: "Lần đầu tiên thấy người bị mắng còn vui vẻ như vậy." Tần Dĩ Hằng: "Mắng đi." Sở Nghĩa: "Tần Dĩ Hằng là một thẳng nam đại ngu ngốc." Tần Dĩ Hằng bị mắng đến cười một tiếng, trở mình cúi đầu nhìn Sở Nghĩa, cắn mặt hắn: "Em làm sao lại đáng yêu như vậy." Sở Nghĩa ngửa đầu cười, cũng tìm lấy cớ: "Bởi vì em phát sốt, thần trí của em không rõ." Tần Dĩ Hằng vạch trần hắn: "Em đã sớm hết sốt." Sở Nghĩa: "Ý niệm còn đang phát sốt." Tần Dĩ Hằng lại cười rộ lên. Tần Dĩ Hằng bắt đầu cọ Sở Nghĩa: "Ngày mai anh rảnh, anh tính toán để giữa trưa an bài hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, mọi người chính thức gặp mặt." Sở Nghĩa gật đầu: "Được a." Tần Dĩ Hằng: "Buổi tối cũng có thể rảnh, vừa lúc có thể cùng một đám bạn của em ăn một bữa cơm, cuối tuần ngày mai, bọn họ có rảnh không?" Sở Nghĩa gật đầu: "Có rảnh, bọn họ giữa trưa còn hỏi em đâu." Tần Dĩ Hằng cười: "Anh để Hứa Kính đặt nhà ăn, buổi sáng ngày mai nói địa chỉ cho em. " Sở Nghĩa cười:" Được, em sẽ giới thiệu anh thật long trọng cho bọn họ, tèn tén ten." Tần Dĩ Hằng lại bị Sở Nghĩa chọc cười. Tần Dĩ Hằng hỏi: "Về sau mỗi ngày có thể ý niệm có phát sốt không?" Sở Nghĩa lúc này rốt cuộc lại ngượng ngùng, hắn vội vàng lắc đầu: "Không thể." Tần Dĩ Hằng nắm cằm Sở Nghĩa, không cho hắn lắc đầu, cũng hôn lên hai cái: "Có thể." Sở Nghĩa tiếp tục ý niệm phát sốt: "Tôi đã giới thiệu Tần tiên sinh cho các vị qua đường, ngày mai Tần tiên sinh cũng sẽ lấy thân phận lão công của Sở Nghĩa cực kì lóe sáng đưa ra thị trường." Tần Dĩ Hằng nói tiếp: "Tôi quá vinh hạnh." Sở Nghĩa nắm tay lại đưa trước miệng Tần Dĩ Hằng: "Mời Tần tiên sinh phát biểu cảm nghĩ một chút." "Cảm ơn Sở tiên sinh cho tôi cơ hội lần này," Tần Dĩ Hằng cầm micro (aka tay Sở Nghĩa), đôi mắt nhìn micro, thập phần phối hợp, còn một bộ dáng lên lãnh thưởng: "Tôi cũng sẽ quý trọng cơ hội Sở tiên sinh cho tôi, về sau Sở tiên sinh không chỉ là tiểu tiên sinh của tôi, còn là tình nhân của tôi, ái nhân của tôi, tôi cũng sẽ nỗ lực làm một người chồng thật tốt."