Khí Phi Không Dễ Làm
Chương 137
Thượng Quan Lệ nghe nói gần đây hoàng thượng luôn ở bên Dư phi, không biết nàng sử dụng thủ đoạn gì để mê hoặc hoàng thượng. Nàng sai người hỏi thăm, biết hôm nay hoàng thượng muốn dẫn ta đến thư phòng của hắn, hắn chưa bao giờ cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào nơi đó, ngay cả nàng cũng không! Cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là “Vô tình gặp gỡ” bọn họ ở trên đường. Trong mắt Thượng Quan Lệ thoáng qua một ta ác độc, nữ nhân kia hết lần này đến lần khác trốn thoát khỏi tay nàng, không diệt trừ, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến địa vị của nàng.
Từ đằng xa, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng của hai người, Thượng Quan Lệ lập tức gọi nha hoàn phía sau, làm như đang tản bộ về phía trước.
Từ lúc nhìn thấy Thượng Quan Lệ nụ cười của ta liền biến mất, thay vào đó là một gương mặt lạnh lùng. Hình như nữ nhân này quá tự mãn, chẳng lẽ nàng ta cho rằng ta ngốc đến mức không biết mình bị ai làm hại sao? Vẫn tự tin cho rằng mưu kế của mình không hề có sơ hở?
“Nô tì tham kiến hoàng thượng”
Vừa nghe thấy tiếng của Thượng Quan Lệ, ta rùng mình ớn lạnh, nhất thời quên mất tay còn bị Tu Hồng Miễn nắm, cho nên ta vừa mới run một chút, Tu Hồng Miễn liền cảm thấy rất rõ ràng.
Len lén liếc hắn một cái, mặc dù không thấy biểu cảm gì trên mặt, nhưng ta lại cảm thấy rõ ràng đáy mắt hắn có ý cười.
Thượng Quan Lệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ta và Tu Hồng Miễn nắm tay nhau thì kinh ngạc đến mức sững sờ.
“Lệ nhi miễn lễ.” Nghe thấy giọng nói của Tu Hồng Miễn, Thượng Quan Lệ mới thu vẻ sửng sốt lại.
“Trong lúc rãnh rỗi Lệ nhi tùy ý đi dạo ở chỗ này một chút, không biết hoàng thượng muốn đi đâu?”
Tu Hồng Miễn cười cười. “Tâm tình Dung nhi gần đây không được tốt lắm, trẫm đi dạo với nàng một chút.”
Thượng Quan Lệ vừa nghe thế, liền bước lại gần Tu Hồng Miễn. “Mấy ngày nay hoàng thượng chỉ biết quan tâm Dư Phi muội muội, lại lạnh nhạt nô tì.”
Một tay Tu Hồng Miễn vòng qua eo Thượng Quan Lệ. “Lệ nhi nói gì vậy, trẫm lạnh nhạt ngươi khi nào?”
Ta thấy một tay Tu Hồng Miễn nắm tay mình, một tay lại ôm Thượng Quan Lệ, trong lòng buồn bực, định rút tay ra để cho hắn thoải mái mà ôm.
Tu Hồng Miễn thấy ta định rút tay lại, liền tăng thêm sức lực trong tay, làm cho ta không thể nào rút ra.
Ta cau mày nhìn Tu Hồng Miễn, ý của hắn là gì? Chẳng lẽ muốn hai chúng ta cùng đi hầu hạ hắn?! Ta dùng sức rút tay ra, muốn bất chấp tất cả để rút ra.
“Lệ nhi nghe lời, mau trở về đi, chờ trẫm có thời gian sẽ tới chỗ ngươi.”
Hình như Thượng Quan Lệ cũng không hài lòng qua loa như vậy, “Uhm, Lệ nhi không muốn, Lệ nhi muốn đi cùng hoàng thượng.”
Một tay Tu Hồng Miễn nắm chặt tay ta, một cái tay khác lại nhẹ nhàng ôm Thượng Quan Lệ, rõ ràng đang dùng sức, lại phải dịu dàng nói với Thượng Quan Lệ, làm cho hắn cảm thấy hết sức khó chịu.
“Mau trở về đi, tối nay trẫm đến chỗ ngươi được không?” Tu Hồng Miễn không nhịn được nói, bởi vì ta đang véo mạnh vào tay của hắn, ý đồ làm cho hắn bị đau mà buông ra.
“Đây chính là ngài nói đấy, tối nay nô tì ở cung Duệ Hoa chờ ngài” Thượng Quan Lệ đang chìm đắm trong ngọt ngào, không hề thấy bên kia đang chiến đấu kịch liệt.
Tu Hồng Miễn ừ một tiếng ý là hắn đã đồng ý, một cái tay khác chợt dùng sức nắm tay ta, tiễn bước Thượng Quan Lệ.
Đang dùng hết toàn để véo hắn, ta nhận được tín hiệu của hắn, đành phải thôi, lập tức bỏ tay ra đứng thẳng, làm bộ như không có chuyện gì. Nếu để cho Thượng Quan Lệ biết ta làm như vậy với hoàng thượng, chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái không cần thiết.
Lúc gần đi Thượng Quan Lệ ném cho ta một ánh mắt khiêu khích, nàng nghe nói mặc dù mỗi ngày hoàng thượng đều đến chỗ của ta nhưng cũng không ở đó qua đêm, đây là điểm may mắn nhất của nàng.
Đợi cho Thượng Quan Lệ đi xa, một tay Tu Hồng Miễn liền nắm cằm của ta. “Con mèo nhà ngươi có thể thu móng lại được rồi đấy, ngoan ngoãn cho trẫm!”
Cái gì?! Hắn dắt ta đến đây! Nhưng lại tình chàng ý thiếp với nữ nhân khác trước mặt ta, chẳng lẽ còn muốn ta cười nhìn của bọn họ thân thiết hay sao! “Ngươi thích làm gì với nàng ta mặc kệ, nhưng xin ngươi đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu đã chạm vào nữ nhân khác mà chạm vào ta!”
Tay Tu Hồng Miễn đột nhiên tăng thêm sức lực, làm ta đau đến mức nước mắt tràn ra.
“Ngươi dám nói với trẫm như thế!”
Ta cố nén đau quát. “Ta nói cũng đều là sự thật! Ngươi đứng trước mặt một nữ nhân lại ôm ôm ấp ấp một nữ nhân khác, chẳng lẽ ngươi không biết xấu hổ hay sao! Chính vì ngươi hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của người khác, nên mới thân thiết với nữ nhân khác ở trước mặt ta!”
“Chát!” Một tiếng thanh thúy mà dứt khoát vang lên.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
11 chương
52 chương
72 chương
41 chương
49 chương
172 chương