Khi thầy giáo là đại thần

Chương 7 : kết sư đồ và bị chỉnh

Câu nói của Ngô Gia có sức mạnh như một ngọn núi lửa, cả kênh [Thế giới] bỗng chốc tuôn trào. Mọi người đều bàn tán, không tin đại thần có thể thu nhận Tuyết Tuyết Hoàng Phương làm đệ tử. Tất cả đều nghĩ mình đang nhìn nhầm. [Thế giới][Yêu em hơn những gì anh nói]: Ta không thấy, không thấy gì hết. *icon che mắt* [Thế giới][Tân thủ][Ly Ly]: Ánh sáng của đại thần quá chói lòa. [Thế giới][Hương hoa hồng][Mai Phương]: Ôi đại thần của lòng ta. [Thế giới][Thiên Kiếm][Tứ đại mĩ nhân][Giang Giang nước chảy]: Tiện nhân sao có thể là đệ tử của Ngô Gia được? [Thế giới][Hòa Thượng][Nhi đồng trẻ]: Bạn Giang Giang nước chảy, bạn đã nghe câu không có gì là không thể chưa? [Thế giới][Kiếm Thánh][Gia Huy]: Giang giang, đừng có làm ô nhiễm bầu không khí. [Thế giới][Dương gia][Mộ Dương Mẫu]: Giang Giang nước chảy còn từ khác ngoài từ tiện nhân không? Vốn ngôn ngữ thật nghèo nàn. *icon khinh bỉ* [Thế giới][Thiên Kiếm][Tứ đại mĩ nhân][Giang Giang nước chảy]: !@#$%^&* Hệ thống: [Thiên Kiếm][Tứ đại mĩ nhân][Giang Giang nước chảy] nói tục. Cấm phát ngôn trong vòng một giờ. Phương Tuyết nhìn dòng thông báo, cất lên tiếng cười hả hê. Trước đây, Tuyết Tuyết Hoàng Phương là một nữ tử đơn độc, nếu cùng lắm thì có thêm đệ đệ Trương Thanh Cửu. Mặc dù là thành viên của bang Thiên Kiếm, cô chưa bao giờ được mọi người coi trọng. Một mình cố gắng leo lên vị trí thứ 63 trong bảng xếp hạng, tất cả mới chú ý tới cô, nhưng sức ảnh hưởng của Minh Nguyệt cùng tứ đại mĩ nhân vẫn lớn hơn nên cô nhanh chóng bị xếp xó. Khi vụ Phương Tuyết hack nổ ra trên diễn đàn, hầu hết người chơi đều quay lưng với Tuyết Tuyết Hoàng Phương, vậy mà chỉ cần một lời của đại thần đã giúp cô có được sự ủng hộ của những người khác. Phương Tuyết hạnh phúc đến xúc động nghẹn ngào, vui sướng vì lần đầu tiên được người khác giúp đỡ. Nhưng cô vẫn băn khoăn, tại sao đại thần lại nói cô là đệ tử? Phương Tuyết cúi đầu, nhanh chóng xoát ra một tin nhắn. [Trò chuyện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Đại thần, chuyện đệ tử là sao? *icon ngạc nhiên* [Trò chuyện][Ngô Gia]: Từ giờ chúng ta là sư đồ. [Trò chuyện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Sao lại chọn tôi? [Trò chuyện][Ngô Gia]: Vì cô là người đầu tiên cho tôi đi gặp Diêm Vương. Phương Tuyết nhìn chăm chăm vào màn hình. Đại thần đang uy hiếp cô hay khen cô thế? Cô chỉ đơn giản chém ra một nhát thôi mà? Sao có thể tổn thương đại thần đức cao vọng trọng được? [Trò chuyện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Tôi xin lỗi, đừng nhắc lại nữa được không? *icon lo sợ* [Trò chuyện][Ngô Gia]: Được, chúng ta đi kết sư đồ. Phương Tuyết đang lưỡng lự, nhưng phía trước mặt cô đã hiện lên thông báo: “Ngô Gia muốn cưỡi chung sủng vật với bạn, bạn có đồng ý không?” Cô run rẩy kích vào phím có, nhưng lại ấn nhầm vào nút không. Ngay lập tức, đại thần lại gửi thêm một yêu cầu nữa. Phương Tuyết xác nhận xong, liền thấy Ngô Gia xuất ra một con rồng dài bảy thước, da vàng của nó óng ánh cả một góc trời. Sau đó, Tuyết Tuyết Hoàng Phương cùng Ngô Gia cùng cưỡi lên thân rồng, nó bay vụt lên trong không trung với tốc độ ánh sáng. Ngô Gia ngồi ngay sau Tuyết Tuyết Hoàng Phương, từng cơn gió mạnh khẽ khiến tóc hai người tung bay. Cánh tay của đại thần như vòng qua eo nữ tử áo trắng, cầm dây cương cưỡi rồng như cưỡi ngựa. Thoạt nhìn khiến người ta liên tưởng, anh ta đang ôm nhân vật của cô một cách phong tình. Được một lúc, con rồng từ từ hạ xuống. Ngô Gia nhảy xuống đất, sau đó đưa tay ra đỡ Tuyết Tuyết Hoàng Phương, hai người nhanh chóng đi vào gian Nguyệt Nhã. Một cụ bà miệng móm mém nhai trầu, thấy có người đến, liền cười để lộ hàm răng đã ố vàng. “Lão đã đợi từ rất lâu, may mắn cũng có hai vị đến.” Nói rồi, cụ bà nhanh chóng xuất ra hai tờ giấy, hướng dẫn cô cùng đại thần cách điền vào. Sau khi hoàn thành thủ tục, thông báo lại một lần nữa hiện lên. Hệ thống: Chúc mừng người chơi Tuyết Tuyết Hoàng Phương và Ngô Gia đã kết sư đồ. Chuyện vui trăm năm có một. Để tặng thưởng, game “Thiên địa nhân gian” tặng hai người 10000 điểm thành tích. [Thế giới][Kiếm Bạc][Hương Diệu]: Trời ạ, số hên thế? [Thế giới][Tân thủ][Thanh Tế Mĩ Hoa]: Đại thần, ta muốn được làm đồ đệ. [Thế giới][Nem chua rán]: Đả đảo, tại sao lão tử đăng kí mà không được thưởng? [Thế giới][Tiền vàng][Khánh Linh Tinh]: Ô, chúc mừng, chúc mừng. [Thế giới][Kiếm Thánh][Vô Ảnh]: Chúc mừng lão đại, chúc mừng đệ tử của lão đại. [Thế giới][Kiếm Thánh][Tung Hoàng Ngang Dọc]: Lão đại khao anh em đi ~~~. [Thế giới][Kiếm Thánh][Cầu Vồng]: Tuyết Tuyết Hoàng Phương, số cô may lắm đấy nhé! ... Tất cả bang Kiếm Thánh hầu hết đều lên, làm lag cả kênh [Thế giới], nhiều tin nhắn cũng được gửi đến làm hộp thư Phương Tuyết chật kín. Cô vừa trả lời, vừa nhanh nhẹn xóa bớt. Phương Tuyết cảm thấy mình như một người nổi tiếng, là tâm điểm của game. Mọi người đều nói cô số đỏ mới được làm đệ tử của Ngô Gia, có người còn hỏi cô làm cách nào mà khiến đại thần thu nhận đồ đệ. Phương Tuyết chỉ lắc đầu rồi cười xòa. [Trò chuyện][Ngô Gia]: Giờ ta có chút việc. Tối sẽ lên. Vừa gửi tin nhắn, chưa kịp để Tuyết Tuyết Hoàng Phương nói câu gì, nick của Ngô Gia đã xám ngắt. Phương Tuyết ở lại với đống câu hỏi của mọi người, thấy Ngô Gia out cũng lập tức nhấn phím thoát. Cô ngồi trước màn hình đen, khẽ xoay vai một chút cho đỡ mỏi. Rồi cô xuống ăn trưa, tiện thể cất luôn bản kiểm điểm vào trong cặp, định đi nói chuyện với Ngô Quân. Giờ là 1h trưa. Phương Tuyết đứng ở cửa phòng 129. Đây vốn là phòng làm việc riêng của vị giáo sư trước dạy cô, nhưng vì ông đi Pari, căn phòng nhanh chóng chuyển nhượng cho Ngô Quân sử dụng. Lúc này, Ngô Quân đang nhâm nhi cốc cà phê đã nguội, mắt chăm chú nhìn vào tập bài kiểm tra của sinh viên. Anh vừa cầm bút, vừa lia lịa gạch mấy vết đỏ vào bài. Phương Tuyết rón rén đi vào phòng. Cô đứng ở đằng sau Ngô Quân, nhìn anh chấm điểm. Tay anh làm một cách dứt khoát, phần gì sai, anh gạch thẳng. Vì vậy, lướt qua xấp bài, điểm hầu như đều thấp. “Em định nhìn tôi đến bao giờ?” Ngô Quân vừa chấm vừa cất tiếng hỏi, mắt vẫn không liếc sang cô một cái. Phương Tuyết khẽ giật mình. Cô đứng thẳng người, nghiêm giọng lại:“ Em đến nộp bản kiểm điểm.” Ngô Quân nghe vậy, đột ngột dừng tay, quay ghế sang phía cô. “Trước khi vào, em có gõ cửa chứ?” “Hình như... hình như không.” “Vậy em ra ngoài gõ lại cho tôi.” Ngô Quân vẻ ngoài đanh mặt, nhưng thực ra anh đang muốn trêu chọc cô gái nhỏ. Phương Tuyết nhìn thầy Quân. Cô biết anh ta ghét cô mà! Thế nên mới chỉnh lên chỉnh xuống. Có mỗi thế mà cũng bắt cô ra rồi vào lại? Một con người quá độc tài, quá nghiêm khắc. Cô bước chân ra khỏi phòng, sau đó gõ vài tiếng lên cánh cửa một cách uể oải. “Ai thế?” Ngô Quân giả vờ không biết, hỏi. Phương Tuyết thầm nhủ:“ Biến thái, biến thái, ta phải nhin.” Cô cất lên tiếng cười nhẹ nhàng đến sởn da gà. “Dạ, thưa thầy, em là Hoàng Phương Tuyết bên ngành báo chí. Em đến gặp thầy ạ.” Ngô Quân lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, nói giọng niềm nở:” Phương Tuyết đến đấy à? Lần sau em cứ tự động vào, không cần gõ. Phương Tuyết nuốt giận, nhịn tiếp lần hai. Cô hùng hổ bước đến trước mặt thầy Quân như nện xuống sàn. Ngô Quân nhìn từng cử động tức giận của cô, anh nén cười làm vai run run. Kiềm chế, anh hỏi:” Trò đến đây có chuyện gì không? Hay muốn mời tôi đi ăn à?” Lời nói của Ngô Quân như một nhát dao cứa vào vết thương lòng của Phương Tuyết, khơi gợi lại hình ảnh khi cô đau khổ móc ví ra trả tiền. Phương Tuyết vô cùng không vui. Cô đặt tập giấy đập bốp phát xuống mặt bàn. “Em đến đưa bản kiểm điểm.”