Ta sững sờ nhìn Tu Hồng Miễn, hắn, hắn đánh ta. Hình như Tu Hồng Miễn cũng ngây ngẩn cả người, nhìn tay hắn không nói gì. Ta cười với hắn, nhưng nụ cười ấy mang theo sự khổ sở, chua xót. Trong nháy mắt ta xoay người, lỗ mũi chua xót, nước mắt cũng không ngăn được nữa, chảy ra. Tu Hồng Miễn kinh ngạc đứng yên nhìn, trong cổ họng như có cái gì mắc kẹt lại, rất khó chịu. Trở lại cung Dư Điệp, bọn Bích Quỳnh hình như không nghĩ ta sẽ trở về sớm như vậy, cho nên đang ở chung một chỗ tán gẫu, nhìn thấy mặt ta đỏ lên, sợ đến mỗi không nói nên lời. Nhìn thấy bọn họ, ta cười cười. “Ta trở về trước” Bích Thanh và Tiểu Cúc cũng mờ mịt nhìn ta, không biết vì sao mặt ta đỏ lên như vậy mà vẫn còn cười với bọn họ. Chỉ có Bích Quỳnh là mắt đỏ hoe, chạy tới đỡ lấy ta. “Nương nương, trước hết người vào bên trong phòng nghỉ ngơi đi, em sẽ mang nước tới cho người. Bích Thanh” Nghe thấy Bích Quỳnh gọi mình, Bích Thanh vội vàng chạy tới. “Mau đỡ nương nương vào phòng” vẫn không quên trừng mắt cảnh cáo nàng một cái. “Không được nhiều chuyện.” Bích Thanh gật đầu một cái, ngoan ngoãn dìu ta trở về phòng, không nói một câu nào. Chỉ một lát sau Bích Quỳnh bưng một chậu nước vào. “Bích Thanh, ngươi đi ra xem Tiểu Cúc, đừng để cho nàng ấy ngã từ trên dây đu xuống.” Bích Thanh gật đầu một cái, chạy đi chơi cùng tiểu Cúc. Bích Quỳnh tỉ mỉ lau chùi máu trên mặt ta, lẳng lặng không nói một câu nào, cũng không hỏi cái gì. Lau xong, Bích Quỳnh để chậu nước sang bên cạnh, ngồi xuống cùng với ta, cứ ngồi yên lặng như vậy. Cảm giác như thế thật tốt, hiện tại trong lòng ta đang khó chịu cũng không muốn nói chuyện, nhưng có người cùng ngồi với ta, ít nhất cảm giác ta cũng không quá cô đơn. Không biết qua bao lâu, chỉ nghe phía ngoài Bích Thanh đang gõ cửa. Bích Quỳnh nhẹ giọng hỏi. “Nương nương, người còn chưa dùng dùng bữa? Nếu không để em bảo bọn họ dọn mọi thứ đi......” “Không cần!” Ta ngẩng đầu lên, nhìn Bích Quỳnh cười cười. “Dù thế nào thì vẫn phải ăn cơm! Đi ăn cơm thôi.” Bích Quỳnh cười khổ, đi theo phía sau ta, nương nương vẫn như vậy âm thầm đem nỗi khổ của mình nén xuống. Ăn cơm trưa xong, ta đi gọi A Hu. Ta nói muốn xuất cung sớm hơn dự định. Điều này mang đến cho Thiện Xá không ít phiền toái, nhưng hắn chỉ nói một chữ. Được. Mỗi tháng Thiện Xá sẽ vào cung báo cáo mọi chuyện với Tu Hồng Miễn, phân tích tình hình chính sự, hôm nay hắn vẫn vào cung như thường lệ. Kế hoạch của chúng ta tuy rằng sớm hơn dự kiến nên có chút gấp gáp, nhưng lại được sắp xếp vô cùng ổn thoả. Thiện Xá vào cung bàn bạc cùng Tu Hồng Miễn, ngày đó lại là ngày để tất cả các phòng cung chuẩn bị tổng kết cuối tháng, người ra vào hoàng cung khá nhiều so với bình thường, lựa chọn ngày này là tốt nhất. Chỉ cần ta báo cho Thiện Xá chậm một ngày, nhất định sẽ bỏ lỡ cơ hội rất tốt lần này. Ta và bọn Bích Quỳnh cũng đã thu xếp gọn gàng, chuyện còn lại phải nhờ Thiện Xá giúp đỡ, hắn phải giữ chân Tu Hồng Miễn, càng lâu càng tốt! Chúng ta đang đợi thời cơ, thấy thời gian gần đúng, ngay lập tức bắt đầu hành động. Lần này Thiện Xá và Tu Hồng Miễn nói về chuyện có tin tức mới nhất từ phía Kiền Sở, nghe nói hắn chuẩn bị đến thăm Thánh Dụ, chuyện này khiến hai nước hết sức coi trọng. Từ xưa tới nay, chưa bao giờ có chuyện vua một nước lại tự mình đi thăm các quốc gia khác, dân chúng hai nước hết sức quan tâm đến chuyện này, cho là Kiền Sở Vương rộng lượng, chân thành, tình nguyện bỏ qua thân phận vua một nước để đến thăm Thánh Dụ. Nhưng cũng có kẻ cho rằng Kiền Sở Vương không để ý đến toàn cục, không giữ được tôn nghiêm của một bậc Đế Vương. Nhưng chuyện lần này Thiện Xá muốn nói với Tu Hồng Miễn là sau khi Kiền Sở Vương đến, nên tiếp đãi hắn như thế nào. Nếu tiếp đãi hắn giống như sứ thần, thì có vẻ như quá mức tuỳ tiện, không đủ thành tâm. Nhưng nếu như lấy lòng quá mức, lại tỏ ra thân phận của Thánh Dụ thấp hơn Kiền Sở. Lần này hai người thảo luận vô cùng thành công, đặc biệt là những điểm Thiện Xá đã đưa ra. Đã sớm qua giờ ăn trưa, mọi người đều đói bụng. Tu Hồng Miễn giữ Thiện Xá ở lại, chuẩn bị ăn trưa cùng hắn. Ngay lúc ấy, ngoài cửa lại có người đến báo, không thấy Dư phi nương nương đâu!