Chương 74: Ánh nắng ấm tới đến cả trong tâm Sở Nghĩa. Hiện tại hắn đứng ở chỗ huyền quan, đứng ở trước mặt Tần Dĩ Hằng, đang cầm hoa, vui vẻ đến muốn bay lên. Lần này mặt hắn đỏ cũng cực kì nhanh chóng, vì thế hắn cúi đầu, chậm rãi nâng hoa lên. Tần Dĩ Hằng đột nhiên tiến một bước lại gần hắn, bởi vì giữa hai người có một bó hoa, Tần Dĩ Hằng đẩy hoa, hoa đẩy Sở Nghĩa, Sở Nghĩa đành phải lui về sau một bước. Tần Dĩ Hằng lại hướng phía trước một bước. Sở Nghĩa lại lui về sau. Như vậy một chút một chút, Sở Nghĩa bị Tần Dĩ Hằng đẩy đến cây cột bên cạnh huyền quan. Tần Dĩ Hằng thích nhất phân đoạn tới, Sở Nghĩa bị hoa cùng cây cột khống chế được. Bị hắn khống chế được. Tần Dĩ Hằng đặt hoa trên tay mình đặt ở một bên, còn từ trong tay Sở Nghĩa lấy hoa của hắn đi. "Ai ai." ánh mắt Sở Nghĩa đi theo hoa của mình, hắn muốn đoạt lại, nhưng tay Tần Dĩ Hằng vừa nhấc, hắn liền vồ hụt. Sở Nghĩa lại nhảy lên một chút, Tần Dĩ Hằng tiếp tục ngẩng đầu, cái gì cũng không thể chạm vào. Sở Nghĩa thu hồi tay, từ bỏ ý định lấy hoa, tiện thể cực kì thuần thục đội mũ của áo lên. Nhưng hắn không được như nguyện mà đội mũ lên, bởi vì Tần Dĩ Hằng ngăn cản hắn. Mặt Sở Nghĩa càng ngày càng hồng. Tần Dĩ Hằng: "Trốn cái gì?" Sở Nghĩa nhìn trái nhìn phải: "Không có a." Tần Dĩ Hằng: "Mặt đỏ vì sao lại trốn tránh anh?" Sở Nghĩa cúi đầu, cắn răng: "Rất xấu a." Tần Dĩ Hằng cười rộ lên: "Nơi nào xấu?" Sở Nghĩa lắc đầu: "Em đã thấy ảnh lúc mặt em đỏ, quá khó coi." Tần Dĩ Hằng tỏ vẻ không đồng ý với Sở Nghĩa, còn khẽ nắm cằm Sở Nghĩa, quay đầu hắn lại: "Là bởi vì cảm thấy xấu mới luôn trốn tránh anh?" Sở Nghĩa nghệch miệng: "Bằng không thì cái gì chứ?" Tần Dĩ Hằng cười rộ lên, hắn nhìn mặt Sở Nghĩa bắt đầu từ từ hết dần màu đỏ, bám vào người nhẹ nhàng cắn một ngụm trên gương mặt hắn. Tần Dĩ Hằng: "Về sau không cần trốn rồi, anh không cảm thấy xấu." Sở Nghĩa nhíu một chút mi, không tin nhìn Tần Dĩ Hằng: "Anh không cần gạt em." Tần Dĩ Hằng rất nghiêm túc: "Anh đã gạt em khi nào chưa?" Sở Nghĩa suy nghĩ một chút:"Hình như không có." Tần Dĩ Hằng cười cười, giơ tay gõ đầu Sở Nghĩa đầu. Sở Nghĩa nhấp miệng, Tần Dĩ Hằng gần đây hình như rất thích gõ hắn đầu. Thình lình sinh ra lòng hiếu học, Sở Nghĩa hỏi: "Anh từ chỗ nào học được," Sở Nghĩa cũng ngẩng đầu gõ đầu Tần Dĩ Hằng: "Cái này." Tần Dĩ Hằng bắt lấy tay Sở Nghĩa, lại gõ đầu Sở Nghĩa ba cái. Một bên gõ một bên nói: "Không từ chỗ nào học, chỉ là muốn gõ em." Sở Nghĩa: "Được thôi." Có lẽ là theo bản năng muốn cười, nhưng lý trí lại nói cho chính mình không thể cười đến quá vui, từ nãy cho đến bây giờ, cơ bắp trên mặt Sở Nghĩa đều đang phối hợp hắn, cong một cái liền có biểu tình muốn cười hay không muốn cười. Cho nên cứ như vậy trong chốc lát, mặt của hắn có điểm mỏi. Hắn nâng tay lên, xoa nhẹ mặt hai cái. Tần Dĩ Hằng nhìn thấy như vậy cũng xoa mặt hắn. Hắn xoa xong hỏi: "Mặt em còn hồng không?" Tần Dĩ Hằng: "Còn có chút." Sở Nghĩa nghiêng đầu một chút, đưa một bên tai cho Tần Dĩ Hằng xem: "Nơi này thì sao? Lỗ tai còn hồng không?" Tần Dĩ Hằng không có trả lời Sở Nghĩa về vấn đề tai, bởi vì hắn nhìn chằm chằm nửa giây, liền đỡ lấy eo Sở Nghĩa, hôn lên. Đồ ăn đưa tới cửa, nào có đạo lý không ăn. Tai của Sở Nghĩa có bao nhiêu mẫn cảm, chỉ là gần đụng tới, Sở Nghĩa thiếu chút nữa mềm chân tại chỗ. Tần Dĩ Hằng lại tới gần một bước, cũng để vào trong miệng vành tai Sở Nghĩa. Tiếng hít thở không quá đều ở bên tai, ấm áp lại nóng . Vốn dĩ lỗ tai không quá hồng, lại bị hôn như vậy, tức khắc đỏ, còn rất nóng. Đánh giá mềm mại cùng mềm mại đánh, va chạm ra rất nhiều lệnh cùng khí vị khiến người say mê. Sở Nghĩa không nhịn được đặt cằm lên vai Tần Dĩ Hằng, cũng không tự kìm được nhắm hai mắt lại. Tần Dĩ Hằng là người của hắn, một người đàn ông tài giỏi hoàn hảo còn có chút bá đạo , hắn muốn ăn cái gì, chưa có cái gì không ăn được. Sở Nghĩa chỉ là đồ ăn, hắn có đôi khi là bánh ga tô nhỏ của Tần Dĩ Hằng tiểu bánh kem, có đôi khi là bữa tiệc lớn để Tần Dĩ Hằng tham lam, có đôi khi chỉ là một bộ xương cốt cho Tần Dĩ Hằng, có đôi khi lại là một vong hồn hạ miệng không còn hơi thở của Tần Dĩ Hằng. Thế nào hắn cũng được, thế nào hắn cũng có thể. Hắn hưởng thụ người nam nhân này cắn nuốt, cũng không muốn có sức chống cự. Tần Dĩ Hằng ở trên lỗ tai dừng lại thật lâu mới rời đi, Sở Nghĩa mở mắt ra nhìn Tần Dĩ Hằng, không khí đã biến hóa một tí, hơn nữa cũng trở nên không giống trước rất nhiều. Hai bó hoa đang ở bên cạnh, hương hoa hồng nhàn nhạt không ngừng không ngừng truyền đến, kích thích hệ thần kinh, Sở Nghĩa hưng phấn đến không có biện pháp bình tĩnh lại. Hắn nuốt một chút nước miếng, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh làm thế nào biết em thích anh?" Tần Dĩ Hằng nhìn đôi mắt Sở Nghĩa, thanh âm rất ôn nhu: "Phán đoán rất tốt." Rất nhiều người đều nói, thích một người rất không dễ dàng giấu đi. Cho dù hành vi của bạn giấu kín, nhưng ánh mắt của bạn lại vừa nhìn liền hiểu ngay. Sở Nghĩa sẽ không nói dối, cũng giấu chuyện không được, hắn thích Tần Dĩ Hằng nhiều như vậy, làm sao có thể giấu được. Sở Nghĩa cười một chút: "Anh không hỏi em xem, em làm sao mà biết được sao?" Tần Dĩ Hằng há miệng ra, rồi lại không nói, đột nhiên cười một chút, phối hợp Sở Nghĩa: "Như vậy xin hỏi Sở tiên sinh, em như thế nào phát hiện anh thích em?" Sở Nghĩa phụt một tiếng cười rộ lên. "Cái gì a," Sở Nghĩa nhíu một chút mi, cười nói: "Anh vừa mới nói cái gì, hay thu lại đi a." Tần Dĩ Hằng: "Anh vừa mới muốn nói, anh truy em lâu như vậy, em không phát hiện được, vậy chẳng phải là rất thất bại sao." Sở Nghĩa dương một chút mi: "Nguyên lai là anh có truy em a." Tần Dĩ Hằng: "......" Sở Nghĩa ha ha cười rộ lên, hắn làm trò, Tần Dĩ Hằng lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn lại chuyện mấy ngày này xảy ra một chút. "Đúng đúng đúng đúng," Sở Nghĩa nói thêm từ đúng, điểm một chút đầu: "Xác thật là có ở truy em, là có." Tần Dĩ Hằng sau khi dừng một lúc lâu, rồi lại không biết nên biểu hiểu cảm xúc của mình như thế nào, đành phải cúi đầu cắn lên mặt Sở Nghĩa một cái. Sở Nghĩa a một tiếng cười rộ lên: "Ha ha ha, đau a." Vì an ủi để an ủi vị Tần tiên sinh này, Sở Nghĩa cũng nói: "Vậy anh có nhìn ra em cũng truy anh không?" Tần Dĩ Hằng lộ ra biểu tình kinh ngạc: "Phải không?" Sở Nghĩa lại ha ha cười rộ lên. Bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì đây? Sở Nghĩa: "Cho nên, như vậy, anh lúc nãy vì sao lại thay đổi cái cách nói, vì sao vẫn phối hợp với em?" Tần Dĩ Hằng chớp đôi mắt: "Anh muốn yêu đương với em." Sở Nghĩa hít một hơi thật sâu. Nghiêm trang mà nói lời nói như vậy thật là, quá hạnh phúc. Tần Dĩ Hằng tiếp tục nghiêm trang: "Bọn họ nói, người khi yêu đương sẽ trở nên ấu trĩ, biết rõ còn cố hỏi, phối hợp lẫn nhau." Sở Nghĩa nuốt nước miếng: "Bọn họ là ai?" Tần Dĩ Hằng: "Người trên mạng." Sở Nghĩa nga thanh: "Trách không được." Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa: "Sự thật chứng minh là đúng." Sở Nghĩa cười giả: "Hắc hắc hắc." Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn môi Sở Nghĩa: "Không nói nữa, cho anh hôn một cái, thật lâu rồi chưa có hôn em." Hắn nói xong bắt lấy tay Sở Nghĩa, dùng phương thức hắn thích nhất để hai tay Sở Nghĩa ra phía sau đè bên tường. Lúc môi Tần Dĩ Hằng chuẩn bị đụng tới môi Sở Nghĩa, Sở Nghĩa đột nhiên mở to mắt, cũng rụt lại một chút. Sở Nghĩa: "Không đúng, không được." Tần Dĩ Hằng thoáng ngẩng đầu: "Làm sao vậy?" Sở Nghĩa: "Em đang bệnh, sẽ lây bệnh cho anh." Tần Dĩ Hằng không để bụng mà ân một tiếng, nghiêng đầu né mũi của Sở Nghĩa, hôn lên. Quả nhiên là sinh vật đáy của chuỗi thực vật, hắn không có quyền lên tiếng. Chính như Sở Nghĩa. Hắn chỉ có thể chờ để cho ăn để nuôi, ăn chút đồ mềm mại, biểu hiện tốt, là có thể có cơ hội để hô hấp một lát. Biểu hiện không tốt, vậy vẫn luôn bị ăn. Vẫn luôn ăn. Vẫn luôn bị ăn. Vẫn luôn ăn. Vẫn luôn bị ăn. Bị ăn ở khắp nơi, đến tận hứng, mới có thể bị buông ra, sau đó mặc người xâu xé. Không biết là Tần Dĩ Hằng trở nên lười, hay là hắn có chút gấp. Hay là lại nghĩ đến điều gì mới mẻ, sau khi hôn xong, Tần Dĩ Hằng thế mà lại ôm Sở Nghĩa đến trên tủ giày. Hai bó hoa vừa rồi, một trái một phải lần lướt để hai bên cạnh Sở Nghĩa, lúc này, mùi hương càng lúc càng đậm. Tần Dĩ Hằng thấp giọng nói với Sở Nghĩa: "Mở máy sưởi lớn hơn một chút." Sở Nghĩa có chút suy tư, quay đầu mở lớn độ ấm của máy sưởi lên. Đồng thời với độ ấm lên cao, trang thái lúc này của Sở Nghĩa cũng thay đổi. Bánh ga tô nhỏ biến thành đại xương cốt. Tần Dĩ Hằng cũng trở nên hung. Tủ giày bên này thiết kế không có bất kì nơi nào để vịn lại, lúc tình đến nồng, tay Sở Nghĩa loạn đến hoảng, chỉ nắm được một chút cánh hoa. Sau đó hoa bị hắn không chút lưu tình mà đẩy xuống dưới mặt đất. Cổ của Tần Dĩ Hằng cổ cũng bị hắn cào có cả vết thương. Mơ hồ, Tần Dĩ Hằng bắt đầu không ngừng gọi hắn là bảo bảo, cũng bắt hắn nói chuyện. Sở Nghĩa cái gì cũng đều nói. Nghe lời đến đòi mạng. Vì phòng ngừa rớt xuống tủ giày, cơ bắp nơi nào đó của Sở Nghĩa dùng sức vô cùng. Cũng bởi vậy, hắn cảm nhận được cảm giác chưa từng trải qua. Tại chỗ. Cất cánh. Cuối cùng cổ họng của Sở Nghĩa khô khốc, cả người không còn một chút sức lực mà ghé vào trên vai Tần Dĩ Hằng. Trên đùi của hắn đều có vết góc vuông từ tủ giày, có vài nơi bị đè nặng, thậm chí còn đỏ lên. Sở Nghĩa nhìn một cái bình nhỏ trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi Tần Dĩ Hằng: "Tại sao ở cửa cũng có cái này?" Tần Dĩ Hằng cũng cúi đầu nhìn: "Trong nhà rất nhiều nơi đều có." Sở Nghĩa vùi đầu càng sâu, cũng sử dụng câu kia của Tần Dĩ Hằng biết rõ còn cố hỏi: "Làm gì a?" Tần Dĩ Hằng: "Em nói đi?" Sở Nghĩa rầu rĩ cười rộ lên. Tần Dĩ Hằng tựa hồ, hình như, có lẽ là. Học hư. Lại nằm một lát, Tần Dĩ Hằng đỡ vai Sở Nghĩa, sờ lên đầu hắn một chút. Sở Nghĩa bĩu môi: "Anh không biết em là người bệnh sao? Còn khi dễ em." Tần Dĩ Hằng cười thấp môt tiếng: "Anh phát hiện khi em bị bệnh phá lệ đáng yêu." Sở Nghĩa: "Em không đáng yêu." Tần Dĩ Hằng: "Em đáng yêu." Sở Nghĩa thỏa hiệp lui một bước: "Hệ thận kinh của em đã cháy hỏng." Tần Dĩ Hằng nở nụ cười. Không ở cửa lâu nữa, Tần Dĩ Hằng lại ôm Sở Nghĩa đi tới phòng ngủ. Hai người tắm qua một chút, Tần Dĩ Hằng lấy nhiệt kế đo một lần nữa cho Sở Nghĩa. Sở Nghĩa hữu khí vô lực ngồi xuống, lại hữu khí vô lực nói: "Khẳng định càng nóng." Tần Dĩ Hằng nhìn nhiệt độ ở trên: "Nếu là không thì sao?" Sở Nghĩa xoay tròng mắt một vòng, còn liếc Tần Dĩ Hằng một cái: "Không có vậy để cho anh khi dễ lần nữa." Sở Nghĩa nói xong câu đó liền nhắm hai mắt lại. Hắn tuyệt đối là hệ thần kinh bị cháy hỏng, này là vừa nói cái gì a. Tần Dĩ Hằng có thể hỏi lại hắn, khẳng định là không nóng. Hắn quả thật là còn muốn. Nhưng không cần thiết. Đem tố cầu(?) nói rõ ràng như vậy đi. "Em xem." Tần Dĩ Hằng đưa nhiệt kế tới trước mắt hắn. Sở Nghĩa chỉ nhìn thoáng qua, lại nhắm hai mắt lại, nói ra một tiếng thật dài: "Ồ." Thời gian tiếp theo, lực chú ý của hắn đặt ở trên người Tần Dĩ Hằng. Ở dư quang của hắn, thấy Tần Dĩ Hằng bỏ nhiệt kế vào hộp trong suốt, thả lại vào ngăn kéo. Sau đó hắn đổ chén nước. Tự mình uống một ngụm trước. Rồi đưa cho Sở Nghĩa uống một ngụm. Lại tiếp theo, Tần Dĩ Hằng để ly nước lại trên bàn. Sau đó, đi tới, xốc chăn lên. Động tác Tần Dĩ Hằng vẫn luôn chậm rãi, trong nháy mắt tiến lên giường, động tác đột nhiên nhanh lên. Bàn tay to với tới, trực tiếp ôm Sở Nghĩa vào trong ngực, sau đó để nhưng cọng râu lún phún không quá dài cọ cổ Sở Nghĩa. "Bảo bảo, anh tới khi dễ em."