"Em cùng anh kết hôn?" Doãn Thần Lam có loại cảm giác sấm sét giữa trời quang . "Đúng vậy!" Mục Thiên Dương trả lời tự nhiên . "Anh cầu hôn em rồi sao?" Doãn Thần Lam không hiểu ra sao: "Em không có ấn tượng!" "Anh đang cầu hôn!" Mục Thiên Dương nói. Cái gì? ! Trực tiếp nói cho mọi người anh muốn lấy cô làm vợ, điều nay coi như là cầu hôn hả ? Không đúng không đúng, trong phim truyền hình dài tập không phải cầu hôn như thế, nên khiêm tốn một chút, lãng mạn một chút.. Mặc dù cô ngốc, nhưng cũng không thể tùy tiện bị đe dọa chứ? Cô thừa nhận trong quá khứ cô yêu đương có chút qua quýt, nhưng đây là kết hôn! Phải thật cẩn trọng nha! Còn chưa kịp nghĩ nói thế nào tiếp đó, thì Mục Thiên Dương đã rất "Chủ động" đem nhẫn kim cương tới. "Đây là bảo vật từ Italy, Heart of lovers- trái tim tình nhân." Mục Thiên Dương vừa nói vừa đeo nhẫn lên tay cô."Mẹ anh, còn mang về từ Pháp một bộ váy lụa trắng tự tay nhà thiết kế may.” Mục Thiên Dương đơn giản ngắn gọn nói mấy câu xong, giao toàn bộ cho Thần Lam.. Chiếc nhẫn kim cương sáng óng ánh làm cô cực kỳ chói mắt, Doãn Thần Lam kinh ngạc nhìn chằm chằm, cố gắng tiêu hóa tất cả những việc tai vừa nghe, mắt vừa thấy, cảm thấy có chỗ nào đó rất quái lạ, nhưng lại bị sự ngọt ngào làm đầu óc choáng váng. Cuối cùng, cô chỉ có thể đỏ mặt nhìn anh. "Chúc mừng phu nhân Tổng giám đốc!" Lúc này, mọi người đều cùng kêu vang cả đại sảnh "phu nhân Tổng giám đốc" . Cô đang nằm mơ sao? Cô không phải kẻ đáng thương luôn thất bại trong tình trường sao? Không được, cô cần phải gọi điện thoại cho Lô Giai Giai cô gái độc miệng, nếu như cô ấy tán thành thì cô mới có thể tin tưởng. Không thể để cho đàn ông lừa gạt tiếp! "Em. . . . . . Em đi rửa tay!" Doãn Thần Lam vội vã giao phó, sau đó chuồn mất. Mọi người một hồi kinh ngạc. Mục Thiên Dương đối với hành động "bỏ của chạy lấy người" này của Doãn Thần Lam, hiển nhiên đã thành thói quen, chỉ mỉm cười nhìn bóng lưng cô chạy đi, cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười. Mặc dù thần kinh cô luôn tiêu hóa chậm, phản ứng ngốc, nhưng mà, hắn thích. Trong phòng rửa tay -- "Tớ xem tạp chí. lá cải nói về Mục Thiên Dương, coi như bị lừa cũng đáng giá!" "Giai Giai!" Doãn Thần Lam kháng nghị."Tớ rất nghiêm túc cùng cậu thảo luận, xin cậu cho tớ một vài ý kiến có tính tích cực đi!" "Gần đây cách nhìn của tớ có sự thay đổi, " Lô Giai Giai - cố vấn tình yêu nói: "Cậu chỉ có thể tin tưởng chính mình. Tớ không thể nói cái gì." "Tại sao?" "Bởi vì tớ đang cùng giám sát địch qua lại." Lô Giai Giai ngọt ngào nói với Doãn Thần Lam: " Hiện tại tớ tin tưởng vào tình yêu của bản thân tương đối nhiều." Tin tưởng mình. . . . . . Đây là cái luận điểm gì? Cô nghe không hiểu. Đi ra khỏi phòng rửa tay, cô đang suy nghĩ chuyện "Tin tưởng mình", đang thất thần nên đụng vào người khác. "Thật xin lỗi!" Theo thói quen cô nói xin lỗi trước. "Doãn Thần Lam . . . . ." Là Cô Giai Thành. Doãn Thần Lam nhận ra thanh âm này đột nhiên cô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn tú như cũ của Cô Giai Thành đập vào đáy mắt. Tin tưởng mình -- Nhớ tới lời Giai Giai vừa nói, Doãn Thần Lam quay đầu đi. "Doãn Thần Lam, em đừng như vậy, nghe anh nói được không?" Cô đang vội, nhưng Trình Giảo Kim lại cố tình xuất hiện cản trở. Bởi vì Mục Thiên Dương đã hạ lệnh, cô không được rời khỏi tầm mắt của anh quá mười phút, bây giờ đã hết thời gian. Một ngày nọ, cô từng thử qua "Quá thời gian", Mục Thiên Dương đuổi việc ba người, hại cô có cảm giác gây ra nghiệp chướng nặng nề đến tận bây giờ. Bước nhanh mà đi, Doãn Thần Lam cố gắng hết sức không để ý tới người quấy rầy bên cạnh. Bây giờ nhìn thấy người đàn ông này, cô vừa xem thường vừa thấy ghê tởm. Cô đi thẳng, cho đến khi Cô Giai Thành đưa tay ngăn cô lại. "Buông tay!" Cô nắm chặt quả đấm, hướng đầu Cô Giai Thành vung đến. Hắn vì cái gì luôn ưa thích ở chỗ công cộng lôi lôi kéo kéo, làm như vậy thích lắm sao? Hắn muốn nổi danh, nhưng cô không muốn theo cùng. Huống chi, nghe nói hắn đã cùng Michel chia tay. Cô gái kia đã cùng hắn ở chung một chỗ từ lúc hắn còn hai bàn tay trắng đến khi nổi danh thành quý tộc nên rất điên cuồng, nên sau khi chia tay đã tìm người trả thù, như vậy không dễ chơi. Cô Giai Thành nhịn đau đớn, nói tiếp: "Doãn Thần Lam, vì em, anh đã cùng tất cả các cô gái khác đoạn tuyệt qua lại rồi, anh chỉ yêu mình em. Thật đó!" Cô Giai Thành định trực tiếp vọt tới trước mặt cô để ngăn cản. Doãn Thần Lam không động một cọng lông mày, vòng qua hắn: "Đó là chuyện của anh. Tự giải quyết cho tốt đi!" Cô Giai Thành cảm thấy tuyệt vọng, hai vai thõng xuống. Hắn vốn nghĩ, Doãn Thần Lam tâm tình thiện lương yếu đuối như vậy, vừa ngốc lại luôn nhớ tình xưa, nên không chịu nổi mấy lời ngọt ngào, nhưng hắn vạn lần không ngờ, lần này Doãn Thần Lam thực sự tức giận như vậy, nói gì cũng không nghe Qua một lúc, hắn lấy lại tinh thần đuổi theo. Bởi vì, mọi động vật giống cái trong tay hắn Cô Giai Thành muốn trốn khỏi, không một ai có thể toàn thân mà lui . Doãn Thần Lam cũng không ngoại lệ. Hắn từng tốn bó lớn tiền mặt trên người cô, hôm nay Mục Thiên Dương không phải tốn nhiều sức có được, vậy làm sao có thể? "Doãn Thần Lam, anh sẽ chờ, cho đến khi em phát hiện ra anh đối với em là thật tâm thành ý, em sẽ biết rõ anh yêu em nhiều thế nào." "Xin anh đừng làm phiền tôi nữa!" Thấy phòng làm việc của Mục Thiên Dương càng gần, Doãn Thần Lam càng muốn đuổi Cô Giai Thành đi. Cô thật vất vả mới bắt được một chú rể mới, dù đại não anh có vấn đề về cách bày tỏ tình yêu. Đây coi như là ông trời thương hại cô, cô không thể để mất nó một cách dễ dàng được. Huống chi, nể tình việc Cô Giai Thành ngày trước cùng cô qua lại, đối với cô cũng không tệ, cô cũng phải vì sự sống chết của hắn mà suy nghĩ chút. Lúc trước hai tên áo đen dám cả gan động vào người cô, hiện tại một gã đứt tay, một gã đứt chân, Cô Giai Thành nếu bị Mục Thiên Dương phát hiện, còn tới quấy rầy cô. . . . . . Cô nhìn hắn, vì an nguy của hắn mà cảm thấy lo lắng. Cô Giai Thành vẫn đuổi đến tận cùng không buông như cũ. "Doãn Thần Lam, anh sẽ làm cho em nhìn thấy quyết tâm của anh!" Lời thề son sắt vang lên trong hành lang dài bỗng trở nên vang vọng. "Tùy anh làm như thế nào, cách tôi xa một chút là tốt rồi." Cô đang cứu hắn, hắn có hiểu hay không, đồ đàn ông đần! Đã diễn đến dạng này mà Doãn Thần Lam vẫn không có bị lừa? Cô gái này bỗng dưng trở nên thông minh là thế nào? Chẳng lẽ cô đã ăn loại dược liệu Thần Tiên đặc hiệu gì đó sao? Cô Giai Thành nhìn việc lớn sắp hỏng, không thể xoay chuyển, nóng nảy muốn điên. Đột nhiên, hắn tinh mắt nhìn thấy phòng phía trước bên phải có cánh cửa đang mở, linh cơ nhất động, nhanh tay đẩy Doãn Thần Lam vào, hắn cũng đi theo vào, ngay sau đó khóa cửa lại. Doãn Thần Lam kinh sợ quá độ, quay đầu lại nhìn thấy Cô Giai Thành, phát hiện vẻ mặt hắn đầy giận dữ. "Em có biết, tôi là vì em mới chia tay Michel hay không?" Cô Giai Thành thẹn quá thành giận:"Tôi yêu em như vậy, sao em trở mặt?" "Cô Giai Thành! Anh muốn làm gì? Đây là tập đoàn Đại Dương, anh muốn tìm chết sao?" Doãn Thần Lam không thể tin nhìn Cô Giai Thành, cất giọng khuyên bảo. Nhưng chớp mắt, cô lại phát hiện mình thật sự quá ngây thơ rồi. "Mục Thiên Dương, đúng không? !" Cô Giai Thành tức giận hỏi: "Em yêu hắn phải không? Doãn Thần Lam. Em cũng quá lẳng lơ đi? Mục Thiên Dương có cái gì tốt? Anh nghe nói hắn chưa bao giờ qua lại với cô gái nào, hắn có thể giống anh ôn nhu săn sóc như vậy sao?" "Chuyện này không liên quan đến anh!" Doãn Thần Lam lười cùng hắn nói nhảm, thừa cơ muốn tông cửa xông ra, lại bị Cô Giai Thành cầm tóc kéo lại. " Đau!" Doãn Thần Lam đau đến mức nước mắt rớt xuống."Anh làm cái gì vậy?!" Cô Giai Thành kéo Doãn Thần Lam vào trong ngực, dường như mất hồn nói với cô: "Anh . . . . . Muốn em!" "Không được!" Doãn Thần Lam nói. "Không có gì không thể!" Cô Giai Thành bộc lộ bản chất:"Sẽ không ai biết, chỉ một lần thôi, anh bảo đảm sẽ không cho Mục Thiên Dương biết." "Cứu. . . . . ." Còn chưa nói hết, miệng của cô đã bị Cô Giai Thành lấy tay che lại. . . . . . Mục Thiên Dương ở trong phòng làm việc đứng ngồi không yên. Hắn không ngừng nhìn đồng hồ trên tường. Đã qua nửa tiếng rồi. Con sóc con này đi đâu rồi? Rơi vào trong bồn cầu sao? "Trong nhà vệ sinh nữ không một bóng người." Tô Tiêu Chân khẩn trương mà xông vào hồi báo: "Nhân viên quản lý đại sảnh cũng không phát hiện hành tung ra vào của Doãn tiểu thư" "Cái gì? !" Mục Thiên Dương hai mắt ngưng tụ. Giác quan thứ sáu nói cho hắn biết, chuyện lớn rồi. Không chờ thêm một giây đồng hồ, Mục Thiên Dương lập tức đứng lên đi về phía chuông khẩn cáp báo hoả hoạn. Hắn vươn tay, đè xuống. Trong khoảng thời gian ngắn, chuông báo vang dội cả tòa cao ốc Babel, thanh âm chói tai phá vỡ sự bình yên vốn có của khu cao ốc này. "Cao ốc Ba bel bị hỏa hoạn rồi ! ?" " Cao ốc Ba bel bị hỏa hoạn rồi! ?" Các nhân viên trong cao ốc Babel, đều từ trong phòng làm việc vọt ra đại sảnh, bay vọt vào cầu thang thoát hiểm. Lúc này, trừ chạy trối chết ra ngoài, còn có chuyện quan trọng hơn? ! Sau một khắc, Mục Thiên Dương lợi dụng hệ thống truyền thanh triệu tập lại tất cả nhân viên. "Không có hỏa hoạn. Tôi yêu cầu mọi người lục tìm mọi gian phòng, phòng họp, bất kỳ chỗ nào có thể chỗ giấu người!" Mục Thiên Dương nói: "Người nào tìm được Doãn Thần Lam trước, tôi sẽ thưởng. . . . . . Một vạn" Một vạn? ! Một vạn? ! Bọn họ không có nghe lầm chớ? Như này mà cũng được? Coi như thật sự hỏa hoạn cũng muốn lấy thân đi liều mạng nha! Mọi người châu đầu ghé tai mấy giây, lập tức giải tán . Đây là tìm người, cũng là"Kiếm tiền" ! Cách phòng làm việc Mục Thiên Dương không xa ở đầu này, Cô Giai Thành đang chuẩn bị hưởng dụng Doãn Thần Lam, cũng bị chuông báo dọa cho sợ hãi. Hắn từ trên người Doãn Thần Lam nhảy xuống. Doãn Thần Lam nhân cơ hội hô to: "Cứu mạng ! Cứu mạng !" Cô Giai Thành ngay tức khắc quay đầu lại giữ chặt cô. Hắn uy hiếp cô nói: "Chúng ta cùng đi." "Tôi không muốn!" Cô liều mạng giãy giụa. "Cô không có lựa chọn, đi!" Cứ như vậy, Cô Giai Thành đem theo Doãn Thần Lam, mở cửa khóa phòng họp, đi ra ngoài. Kết quả vừa mở cửa ra, mặt lạnh như băng của Mục Thiên Dương lập tức xuất hiện trước mặt, sau lưng còn có một nhóm người đi theo. Cô Giai Thành cơ trí lập tức bắt lấy Doãn Thần Lam lui về phía sau. "Không có hỏa hoạn chứ? !" Cô Giai Thành nghĩ “Là mưu kế của anh? !" "Ngưỡng mộ đã lâu, Cô -- tiên -- sinh!" Mục Thiên Dương từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ này. "Không được đến gần!" Cô Giai Thành nắm được cổ của Doãn Thần Lam: "Nếu không tôi sẽ bóp chết cô ấy." "Anh đang uy hiếp tôi?" "Hừ, tôi không uy hiếp!" Cô Giai Thành đắc ý nói: "Tuy nhiên anh không có lựa chọn..." "Vậy sao?" "Cô ta là tôi theo đuổi trước, anh đừng mong ngồi hưởng thụ thành quả!" Cô Giai Thành nói: "Anh muốn dạng con gái không còn trinh trắng? Cô gái này là của tôi, anh nên biết, cô ấy sớm đã là người của tôi." "Anh. . . . . . vì sao. . . . . . nói như vậy?!" Doãn Thần Lam mặc dù bị bóp cổ đến khó thở, cũng gắng hết sức để giải thích. Bởi vì, cô không muốn Mục Thiên Dương hiểu lầm. "Xin buông cô ấy ra!" Mục Thiên Dương rất lễ phép dùng chữ “Xin" này. Lúc này, người chung quanh vừa nghe thấy, chân cũng mềm nhũn. Bởi vì chỉ có bọn họ biết, khi Mục Thiên Dương càng lễ phép, thì chứng tỏ, kết quả dành cho đối thủ của hắn càng thê thảm. "Cầm thú!" Doãn Thần Lam thật vất vả tránh thoát bàn tay của hắn, điều chỉnh tốt góc độ, liền hướng cánh tay Cô Giai Thành nghiến răng cắn một miếng. Một tay Cô Giai Thành đau đến tê dại, nhưng hắn vẫn cố sức dùng tay còn lại giáng cho cô một cái tát. Doãn Thần Lam té xuống đất. Hành động này khiến Mục Thiên Dương mất đi sự kiên nhẫn nãy giờ, hết sức tức giận. Hắn nháy mắt với những người xung quanh . Không tới ba giây, có mười đầu súng nhắm ngay vào đầu Cô Giai Thành. Những hộ vệ cầm súng này, bình thường trông giữ trong cao ốc Babel, phụ trách bảo vệ an toàn của Mục Thiên Dương, bọn họ đều là thủ hạ trong tay Cát Liên Thành, được chọn lựa kỹ càng, mỗi người đều là danh thủ tiêu chuẩn cấp quốc gia tuyển đi thi Olympic. Ý tứ chính là, mười khẩu súng trên đầu Cô Giai Thành này, sẽ tạo ra một cái hố. Cô Giai Thành bây giờ mới tỉnh táo lại, mặt không chút máu, quỳ thụp xuống, giơ hai tay lên. "Tha mạng !" "Tôi không nói muốn mạng của anh!" biểu tình Mục Thiên Dương vẫn lạnh lùng, giọng nói nghe như băng giá tỏa ra. Mười người thuận lợi giữ chặt Cô Giai Thành. Mục Thiên Dương đi tới bên người Doãn Thần Lam, ngồi xuống, dịu dàng đỡ cô dậy:"Có đau không?" "Đau!" Doãn Thần Lam oán hận nhìn Cô Giai Thành, nói: "Rất đau!" Mười người bắt đầu động tay với Cô Giai Thành. Bốp bốp bốp ba tiếng vang lên. Mười người đàn ông to lớn ra tay, không phải là chuyện tốt lành. Cô Giai Thành đau đến tè ra quần, kêu van tha thứ. Mục Thiên Dương ra hiệu bằng mắt, mười người đồng thời dừng tay. Mục Thiên Dương lại hỏi một lần nữa: "Còn đau không?" Doãn Thần Lam kiêu ngạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn Mục Thiên Dương, lại ngọt ngào làm nũng nói: "Rất đau! Rất đau!" Mười người nghe thế, tiếp tục đánh. Cô Giai Thành liền hướng Doãn Thần Lam hô cứu mạng: "Thần Lam, anh biết sai rồi! Anh thề. . . . . . A! Xin đừng. . . . . . Tôi thật sự . . . . . . A!" Mục Thiên Dương cùng Doãn Thần Lam nhìn nhau, trao đổi ánh mắt nở nụ cười. Lần này Doãn Thần Lam quyết định không mềm lòng nữa, huống chi, có Mục Thiên Dương làm chỗ dựa vững chắc. Cô không cần phải nhân nhượng vì lợi ích của hắn nữa, nên tính toán sổ sách với hắn rõ ràng một lần luôn. Cô Giai Thành lúc này dù đã hối hận, cũng không thể khiến hình tượng cầm thú của hắn vừa rồi trong đầu cô vĩnh viễn mất đi được. Có mới nới cũ, đùa bỡn phụ nữ. (Edit bởi DDLQĐ). Thuận tiện cô cũng muốn thay mặt Michel lấy lại công bằng. "Tôi không biết lỗi của anh ở chỗ nào." Chớp chớp đôi mắt to vô tội, nhìn Cô Giai Thành, lại quay đầu sang nhìn Mục Thiên Dương nói tiếp:"Em không biết hắn có lỗi gì?”. Mục Thiên Dương cũng chơi đùa."Anh cũng muốn biết." Mười người đàn ông lại tiếp tục đánh dữ dội, đánh tới tới mức Cô Giai Thành mặt sắp hỏng hết. "Tôi không nên đùa bỡn cô, không nên đùa bỡn Michel, không nên quay đầu lại muốn xâm phạm cô, không nên vì đạt mục đích không chừa thủ đoạn nào, không nên. . . . . ." Lúc này Cô Giai Thành thống hận chính mình không nên để cảm xúc chi phối, làm điểu điên rồ mạo phạm tới Doãn Thần Lam như vậy. Lúc này, Mục Thiên Dương đã dìu Doãn Thần Lam đứng dậy. "Chúng ta đừng xem những cảnh máu me như vậy! " Doãn Thần Lam nói: "Em không muốn ảnh hưởng tâm tình." "Tâm tình gì?" Mục Thiên Dương tò mò hỏi. "Tâm tình chuẩn bị kết hôn!" Doãn Thần Lam nói. "Vậy tốt nhất chúng ta đi thôi!" Mục Thiên Dương nói. "Em mới đáp ứng lời cầu hôn của anh”. Doãn Thần Lam bất mãn kháng nghị: "Tại sao anh không bày tỏ?" "Anh quyết định cưới em chính là cưới!" Mục Thiên Dương kiêu ngạo nói: "Em có đáp ứng hay không cũng giống nhau" "Cái người này người thật sự. . . . . ." Doãn Thần Lam tức đến nói không ra lời. Tức chết người đi được, nào có ai có bộ dáng cầu hôn như vậy chứ? ! "Con người của anh thật bá đạo!" Mục Thiên Dương nói rõ ràng thay cô: "Cám ơn! Đây là điểm đặc biệt của anh." Hai người hạnh phúc ngọt ngào rời đi. Mà trong phòng họp tiếng "bốp, chát", vẫn tiếp tục vang lên. Lần này, Doãn Thần Lam vô cùng thoải mái, đối với Cô Giai Thành không còn có thương hại. Bị đánh trận này xong, nếu Cô Giai Thành muốn cầm gương mặt đó đi lừa gạt tình cảm của con gái, sợ rằng phải tốn tiền đi chỉnh dung lại nữa!