Khoảnh khắc khi yêu

Chương 8 : Nhẹ nhàng

Nhạc Di uống một ngụm nước, do bị sặc nên khóe mắt còn hơi ướt trông như vừa mới khóc xong rồi lại quay sang đánh nhẹ vào vay của JB “Sau này chị đừng phát ngôn như thế chứ, đang nói chuyện mà lại… chị còn nói thế em sẽ không nói chuyện với chị nữa” JB vẫn vui vẻ nói“Nhưng chị có nói gì đâu, chỉ là chị thích những ai có tính cách như em… chứ đâu phải chị nói là chị thích em” ./././././ “Em lại đang suy nghĩ gì vậy?” “À.. không, em chỉ đang nghĩ là tại sao có quán cà phê,hàng ăn ấm áp mà chúng ta không ngồi lại ngồi đây chịu lạnh như thế này nhỉ?” JB liền tự nhiên hơi hướng đầu về gần vay của Nhạc Di rồi nói “Em thấy Hồ Gươm không? Chị rất thích phong cảnh nhìn một cách chân thật như thế này, ánh đèn được phản chíu trên mặt hồ lung linh, và ngồi ngòai này có không khí trong lành rất thoải mái nữa…” “Nhưng rất lạnh,em và chị ngồi thế sẽ bị người ta hiểu lầm mất…” “Hiểu lầm? Chúng ta đều là lesbian mà có gì đâu mà sợ hiểu lầm…” JB nói một cách đơn giản. Nhạc Di nghe thế liền phản ứng quay sang vừa định nói gì đó thì vô tình thay khuôn mặt của JB lại đang kê gần sát mé tai cô. Hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau vài mi li mét, cả hai liền lúng túng lùi xa ra nhau. Nhạc Di liền đứng lên. Khuôn mặt vẫn còn đỏ và sự ngại ngùng thể hiện ở biểu cảm của cô “à… ý em là người ta sẽ hiểu lầm mối quan hệ chị em của chúng ta thôi… lạnh quá em muốn kiếm gì ăn” JB cũng đứng dậy rồi cởi áo khoác của mình ra cho Nhạc Di và khoác vào người cô. Nhạc Di không muốn khoác nhưng với hành động kiên định của JB thì không thể nào từ chối. “Chúng ta đi ăn hải sản nướng nhé…” JB đề nghị. Nhạc Di hưởng ứng, cô cũng muốn dùng thực phẩm có nhiệt để giữ ấm bụng. “Chị có biết mấy hàng đồ biển ở phố Cầu Gỗ, cũng khá gần đây, em đi bộ nổi không?” “Vâng! Khi nào em đi không nổi thì sẽ nói cho chị biết, chị đưa áo cho em rồi thì sẽ lạnh lắm đấy, chị có đi nổi không?” “Chị không mặc áo 2 lớp như em đâu ” Nhạc Di biết nói thế nào cũng không tránh được bị nhạo liền đáng yêu nhắn mặt lại rồi lon ton đi cạnh JB. Cả hai chậm rãi vừa đi vừa trò chuyện, đi bộ sẽ khiến khí huyết lưu thông thân nhiệt cũng được vận hành sẽ bớt lạnh hơn. Đôi lúc Nhạc Di cười thật to vì JB kể một câu chuyện hài hước nào đó. Vẽ ngại ngùng e thẹn gặp gỡ lúc ban đầu bị phá vỡ, cả hai người họ cư xử với nhau một cách thật tự nhiên. Đi bộ tầm 30 phút hơn thì hai người đến một khu phố đông đúc với các hàng quán đồ biển, JB chọn một hàng ăn đã từng đi cùng bạn bè và ngồi ngay trong một góc vỉa hè, có bà hàng ngồi quạt than nướng sò, mực… khói bay mù mịt thơm tỏa ra khiến ai đi qua cũng thèm. Người ăn ngồi tràn lan trên vỉa hè để thưởng thức, chẳng ai chú ý đến ai và vô tư ăn uống nói chuyện tán gẫu cùng nhau. Ngồi chính cố định tại bếp là một người đàn ông trung niên khá béo, ông có khuôn mặt hiền từ, cứ mỗi lần cô bé phục vụ gọi oder một món gì đó thì đôi tay ông thoăn thoắt lấy cái này, xào cái kia, quay qua quay lại đã có một đĩa hải sản mới được bê đi… Nhạc Di cảm thấy tò mò với mùi vị cũng như khẩu vị của miền Bắc, với hải sản ở Sài Gòn thì có kha khá hàng quán Nhạc Di đã từng ăn qua, mỗi nơi điều có đặc điểm riêng khác nhau, như ở Lê Thị Bạch Giác có Ốc giác xào rao muống ăn kèm với bánh mì cực ngon, Quận 4 có Ốc Oanh và Q10 có Tô Hiến Thành và chục hàng quán khác mà Nhạc Di không biết. Sài Gòn được gọi là Thành Phố Ẩm Thực, vì chỉ cần bạn ở Sài Gòn sẽ được thưởng thức hết các món ngon vật lạ của 63 tỉnh thành ở Việt Nam. Đó chính là cái hay của Sài Gòn, nhưng nếu muốn nếm đúng mùi vị đặc trưng của món ăn đó thì phải đến đúng quê hương và vùng miền của họ. Hôm nay được đặt chân đến Hà Nội thì có nhiều món Nhạc Di rất muốn thưởng thức qua và so sánh xem như thế nào. “Em là người miền Nam chính gốc chứ?” JB vừa lau đũa vừa hỏi; Nhạc Di gật đầu rồi lại lắc đầu. JB tò mò “Sao gật rồi lại lắc đầu?” “Em gật đầu vì lúc em nhận thức được thì em đã sống ở Sài Gòn, còn lắc đầu vì em là trẻ mồ côi nên không biết quê hương của mình ở đâu…” Nói đến đó khuôn mặt Nhạc Di thoáng buồn; JB liền an ủi “Dù sao em cũng đã ở Sài Gòn từ nhỏ, đó cũng là quê hương của em rồi…” Nhạc Di gật đầu đồng ý “tất nhiên rồi, em đi đâu cũng cảm thấy không nơi nào bằng Sài Gòn” “Hà Nội cũng không tệ, chị thích không khí sống ở Hà Nội hơn Sài Gòn, mỗi lần ra đây công tác đều nán lại một vài ngày..” “Em cũng thế, nhưng bạn bè em bảo Sài Gòn dễ sống hơn, mức sống ở Hà Nội thì cao lắm” “Thủ đô mà ^^ phải như thế chứ!” Hai người lại bắt đầu câu chuyện Nam và Bắc, sau đó phục vụ lại bê ra một đĩa rau muống xào ốc giác, sò nướng và nghêu hấp xã… Sau khi thưởng thức ngon lành thì lại tiếp tục cuộc đấu khẩu về khẩu vị của hai miền. “Chị thích ăn khẩu vị của miền Bắc hơn, vị vừa ăn thanh thanh, dịu dịu…đậm đà hơn,trong Nam ăn ngọt quá thôi” Nhạc Di uống ngụm nước rồi lại nói“Nhưng thức ăn của miền Bắc lại nêm hơi mặn những người không quen dùng lại rất khó ăn, người miền Nam ăn uống không quá cầu kỳ, tuy có ngọt nhưng mỗi món ăn đều có đặc trưng riêng. Nói về món ăn thì miền Nam nhiều hơn hẳn… họ lại dễ dàng đón nhận món ăn của nhiều vùng miền khác nhau, tại sao người miền Nam lại có thể dễ dàng ăn món miền Bắc còn người miền Bắc lại ăn không được chứ?” “Vì cách ăn của người miền Bắc ‘nghiêm ngặc đến độ bảo thủ’ em đã từng nghe nói đến điều đó chưa?” JB trịnh trọng nói; Nhạc Di lắc đầu; JB lại bắt đầu giải thích và thuyết trình “Ở miền Bắc họ hay có câu nói như thế này ‘con gà cục tác lá chanh, con lợn ủn ỉn mua hành cho tôi’, miền Trung và miền Nam trộn thịt gà với rau răm, không có rau răm thì cho thứ rau khác. Ở miền Bắc, con gà không chấp nhận bất cứ thứ lá gì khác lá chanh. Gỏi cá thì phải là cá mè và phải có hai thứ rau chủ chốt là đinh lăng và vọng cánh. Chỉ riêng món bún đã có những quy định rạch ròi: bún ốc đi với nước chua và ớt băm nhuyễn; bún chả nước mắm pha và rau húng láng….” Nhạc Di chăm chú lắng nghe JB giải thích về ẩm thực miền Bắc, vừa hết ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên khác, JB vừa nói xong cô lại tấm tắc khen “Em thật ngưỡng mộ tinh thần ăn uống của chị, bộ chị là người miền Bắc à?” JB phì cười “Thật ra chị người Sài Gòn chính thống đấy, vì chị thích ẩm thực của miền Bắc nên tìm hiểu thôi, internet có nhiều mà, chị hơi khó tính trong việc ăn uống…” “Đúng thực là ở trong Nam em không phân biệt nhiều lắm, có thế nào thì ăn thế đó thôi… ví như người miền Tây họ có thể ăn cơm với dưa, với chuối và cả xoài nữa, đôi lúc không có canh họ có thể dùng nước uống để thay thế cả canh nữa cơ… em thích người miền Nam chất phát thật thà…^^” “Chị cũng vậy, chị lại thích tính cách của người miền Nam… như em chẳng hạn…” Nhạc Di đang ăn một con sò thì liền bị sặc, JB liền lấy khăn giấy và nước cho cô, vừa buồn cười vừa lo lắng… “em có sao không?” Nhạc Di uống một ngụm nước, do bị sặc nên khóe mắt còn hơi ướt trông như vừa mới khóc xong rồi lại quay sang đánh nhẹ vào vay của JB “Sau này chị đừng phát ngôn như thế chứ, đang nói chuyện mà lại… chị còn nói thế em sẽ không nói chuyện với chị nữa” JB vẫn vui vẻ nói“Nhưng chị có nói gì đâu, chỉ là chị thích những ai có tính cách như em… chứ đâu phải chị nói là chị thích em” Lần này Nhạc Di không nói gì mà nhìn JB lườm lườm. JB biết lỗi nên liền uống hết một cóc bia để tỏ lòng thành. Uống xong lại thấy vô cùng thích thú “chà thật là ấm bụng…” Nhạc Di nhìn khuôn mặt của JB dần dần chuyển sang màu hơi hồng hồng, đôi môi thì lại đỏ lên do thời tiết và thân nhiệt, trông JB hiện tại thật đáng yêu. Nhạc Di định nói gì đó thì có điện thoại của Hoài Phương gọi đến. “Vâng… em đang đi ăn hải sản cùng một người bạn… vâng, bác vẫn khỏe cứ chị?… thế thì yên tâm rồi… vâng, em biết rồi…” đoạn nói cô liền xem đồng hồ “chắc khoảng 30 phút nữa thì em về… vâng, chị ngủ ngon nhé… mai sáng gặp… bye bye” Nhạc Di tắt điện thoại, tiện tay để vào túi áo khoác rồi quay sang nói với JB “Ngày mai chị vẫn còn ở đây đúng không?” JB gật gù “Uk 6h tối mai chị về Sài Gòn, còn em?” “Ngày mốt, nhưng sáng mai em xuống chi nhánh ở Hải Phòng… buồn nhỉ” “Buồn! Chị về Sài Gòn em buồn lắm sao?” Nhạc Di liền đỏ mặt“gì chứ… ý em không như chị suy nghĩ đâu” “Chị suy nghĩ gì chứ… em đã nói còn gì” “Em nói buồn vì không có ai đưa em đi ăn vặt như thế này đâu, chị có vẽ rành Hà Nội lắm cơ chắc chắn sẽ biết nhiều hàng quán ngon…” Khuôn mặt Nhạc Di bất giác hơi xấu hổ, cô liền quơ đại tay lấy ly nước trên bàn mà không biết đã lấy nhầm ly bia của JB thay vì ly nước đá của mình; “Ơ…” JB chưa kịp nói thì Nhạc Di đã uống được một ngụm; Nhạc Di không giỏi trong việc uống bia rượu, cô ghét vị đắng của bia và chẳng cảm thấy nó có gì ngon lành mà không hiểu tại sao ai cũng thích. Biết mình đã uống nhầm cô liền nhăn mặt, nuốt ực xuống cổ họng… JB lại được một phen cười vui vẻ và lại chọc ghẹo “A… chị thích em rồi đấy…^^”