Chương 76: Buổi đêm hôm nay, Sở Nghĩa có giấc mơ thật dài cũng thật đẹp, trong mơ tất cả đều là Tần Dĩ Hằng. Khi tỉnh lại hắn phát hiện cái giấc mơ này chính là hiện thực. Ngày hôm qua hắn xin nghỉ một ngày, Tiểu Triển cùng Dung Dung chia sẻ một ít công việc của hắn, cho nên hôm nay Sở Nghĩa không còn lấy cớ lười biếng, buổi sáng sau khi cùng Tần Dĩ Hằng cùng nhau rời giường, rồi cùng nhau ngồi trên xe Tiểu Trần đến phòng làm việc. Tới phòng làm việc rồi, Tiểu Triển cùng Dung Dung quan tâm hỏi hai câu về chuyện hắn phát sốt, ba người như có như không hàn huyên vài câu, rồi bắt đầu làm việc. Máy tính mới mở ra cửa văn phòng đã bị gõ hai cái, tiếp theo cửa bị đẩy vào. Sở Nghĩa hướng bên kia nhìn, nhìn thấy người vào không nhịn được kinh ngạc. "Mẹ?" Sở Nghĩa đứng lên: "Sao mẹ lại tới đây?" Sở mẹ: "Nghĩ không muốn phiền con tí nữa đi đón mẹ, mẹ buổi sáng cũng không có việc gì, lại đây cùng nhau chờ." Sở Nghĩa cười một tiếng: "Mẹ ăn sáng chưa?" Sở mụ mụ: "Mẹ ăn rồi." Sở Nghĩa hỏi cái túi Sở mẹ cầm trên tay: "Trong đó là cái gì vậy ạ?" "Lễ gặp mặt a," Sở mẹ đề ra một chút: "Cho ba mẹ Tiểu Tần." Mẹ nói xong a một tiếng: "Con vừa hỏi mẹ mới nghĩ tới, gần đây có máy ATM không?" Sở Nghĩa gật đầu: "Có, mẹ muốn rút tiền?" Mẹ cười: "Đúng vậy, con không biết đi, mẹ mấy ngày hôm trước mới hỏi bà ngoại con, ở bên thành phố A nếu lần đầu tiên chính thức gặp mặt như vậy là phải cho phí sửa miệng." Sở Nghĩa nhướng mày: "Cho Tần Dĩ Hằng?" Mẹ: "Đúng vậy, cho cậu ấy, cậu ấy phải kêu mẹ là mẹ, không thể kêu a di." Sở Nghĩa tưởng tượng cảnh tượng Tần Dĩ Hằng cũng theo hắn gọi mẹ một chút. Hắn cười một chút: "Con có phải cũng có hay không?" Mẹ gật đầu: "Cũng có, con có thể thu hai phần đấy, ba mẹ." Mẹ hắn nói xong cười một chút: "Liền phải kêu người khác là mẹ." Sở Nghĩa vỗ vỗ bả vai mẹ: "Người một nhà mà." Cứ như vậy, trên đường mẹ hắn đi lấy tiền, Sở Nghĩa vội vàng cho gọi điện thoại Tần Dĩ Hằng. Bên kia rất nhanh liền nhận. "Tần Dĩ Hằng," Sở Nghĩa tâm tình rất tốt: "Em vừa mới biết một sự kiện." Tần Dĩ Hằng: "Chuyện gì?" Sở Nghĩa: "Mẹ em lại đây, bà ấy nói giữa trưa sẽ cho anh một bao lì xì lớn, anh đoán là dùng làm gì đi!?" Sở Nghĩa cho rằng Tần Dĩ Hằng sẽ đoán một ít lễ gặp mặt linh tinh, không nghĩ tới Tần Dĩ Hằng đoán cái đáp an thứ nhất chính là: "Phí sửa miệng." Sở Nghĩa kinh ngạc: "Anh làm sao lại biết?" Tần Dĩ Hằng nói: "Mẹ anh mới gọi điện thoại cho anh." Tiếp theo, Tần Dĩ Hằng nói lời Sở Nghĩa muốn nói: "Em cũng phải gọi ba mẹ theo anh." Sở Nghĩa nghe xong đột nhiên than một tiếng: "A, nói như vậy, người nào đó bắt em đổi xưng hô gọi ảnh là lão công cũng chưa cho em phí sửa miệng đâu, thật tội nghiệp em." Người nào đó ở bên kia cười: "Cho em." Sở Nghĩa được một tấc lại muốn tiến một thước: "Còn có Tần lão sư a, cũng muốn tính." Tần Dĩ Hằng: "Cho em." Sở Nghĩa không dứt, nói hươu nói vượn: "Ghi chú WeChat cũng sửa lại đâu." Ý cười Tần Dĩ Hằng càng sâu: "Nói như vậy, em có phải cũng phải cho anh phí sửa miệng hay không?" Sở Nghĩa: "Ân?" Tần Dĩ Hằng: "Xưng hô của em còn nhiều hơn." Sở Nghĩa: "...... Ách." Bảo bảo. Bánh ga tô nhỏ. Tiểu tiên sinh. Sở Nghĩa vội vàng nói: "Em còn gọi anh là tên đại ngu ngốc." Phản ứng Tần Dĩ Hằng đột nhiên rất nhanh: "Em là tiểu ngu ngốc." Sở Nghĩa: "Anh là tên đại bại hoại," Sở Nghĩa nói xong tự mình nở nụ cười: "Tần Dĩ Hằng anh thật ấu trĩ a." Tần Dĩ Hằng: "Em bắt đầu trước." Ok. Song song với ý niệm phát sốt. Sở Nghĩa: "Được rồi, mẹ em chuẩn bị về, không nói chuyện với anh nữa, hẹn gặp lại." Sở Nghĩa nói xong liền cúp điện thoại, sau đó ghé vào trên bàn cười. Tần Dĩ Hằng không có việc gì thì phối hợp với hắn như vậy làm gì. Có bệnh a. Không bao lâu mẹ hắn trở lại, không chỉ có rút tiền, còn mua một bao lì xì lớn. Sở Nghĩa thò lại gần xem: "Bao nhiêu tiền vậy ạ?" Sở mẹ tùy ý mở tiền ra. Sở Nghĩa kinh ngạc: "Nhiều như vậy a." Mẹ cười một chút, đem tiền bỏ vào bao lì xì: "Này mà còn nhiều a, trong nhà có thêm người, phúc khí lớn như vậy, không tính là nhiều." Mẹ hắn bỏ bao lì xì bỏ vào trong túi, hỏi Sở Nghĩa: "Ba mẹ Tiểu Tần như thế nào? Dễ nói chuyện không? Mẹ thấy Tiểu Tần bộ dáng quá trầm tính." Sở Nghĩa lắc đầu: "Ba anh ấy con chưa có gặp qua, nhưng mẹ anh ấy rất dễ nói chuyện, rất hay nói." Mẹ gật đầu: "Vậy là tốt rồi, đến lúc đó nếu xấu hổ, con phải nhiều lời hai câu." Sở Nghĩa: "Không thành vấn đề." Sở Nghĩa để mẹ ngồi xuống sô pha, cũng rót cho bà ly trà. Sở Nghĩa làm nhưng việc đó, mẹ hắn vẫn luôn nhìn theo, chờ hắn để bình nước sôi về chỗ cũ, mới đột nhiên than một tiếng:" Chỉ chớp mắt, con trai liền kết hôn rồi." Sở Nghĩa cười rộ lên: "Mấy năm nay không biết là ai vẫn luôn thúc giục con, hiện tại đến lúc kết hôn lại thở dài." Mẹ Sở Nghĩa lắc đầu: "Mẹ không phải tuổi đã lớn rồi sao, còn không thể ở bên cạnh con, con công tác một nhìn ở bên ngoài, mẹ cũng là muốn có người bồi con." Sở Nghĩa bóp vai cho mẹ: "Đã biết đã biết." Mẹ cầm lấy ly trà muốn uống một ngụm, nhưng vẫn là để xuống. Mẹ hỏi:" Tiểu Tần là một người không thích nói chuyện như vậy, hai con bình thường giao lưu cái gì." Sở Nghĩa trả lời: "Cái gì cũng giao lưu," hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Anh ấy rất thích cùng con nói chuyện." Mẹ vui mừng mà cười rộ lên: "Như vậy a, vậy khá tốt." Mẹ hắn không có chuyện gì, nói cho Sở Nghĩa cũng không cần phải để ý đến mình. Sở Nghĩa đưa cho mẹ một cái Ipad, rồi đi qua làm việc. Thời gian một buổi sáng rất nhanh liền trôi qua, không bao lâu Tần Dĩ Hằng gọi điện thoại cho hắn, lại một lát sau xe Tần Dĩ Hằng đã đến đây. Sau khi lên xe, Sở Nghĩa hỏi Tần Dĩ Hằng: "Ba mẹ anh đã đi chưa?" Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Đang đi." Sau khi xe xuất phát, Sở Nghĩa mở di động, cho hắn nhìn thoáng qua lịch sử trò chuyện lúc buổi sáng trong nhóm bạn cấp 3. "Anh xem," Sở Nghĩa lướt lên trên: "Em buổi sáng đã gửi địa chỉ cùng thời gian, mọi người đều điên rồi." Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: "Vì sao? Tụi em đã lâu không gặp mặt?" Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Không lâu a, lần trước anh nói không rảnh phải đi công tác ở W thị cũng đã gặp." Sở Nghĩa chỉ vào Tần Dĩ Hằng: "Chủ yếu là muốn gặp anh." Tần Dĩ Hằng càng nghi hoặc: "Vì sao?" Sở Nghĩa nhún vai: "Không biết, có thể là chúng ta trải chăn quá dài," hắn cất điện thoại đi: "Cũng có thể là quá nhàm chán, muốn trải qua chuyện mới mẻ, kích thích tế bào một chút." Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng bên này nhỏ giọng trò chuyện, mẹ hắn đằng trước thường thường quay đầu xem bọn họ. Con trai của mình nói chuyện, làm sao vẫn luôn hướng đến trên người người kia a. Sở mẹ thu hồi tầm mắt, trộm cười rộ lên. Không bao lâu, xe liền đến nhà hàng. Còn chưa kịp dừng lại, Sở Nghĩa liền thấy Tần mẹ cùng một người nam nhân đứng ở cửa nhà ăn. Sở Nghĩa thọc cánh tay Tần Dĩ Hằng: "Ba anh?" Tần Dĩ Hằng gật đầu:" Ừm." Sở Nghĩa chạy nhanh báo tin, dịch lên trước một chút, vỗ bả vai mẹ "Mẹ, đứng ở cửa chính là ba mẹ Tần Dĩ Hằng." Mẹ hắn a một tiếng, lập tức ngồi thẳng. Xe Tiểu Trần ngừng ở trước mặt Tần ba cùng Tần mẹ, xe sau khi dừng ổn, Tần mẹ vội vàng tiến lên mở cửa xe ghế phụ ra. Tần mẹ đặc biệt nhiệt tình: "Bà thông gia, ai da, rốt cuộc cũng gặp mặt a." Sở mẹ: "Xin chào xin chào, tôi đã sớm nghe Tiểu Nghĩa nói bà thông gia thoạt nhìn tuổi trẻ xinh đẹp, hôm nay vừa thấy quả nhiên là như vậy, khí chất bà thông gia thật tốt quá, không biết còn tưởng rằng là chị gái của tiểu Tần." "Ai nha nào có," Tần mẹ cười đến mở hoa: "So ra còn kém hơn bà thông gia đây, nói bà là em gái Tiểu Nghĩa cũng không có người hoài nghi." Sở Nghĩa: "......" Tần Dĩ Hằng: "......" Có chút khoa trương rồi hai vị người mẹ. Căn bản không cần Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng giới thiệu cái gì, hai vị mẫu thân cười ha hả mà nắm tay vào nhà hàng. Ngước lại là Tần ba lại dừng ở phía sau. Sở Nghĩa đi bên cạnh Tần ba cười: "Chào chú." Tần ba ai một tiếng, chính thức cùng Sở Nghĩa bắt tay một chút: "Sở Nghĩa." Sở Nghĩa gật đầu: "Dạ." Tần ba cười cười: "Chú vẫn luôn bận, Tần Dĩ Hằng cũng bận, cũng vẫn luôn cùng mẹ nó nói muốn trông thấy cháu, lại không khớp thời gian." Sở Nghĩa lắc đầu: "Không đúng không đúng, hẳn là cháu phải sớm đến gặp ngài mới đúng." Tần ba vỗ vai Sở Nghĩa:" Được, người một nhà thì không cần khách khí như vậy." Nói rồi hai người liền hướng bên trong đi, dư quang Sở Nghĩa liếc về Tần Dĩ Hằng một chút. "Nghe nói cháu là nhà thiết kế?" Tần ba bắt đầu nói chuyện phiếm. Sở Nghĩa gật đầu: "Dạ." Tần ba ba: "Tiểu tử không tồi, nghe mẹ nó nói, cháu còn có phòng làm việc đây." Sở Nghĩa hắc hắc cười rộ lên: "Chỉ là một phòng làm việc nhỏ." Tần ba vỗ vai Sở Nghĩa: "Không tồi," Tần ba lại hỏi: "Bình thường công việc có vất vả không?" Sở Nghĩa: "Còn tốt ạ, cháu tuổi này công việc vất vả là chuyện tốt." Tần ba một bộ dáng tán thành: "Lời này thật ra không tồi, người trẻ tuổi chính là phải có nhiệt tình, bất quá cháu đã cùng Tần Dĩ Hằng kết hôn," Tần ba quay đầu nhìn con trai nhà mình một chút: "Thằng nhóc đó có phải luôn đi công tác hay không? Ba ngày hai lần." Sở Nghĩa: "Không sao ạ." Tần Dĩ Hằng: "Con biết rồi." Tần ba đặt tay lên vai Sở Nghĩa, cằm chỉ về hướng con trai của mình: "Hẳn là ở chung với nó không tốt?" Sở Nghĩa cười rộ lên. Đương nhiên, hắn khẳng định là phải theo Tần Dĩ Hằng: "Không đâu ạ, ở chung với anh ấy rất tốt." Tần ba:" Chú ở với nó lâu như vậy, cái gì cũng hiểu, kiêu ngạo như thái tử, lại thiếu cảm xúc, cháu có cảm thấy vậy không?" Khó được có người dám nói xấu Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa thiếu chút nữa cười ra tiếng tại chỗ. Đương nhiên, Sở Nghĩa vẫn là nói: "Không có, anh ấy rất tốt." Trò chuyện liền đi tới phòng ăn. Như vậy trong một lát đến công phu, hai người mẹ bên kia đã quen thuộc đến không chịu được, đề tài thế mà đã tới nhóm phụ nữ đều thích bát quái. Thành phố A lớn như vậy, tin tức gia đình lại rất nhiều, chịu chung vừa lúc chính là nhóm hai người mẹ này, Sở Nghĩa cảm thấy lo lắng buổi sáng của mẹ căn bản là dư thừa. Hắn cũng dần dần bắt đầu nghi hoặc, một đôi vợ chồng như vậy, làm sao có thể dưỡng ra một người như Tần Dĩ Hằng vậy. Nghĩ rồi Sở Nghĩa liền quay đầu liếc mắt nhìn Tần Dĩ Hằng một cái. Dư quang của Tần Dĩ Hằng thu được ánh mắt của hắn, cũng quay đầu nhìn hắn. Sở Nghĩa lập tức cười với Tần Dĩ Hằng, lắc đầu tỏ vẻ mình không có việc gì. "Tiểu Nghĩa a," Tần ba đột nhiên kêu hắn một tiếng, cũng hỏi:"Chú nghe mẹ Tần Dĩ Hằng nói, nói cái gì hai đứa vừa thấy một lần liền kết hôn, sau đó mới chậm rãi quen nhau, lúc trước muốn hỏi Tần Dĩ Hằng tình huống là như thế nào, nhưng hắn không có gì thời gian nói tỉ mỉ, hôm nay vừa lúc mọi người đều rảnh, nói cho chúng ta đi." Lời Tần ba ba vửa nói ra, Sở mẹ bên kia nói lời nói nghi hoặc : "Cái gì trước tiên kết hôn mới quen, Tiểu Nghĩa con không phải đã nói mẹ Tiểu Tần là học trưởng của con, các con trước nói chuyện yêu đương mới kết hôn sao?" Sở Nghĩa: "......" Sở Nghĩa: "...... Ách." Sở Nghĩa quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng với ánh mắt cầu xin giúp đỡ. Không xong, không đúng kịch bản.