Khí Phi Không Dễ Làm
Chương 139
Tu Hồng Miễn vừa nghe, cả người như bị sét đánh, vội vàng chạy tới cung Dư Điệp.
Thiện Xá nhìn thấy cử động của Tu Hồng Miễn, rơi vào trầm tư.
Đi tới cung Dư Điệp, trừ thủ vệ phía ngoài, bên trong không một tiếng người.
Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày, ngay cả nha hoàn cũng mang đi?
Lúc thủ vệ tuần tra vòng ngoài cung Dư Điệp, bọn họ cũng nhìn thấy Dư phi nương nương mang theo Bích Quỳnh rời đi, nhưng bọn hắn cho là nương nương chỉ ra ngoài đi dạo một chút giống như bình thường, nên không suy nghĩ nhiều.
Tu Hồng Miễn lập tức thẩm vấn thủ vệ canh cổng thành hôm nay, bọn họ cũng nhìn thấy Trì tướng quân ra khỏi cửa thành, nhưng vì kẻ ra người vào nhiều nên cũng không chú ý Trì tướng quân đi về phía nào.
Tu Hồng Miễn nắm chặt bàn tay, một nắm đấm đập mạnh vào cây trụ.
“Cảnh Nhân!”
“Có nô tài.”
“Huy động toàn bộ ám vệ, tìm kiếm khắp thành!”
“Vâng”
Tu Hồng Miễn híp híp mắt, với từng ấy thời gian nàng cũng chưa thể chạy xa, nhất định là vẫn còn ở trong Hoàng thành!
Cảnh Nhân nhận lệnh rời đi, Hoàng thượng vì chuyện này mà huy động tất cả ám vệ, đây là chuyện chưa bao giờ có. Trách nhiệm chính của ám vệ là bảo vệ an toàn cho Hoàng thượng, cho dù Hoàng thượng có thật sự bị ám sát, cũng chỉ huy động một phần ra ngoài bảo vệ, cho nên, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng nhất định phải để lại một bộ phận ám vệ, chuẩn bị cho những tình huống ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ...... Cảnh Nhân suy nghĩ một chút, không thể trái lệnh của Hoàng thượng, nhưng nếu an toàn của Hoàng thượng bị uy hiếp, vậy cái mạng này của hắn giữ lại cũng vô ích.
Cảnh Nhân tự mình để lại năm ám vệ.
Năm ngày sau, vẫn có không tin tức.
Tu Hồng Miễn ngồi trong đại sảnh của cung Dư Điệp, vị trí này, mấy ngày trước hắn thường xuyên ngồi, nhưng bây giờ đã không còn người kia.
Mấy canh giờ ngắn ngủn, nàng không thể nào ra khỏi phạm vi Hoàng Thành. Bản lĩnh ám vệ của hắn đến hắn còn phải tin tưởng, nếu nàng còn ở đây, nhất định có thể tìm được! Trừ phi...... Tu Hồng Miễn híp híp mắt, khóe miệng nở nụ cười lạnh, nàng dám chơi chiêu này với trẫm.
Hiện tại đã đến giờ ăn trưa, ta đang chơi cờ vây cùng Bích Quỳnh. Đối với cờ vây ta một chút cũng không biết, ngẫu nhiên Bích Quỳnh mười cái lại biết đến chín, cho nên hai người mới đánh, chơi không phải cũng rất vui sao.
Nghe tiếng nói từ bên ngoài truyền tới, đã đến giờ dùng cơm trưa.
Ta cùng Bích Quỳnh thu dọn bàn cờ vây, nhanh chóng chạy vào bên trong phòng.
Đừng có hoài nghi bản lĩnh của Tu Hồng Miễn, hắn muốn tìm ai mà không được, ngoại trừ hắn tìm sai chỗ.
Mà ta cùng Bích Quỳnh có thể sống nhàn nhã như vậy, chính vì chúng ta chưa thực sự rời khỏi hoàng cung, chỉ giả bộ cho Tu Hồng Miễn thấy.
Chính xác mà nói, bây giờ bọn ta đang ở chỗ an toàn nhất trong hoàng cung, chỗ của Bân hộ tướng.
Vì Bân hộ tướng không muốn tiếp xúc với người khác, cho nên ở đây chỉ có Phùng mụ chăm sóc hắn, mỗi ngày ở bên ngoài đúng giờ đưa đồ ăn, gần như không có ai tới, tất nhiên Bân hộ tướng cũng sẽ không nói chuyện cùng người khác, chính vì ta lợi dụng điểm này nên mới tới trốn ở đây.
Người mà thủ vệ nhìn thấy đi ra khỏi phủ Tướng quân, tất nhiên là Tiểu Cúc giả trang, Bích Thanh làm ra vẻ là tuỳ tùng của ta. Lúc ấy người người hỗn tạp, ra vào nhiều, lúc vào cung Thiện Xá cũng "vô ý" nhắc hôm nay Trì tướng quân cũng sẽ vào cung.
Do lúc trước bị Thiện Xá nói gạt, cho nên khi thủ vệ thấy “Trì tướng quân” xuất cung cũng cho là Trì tướng quân đã đi vào, giờ đi ra ngoài cũng là chuyện đương nhiên, nên không cẩn thận tra xét, dù sao địa vị Tướng quân cũng cao hơn mình rất nhiều lần, nên không dám chậm trễ.
Hai người khó giải quyết nhất đã đi rồi, ta và Bích Quỳnh cũng thấy áp lực giảm đi rất nhiều. Ở chỗ Bân hộ tướng bọn ta không chỉ chiếm đoạt giường của hắn, để cho hắn ngủ ở phòng ngoài, còn lấy đồ ăn của hắn mỗi ngày. Tất nhiên đó là bởi vì lúc trước ta thường đến chỗ hắn giao lưu, cho nên hắn cũng hết sức vui vẻ thu nhận chúng ta.
Buổi chiều Phùng Mụ vẫn đưa Bân hộ tướng ra ngoài đi dạo như cũ, nhưng mà bà ta đứng đó một lúc, cũng chưa đi.
Ta và Bích Quỳnh nấp ở bên dưới gầm giường trong phòng, dứt khoát yên lặng đọc chú ngữ “Đi mau đi mau“.
Phùng Mụ đi vào bên trong phòng. “Dư phi nương nương?”
Miệng ta trong nháy mắt mở ra đến mức to nhất, ta trốn ở nơi bí mật như vậy mà cũng bị phát hiện?!
“Dư phi nương nương?” Phùng Mụ vừa nhẹ giọng gọi, vừa tìm xung quanh phòng, xem ra bà ta cũng không phát hiện ra, nhưng làm sao bà ấy biết ta đang ở đây? Chẳng lẽ là Bân hộ tướng đi mật báo?! Tên tiểu tử thối này. A...... Không đúng, phải là trưởng thành, không ngờ hắn dám chơi xấu sau lưng ta!
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
11 chương
52 chương
72 chương
41 chương
49 chương
172 chương