Khoảng trống ​

Chương 22 : Hỗn loạn​

*Rầm* Cánh của của thủ phủ thành phố Sen bị thổi tung, đảm quân linh ngã bật về phía sau với những vết cắn sâu ở cổ. Eva nhanh chóng áp đảo dù số lượng quân địch rất lớn -Nào, nào đến đây nữa đi các ngươi chỉ có thế thôi à ! Một tên lính vội vàng chạy đến vơ lấy bộ điện đàm, hắn ta gọi cho Greko đang ở đoạn đầu đài chờ đến giờ xét xử Mei...... Ngay khi đầu dây bắt máy hắn ta vội vàng, cuống quít -Báo cáo ... ngài Greko ... thủ phủ đang bị tấn công..... -Gì cơ ? Các ngươi không bảo vệ được ư ? Lũ vô dụng ! -Ngài nói gì cơ ạ ..... AAAAAAAA ! Tiếng đầu dây gọi đến lập tức ngừng lại, Greko chán nản ra lệnh cho 1 trong 2 tên cận vệ của mình -Leo, ngươi nghe thấy rồi chứ ? Lũ vô dụng đó không giữ được nhà cho chúng ta đâu ! -Xin ngài tin ở tôi ! Ngay sau đó hắn ta biến mất trong không trung, hắn ta di chuyển với tốc độ rất nhanh tiến thẳng về phủ. Tiếng điện báo lần thứ 2 lại vang lên, Greko trở nên cáu kỉnh -Cái chết tiệt gì thế ? Bộ các ngươi thích phá hoại niềm vui nhỏ nhoi của ta thế à ? -Xin lỗi ngài Greko .... nhưng kho bạc của thành phố Sen..... * Rè ... Rè ... * Tiếng điện báo bị đứt đoạn khi hắn còn chưa kịp nói hết câu -Bọn khốn này định đùa với ta đây mà ! Ozon ta dao việc ở kho bạc cho ngươi đó nhanh đi ! -Vâng ! Dứt lời hắn ta cũng biến mất trong không trung. Trong khi đó tại kho bạc phía Bắc thành phố, Sui và Sou đã đập nát bọn quan lính một cách dễ dàng, Sou tạch lưỡi -Bọn chúng yếu quá ! Chán quá đi mất thôi ! -Bình tĩnh nào chị hai ! Theo dự đoán của master, cái thứ đó đang đến đó ! -Cái gì cơ ? -Một tên cận vệ của Greko Sion ! Sou nói với một nụ cười tự tin, cô bé chỉ tay về phía bầu trời đang tối xầm lại. Những cơn gió lốc mạnh bắt đầu xuất hiện, làn mây đen từ trên trời bỗng xà sắt xuống mặt đất. Ngay khi lớp mây mù mịt tan, một bóng đen với chiếc áo choàng kín thân xuất hiện. Hắn ta dừng lại trước mặt Sui và Sou, ném chiếc áo sang một bên -Thì ra là 2 con búp bê đang quậy tưng tưng ở đây à ? Đám quân lính này đúng là vô dụng mà, chỉ có vài món đồ chơi vớ vẩn mà không xử lý được ! Xin chào 2 nhóc ta là Ozon ! Và ngài Greko giao cho ta việc ở đây ! Cô ta mang một chiếc áo lông vũ đen, cùng 4 đôi cánh dơi đen đằng sau lưng, đôi mắt đen đến nỗi nhìn vào chúng có cảm giác như rôi vào một hố đen vô định. Tuy nhiên vẻ tự tin không hề mất đi trên mặt Sui và Sou -Hắn ta có bị đần không nhỉ, sao lại gửi một con dơi đến đây ? -Mất lịch sự đó chị hai, loài dơi còn đẹp hơn cái thứ này ! -Cứ to mồm đi bọn nhãi con ! Chúng mày sẽ quỳ xuống ngay khi tao cắt rời từng bộ phận của chúng mày ra ? Ahahaha -Ngon thì đến đây đi ! Tại thủ phủ phía Đông thành phố Sen, Eva cảm nhận thấy luồng khí lạnh vừa kịp chạm đến người. Cô gái nhẹ nhàng đá cái xác của tên tổng đốc sang một bên, ngồi vào chiếc ghế đó Eva nhẹ nhàng và thư thái nói một cách vô thức : -Còn định ẩn thân ở đó đến bao giờ ? Ngươi đến để tiếp ta cơ mà nhỉ ? -AraAra Có lỗi ghê ! Xin lỗi vì màn rình rập thiếu ý tứ thưa tiểu thư ! Nhưng tiểu thư nên biết đây là nhà ai chứ ? Phá hoại nhà người khác như vậy thì đâu có nhã ý gì tốt đẹp nhỉ ? -Ồ thôi nào ít nhất ngươi cũng phải vứt cái lớp ạo bẩn thỉu đó, rồi giới thiệu bản thân với vị khách của ngươi đi chứ ! -Hơi ngược đời nhưng mà được thôi ! Tôi là Leo ! Hắn ta nhẹ nhàng cởi chiếc áo choàng vứt sang bện cạnh, Một tên lịch lãm mặc bộ đồ quản gia, mái tọc nhọn màu xanh biển với những hình săm quái dị trên khuôn mặt, hắn ta lịch sự cúi chào Eva -Nhìn vào luồng khí đó chắc ngươi có thể giúp ta vui vẻ được hơn bọn này nhỉ ? Eva di chân trên cái xác của tên lính dưới đất -Rất hân hạnh thưa tiểu thư ! -TỐT LẮM ! Dứt lời, cô ta lao thẳng vào người tên quản gia -Thế là 2 lá bài của ta đã lao vào cuộc chiến rồi, cỏ vẻ như lực lượng của ta đang bị phân tán như kế hoạch của ngươi nhỉ ! Thú vị đấy, giờ là lúc mà người anh hùng xuất hiện nhỉ ! VẬY SAO NGƯƠI CÒN CHƯA ĐẾN ĐÂY VÀ CHƠI VỚI TA ĐI TÊN KHỐN ! Những ngọn đuốc quanh khoảng sân bùng cháy dữ dội dưới ma lực mạnh mẽ của Greko. Mei đang ở giữa đoạn đầu đài, ánh mắt vô hồn không hề để ý đến tiếng hò hét nhục mạ của đám người ngồi xung quanh đó. Tôi lúc này đang lẩn trong đám dân thường đó cùng với Rin, tôi lấy chiếc đồng hồ trong túi ra xem, Rin bối rối hỏi tôi -Chúng ta làm sao đây anh hai ? Sắp đến giờ hành hình rồi ? Tên đao phủ to lớn tiến đến gần ép Mei cúi xuống một chiếc khung, rồi hắn đứng thẳng dậy bên cạnh cô. Greko lạnh lùng nói vọng xuống -Cô còn gì để nói không, nhìn tình hình có lẽ hắn ta không kịp đến đâu ! Guhahaha Đáp lại lời nói của hắn ta Mei hoàn toàn im lặng -Anh.. Anh hai ? Tôi xoa đầu Rin -Đừng lo Rin, mọi thứ đã nằm trong kế hạch ! Em chỉ cần bám vào nó thôi ! Hãy tin ở anh ! Ngay sau đó, tôi đã biến mất bỏ lại Rin một mình giữa dòng người. Vậy đó ! Anh cũng tin em Rin à nên em cũng cần tin anh, tôi nhếch một bên mép lên cười nhạt nhẽo -Không nói gì à ? Vậy thì đến lúc rồi đao phủ ! Khai đao ! Tên đao phủ vẫn đứng im ở đó không nhúc nhích -Đao phủ ? Tên kia nghe ta nói không ! Người đầu đến bắt tên đao phủ chặt đầu nốt hắn cho ta ! -Hmm ! Ngươi đang gọi ai thế ? Greko bỗng im lặng, toàn quân cùng đám dân thường cũng trở nên im lặng theo .... Trên vai tên đao phủ, tôi đang ngồi trên đó, ném đầu hắn ta xuống đất, tôi nhảy xuống đoạn đầu đài. Khẽ xoa đầu Mei, mỉm cười hỏi thăm cô bé -Yo, chúng ta lại gặp nhau rồi sao rầu rĩ thế cô gái ! -Ngươi... Ngươi ... Sao ngươi lại cứu ta .... Sao ngươi lại đến đây .... -Đơn giản mà vì cô là một trong số chúng tôi ! Những gì thuộc về tôi thì tôi sẽ không bảo giờ bỏ rơi ! -Đồ ngốc sao ngươi lại chống lại hăn ... chỉ vì ta cơ chứ ? -Ồ Ồ tôi thậm chí chống lại cả thế giới ý chứ ! Ishishishi Tôi cởi trỏi cho Mei, rồi dìu cô ta đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt tên Greko vẫn đang ngồi trên hàng ghế trên khán đài, tôi gọi lớn -Còn ngồi đấy làm gì Greko, xuống đây ngăn cản ta đi nào ! Nở một nụ cười mãn nguyện hắn ta cúi gằm mặt xuống -Vui ... Vui lắm .... -Gì cơ thằng kia ? -GUHAHAHA ! VUI LẮM THẮNG KHỐN CUỐI CÙNG MÀY CŨNG ĐẾN, TAO ĐĂNG CHỜ ĐÂY ! Ngay sau đó hắn ta nhảy xuống đài, cùng tiếng hò reo của dân chúng, hắn ta tiến thẳng về phía tôi không một chút ngao ngán. Ánh mắt Mei thì ngược lại, bất ngờ cô bé trẻ nên hoảng loạn và ngã xuống đất -Sao thế Mei cô sao thế ? -Tôi.. Tôi khống thể chống lại hắn ta ! Nhìn thấy vẻ hoảng sợ đó, tôi nắm lấy tay Mei -Vậy tôi sẽ đánh bay những thứ khiến cô sợ ! Đôi mắt long lanh của Mei như rực sáng, lời nói của tôi như thôi thêm sức sống vào đôi mắt vô hồn đó. "Nào giờ thì bắt đầu thôi, tao sẽ không thất bại lần này đâu thằng khốn nham nhở "