Đêm thành thân đó, tân nương ta đây, vẫn ngủ trong phòng của ta, giá y ta đặt ở bên giường, đồ chơi này về sau có lẽ còn hữu dụng, coi như tạm thời làm đạo cụ, trước tiên cứ để đây đi. Có lẽ là tâm tình quá tốt, ta ngủ rất ngon, cả đêm vô mộng, thức dậy cũng sớm. Buổi sáng mới bò dậy, ta liền thấy Sẹo ca đang cho gà ăn, A Tam đang đánh nước, Lục Trúc đang nấu cơm. Một nhà nhiều ngừoi ấm áp, hại ta cũng có chút không muốn rời khỏi nơi này. Nhưng quá đáng tiếc chính là, cuộc sống yên bình như vậy tất nhiên là không lâu nữa, vì vậy, chuyện nên giải quyết, nhất định phải nhanh chóng giải quyết một chút. Suy nghĩ vừa thông suốt, ta chạy vào phòng bếp tự mình đi lấy lướt nước ra ngoài rửa mặt. Mặc dù Lục Trúc là nha hoàn, nhưng chúng ta thật đúng là không giống như chủ tớ bình thường. Thời điểm cao hứng Lục Trúc có thể vì ta đem trà đưa nước phục vụ đủ kiểu, nếu nàng lười biếng thì sẽ không làm, ta cũng có thể tự mình động thủ. Chính là, sau khi ta tự làm, Lục Trúc bình thường sẽ bày ra sắc mặt u oán cho ta xem, giống như là ta đoạt việc của nàng. Làm chủ nhân, ta có thời điểm rất áp lực. Ta rửa mặt xong, mới vừa dùng qua điểm tâm, bên ngoài đã có người tới gõ cửa. Ta cho A Tam phông cảnh quân một ánh mắt, để cho hắn đi xem một chút. A Tam nhanh chóng thu thập bát đũa, đi ra bên ngoài nhìn xem. Từ chỗ này của ta, có thể thấy A Tam thật nhanh đi tới, nhảy lên, nằm trên tường rào sân nhìn xuống. . . . . . Ta yên lặng che mặt, nếu là người bình thường, ai sẽ làm như vậy chứ? Trực tiếp mở của, hoặc là từ khe cửa nhìn ra phía ngoài không được sao? Phông cảnh quân cố tình hành động rất khác biệt nh thế, không hổ là phông cảnh quân người khác không cẩn thận liền phát hiện không được. A Tam nhìn một lát, trở lại. Hắn nhỏ giọng nói với ta: "Là bạch y cô nương ngày hôm qua, một mình." Nhãn thần của ta chợt lóe, nghĩ một lát, từ từ đi ra phía ngoài. Thời điểm đi tới bên cửa, ta trước hết để cho Lục Trúc mở cửa. Đợi nàng nhìn rõ ràng phương viên này chỉ có một mình biểu muội, ta mới miễn cưỡng ló đầu ra, sâu kín nhìn biểu muội. Ánh mắt của ta không oán hận, cũng không bi thống. Ta từ trước đến giờ không thích diễn trò trước mặt nữ phụ, muốn diễn, ta liền diễn trước mặt tra nam chính, khiến nữ phụ biết rõ ta đây là diễn, rồi lại không thể không bực tức, không thể vạch trần ta. Hoặc là nói, nàng muốn vạch trần cũng không vạch trần được. "Ngươi có chuyện gì." Nhìn nàng một lát, ta mới chậm rãi mở miệng. Biểu muội nhìn ta, một bộ dáng vẻ nhu nhược, còn mang theo chút coi chừng: "Cô nương, ta mặc dù không biết biểu ca lúc nào thì có thêm một người biểu muội, nhưng ta tới nơi đây là muốn cầu xin ngươi, ngươi đi gặp biểu ca đi." Nàng cực kỳ đáng thương nhìn ta: "Ta nhìn ra được biểu ca có bao nhiêu thích ngươi, ngươi cần gì phải hành hạ biểu ca như thế chứ? Ta cùng với biểu ca trong sạch, thật chẳng có cái gì cả." Thời điểm nàng nói, trong mắt còn mang theo bi thương và uất ức. Nhìn biểu muội cứ như vậy diễn trước mặt ta, ta khẽ mỉm cười. Biểu muội này là nữ phụ có tâm kế của tác giả, vì vậy, nàng chẳng những sẽ diễn với tài tử, cũng sẽ diễn với nữ chính là ta đây. Nếu như ta là nguyên nữ chính mà nói, lúc này tất nhiên sẽ tin tưởng lời của nàng, cũng sẽ bị bộ dáng đáng thương của nàng làm cảm động. Nhưng quá đáng tiếc chính là, ta tâm địa sắt đá. "Ngươi nói cho hắn biết, hắn muốn chết muốn sống, có quan hệ gì với ta?" Ta nghịch ngón tay của mình, bộ dáng không chút để ý: "Nếu hắn muốn chết, chết sạch sẽ một chút, không nên để cho biểu muội ngươi tới quấy rầy ta. Ta à, nhìn thấy ngươi liền phiền lòng, ngươi sẽ làm hại ta ăn không ngon, thật là ghét." Bộ dáng nữ nhân ác độc ta làm cả mười phần mười, biểu muội đại khái hoàn toàn không ngờ biểu hiện của ta cùng ngày thành thân đó khác biệt lớn như vậy, nàng nhìn ta sợ run một lúc lâu. "Ngươi...ngươi làm sao lại nói như vậy, biểu ca yêu thích ngưoi như vậy, còn bị nha hoàn của ngươi làm bị thương thành cái dạng kia. . . . . ." "Nha hoàn của ta? Tại sao ta không nhìn thấy, ta cho ngươi biết, ngươi đừng tùy tiện vu cáo hãm hại người. Nha hoàn nhà ta ngây thơ thiện lương thuần khiết cực kì, nàng một cái nữ tử yếu đuối nho nhỏ, như thế nào tổn thương được đại nam nhân như biểu ca? Chớ có nói hươu nói vượn." Ta nỗ lực chọc giận biểu muội cô nương, làm ra một bộ phách lối lại không nhận nợ. Bản thân tác giả là một Tiểu Bạch, cái gọi là nữ nhân có tâm kế của nàng có thể thông minh được đến đâu? Quản chi ta chỉ là thông minh bình thường, cũng có thể hung hăng vui đùa bọn họ một chút. Ta vừa nói, vừa đến gần biểu muội, còn vươn tay vỗ vỗ lên mặt biểu muội, biểu lộ hết sức ác liệt, nét mặt tiêu chuẩn nữ nhân xấu: "Khuôn mặt nhỏ nhắn này a, còn rất thanh tú, không biết phía trên vạch mấy đao sẽ như thế nào đây? Nhất định sẽ càng xinh đẹp hơn." Diễn xuất sắc mặt của ta trong chớp nhoáng thay đổi, biểu muội trợn tròn mắt. "Ngươi, không ngờ ngươi lại là một nữ nhân ác độc như vậy, nếu biểu ca biết được diện mạo thật của ngươi mà nói. . . . . ." "Ngươi đi nói đi, nói cho biểu ca ngươi biết ca. Nói cho biểu ca ngươi biết, ta là dạng ngừoi gì, ác độc thế nào, nhẫn tâm thế nào, máu lạnh thế nào." Ta đưa tay, nắm được cằm của biểu muội, làm ra vẻ mặt ác độc: "Ta sợ ngươi không dám nói thôi, coi như nói rồi, biểu ca ngươi. . . . . . Tin sao?" "Ngươi...ngươi không cần quá đắc ý, ta nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngưoi trước mặt biểu ca!" Khí thế của biểu muội ngược lại không hề yếu, không hề bị ta hù dọa chạy mất, ngược lại cũng bởi vì biết được bộ mặt thật của ta, trong mắt không giấu được chút đắc ý nhỏ. Nội tâm ta khẽ mỉm cười, tạm thời, để cho nàng đắc ý đi. Sẽ để cho nàng dẫn biểu ca kia tới, dùng phương pháp cẩu huyết vạch trần "Bộ mặt thật" của ta, ta thật sự chính là thực mong đợi. Nguyên nữ chính bị nàng tính kế đủ thảm, biểu muội dùng một cây đao, vạch trần "bộ mặt thật" yếu đuối của nguyên nữ chính, nhng đổi thành ta, biểu muội sẽ làm như thế nào đây? Lấy sự thông minh của tác giả, muu kế của biểu muội đã thật lợi hại rồi, chỉ là, ta không phải loại tiểu bạch như nguyên nữ chính. Nàng cho dao găm ta liền nhận vào trong tay sao? Cũng không phải là ngu. Ta không nói chuyện nữa, chỉ là dùng ánh mắt tĩnh mịch nhìn biểu muội. Biểu muội dùng sức hất tay ta ra, chạy đi về. Ta thấy người đi được không còn hình bóng, mới ngáp một cái: "Diễn xuất sắc mặt cũng rất mệt mỏi, ta trở về ngủ. Đúng rồi, Lục Trúc, trừ nữ nhân kia, mặc kệ ai tới đều nói là ta đang hôn mê. Ôi chao, lúc ta hôn mê có thể làm được gì với nàng đây? Thật hiếu kỳ." Ta vặn vẹo eo thon, từ từ quay về. Chỉ nghe, Lục Trúc ở sau thân ta cũng dùng giọng nói giống như ta mở miệng nói: "Quả nhiên, gừng còn non cay, ta thật sự là mặc cảm!" ". . . . . ." Đúng rồi, dường như ta hiện tại tuổi còn ít hơn Lục Trúc. Chỉ là, Lục Trúc nói như vậy ý là. . . . . . Tiếp tục coi ta làm gương. Ôi, ta sẽ rất xấu hổ. Ta che mặt, muốn trở lại trên giường lăn lộn, thời điểm không có việc gì làm lăn đến trên giường nghỉ ngơi là tốt nhất. Hơn nữa, hiện tại ta còn muốn trở về hôn mê đấy.