Tài tử bị ta ép đến rối loạn, ánh mắt hắn có chút hoi sâu, hình như là nhớ ra cái gì đó. . . . . .
"Ta...ta yêu nàng. . . . . . sao?"
Ta hiểu rõ tài tử đã bị ta bức bách không thể không đối mặt với nội tâm của mình, sự nghi ngờ của mình. Mặc dù đây là câu nghi vấn, ta cứng rắn nghe thành câu khẳng định!
Ngực ta kịch liệt phập phòng, thu tay trở lại, cuối cùng che kín miệng mình: "Ngươi quả nhiên, quả đúng như thế, đây cũng là một vòng lừa gạt mới sao?" Ta vừa nói, rốt cuộc cắn vỡ đồ ngậm trong miệng, nhất thời, khóe miệng ta liền chảy xuống chất lỏng màu đỏ tươi.
Mới vừa rồi ta vẫn chịu đựng nhỏ giọng nói chuyện, miệng cũng không thể mở lớn chính là vì lúc này.
Sau khi ta buông tay che miệng ra, trong lòng bàn tay trắng noãn liền có một vũng màu đỏ tưoi, mà khóe miệng ta, chất lỏng màu đỏ này tự nhiên cũng hết sức rõ ràng. Ta bi thương nhìn tài tử, nói: "Biểu ca, ta và ngươi tù đây, ân đoạn nghĩa tuyệt. Cả đời này, ta đều không muốn gặp lại ngươi, dù là một lần."
"Không! Yên Nhiên, Yên Nhiên! Ngươi làm sao vậy, đại phu, mau gọi đại phu!" Tài tử đột nhiên điên cuồng ôm lấy vòng eo yếu ớt của ta, ta lại kiên định khước từ lồng ngực của hắn:
"Buông ta ra!"
"Yên Nhiên, thật sự không giống như ngưoi nghĩ, ta thật sự không phải biểu ca của ngươi, ta không phải! Ngươi phải tin tưởng ta!" Hắn ôm lấy mặt của ta, hai mắt đỏ ngầu muốn lau vết máu ở khóe miệng ta, ta dùng cái tay sạch sẽ còn lại đẩy tay hắn ra. Ta đương nhiên không thể để cho hắn chạm vào máu của ta ỏ khoảng cách gần như vậy, để lộ sơ hỏi thì làm sao bây giờ!
"Ngươi đừng chạm vào ta . . . . . . Ta không muốn hận ngươi hơn nữa biểu ca. Ta cho rằng ta có thể tiếp nhận sự lừa gạt của ngươi thêm một lần nữa, ta cho rằng ta cái gì cũng có thể tiếp nhận, thương tổn như thế nào cũng có thể chịu đựng được. Nhưng ta sai lầm rồi, biểu ca, yêu bao nhiêu, liền hận bấy nhiêu!" Ta liều chết mà đẩy hắn, giùng giằng, dùng ánh mắt vô cùng oán hận nhìn hắn.
Hiện tại ta đã không cần quá nhiều ngụy trang thâm tình, ta có thể hung ác bao nhiêu thì hung ác bấy nhiêu.
Mắt tài tử đỏ lên, cơ hồ khóc lên, hắn bây giờ đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của biểu muội, trong mắt chỉ có nữ nhân ác độc ta đây. Không đúng, người ta bây giờ là Thánh mẫu tiểu bạch hoa.
"Yên Nhiên, Yên
Nhiên, ngươi đừng giãy giụa, ta trước tiên dẫn ngươi đi tìm đại phu được không? Đừng kích động, chúng ta trước tiên đi tìm đại phu."
"Sống có gì vui? Biểu ca. . . . . ." Ta lấy ra một cây trâm gỗ từ trong tay
áo, để trên chiếc cổ yếu ớt trắng nõ của mình: "Buông ta ra, nếu không ta liền chết ở trước mặt ngươi."
Thấy ta biểu hiện cực đoan như vậy, tài tử vội vàng buông cánh tay ôm lấy ta ra, để cho ta rốt cuộc được tự do. Ta làm bộ không thở nổi, nỗ lực hô hấp, thấy được tài tử đau lòng đủ kiểu, rồi lại không biết làm sao.
Vừa lúc đó, biểu muội thật rốt cuộc đi tới trước mặt chúng ta. Ta nhìn nét mặt của nàng còn có chút chưa tỉnh hồn, có lẽ là bị sự quyết liệt của ta làm sợ choáng váng.
Nàng đến rất đúng lúc, thòi điểm ta nhìn thấy nàng, lập tức mở miệng nói với tài tử: "Hai người các ngươi. . . . . ." Ta vừa nói, lại nhẹ nhàng nở nụ cười, mang theo chút tố chất thần kinh. Loại tố chất thần kinh hiện tại này của ta, vừa đúng có thể đâm chọc tới trái tim nhu nhược của tài tử.
"Chuyện tới bây giờ, hai người các ngươi liền hảo hảo ở cùng nhau đi, không cần lại xuất hiện trước mặt của ta, vĩnh viễn không cần." Ta vừa nói, từ từ lui về phía sau. Loại tình huống hiện tại này, không người nào dám đến gần ta. Cho dù có người muốn đến giúp đỡ cũng bị đám người A Tam cản lại, như vậy vừa đúng để cho ta phát huy.
Bọn họ ngăn cản rất nhiều người, chính là không hề cản biểu muội, dĩ nhiên là muốn cho nàng và ta đối diễn.
Biểu muội nhìn ta, ánh mắt có chút cổ quái. Nàng mềm mại kêu lên, kêu một tiếng biểu ca. Đáng tiếc biểu ca của nàng hiện tại đang mật thiết chú ý tới an nguy của ta, không rảnh để ý tới nàng.
"Hai người các ngươi, không cần lại xuất hiện trước mặt của ta, không cần. . . . . ."
Ta lộ ra bộ dạng hoảng hốt, sau khi biểu muội hơi đến gần tài tử, ta liền giả bộ hộc máu, tài tử lập tức càng thêm đi tới một chút, muốn tới gần ta. Ta dĩ nhiên là chợt lui về phía sau, thở dốc kịch liệt.
Biểu muội dĩ nhiên là không cam lòng, nàng lại một lần nữa đến gần tài tử, muốn cho tài tử nhìn thẳng vào sự tồn tại của nàng.
Ta vừa thở dốc, vừa lui về phía sau, thấy biểu muội còn muốn đi theo tài tử tới đây, ta rống lớn một tiếng: "Đủ rồi! Không cho phép các ngươi đi theo ta...ta không cho phép, toàn bộ cút hết cho ta! Biểu ca, ngươi nhất định phải kích thích ta thế này sao? Chê ta chết không đủ nhanh phải không?" Ta hiện tại giọng điệu tàn nhẫn, một bộ bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Tài tử thấy vậy, rốt cuộc làm ra chuyện tổn thương biểu muội nhà hắn.
Hắn quay đầu, hướng về phía biểu muội rống giận một tiếng: "Ngươi không nhìn thấy Yên Nhiên không chịu nổi kích thích sao? Không nên tới gần ta, không cho phép ngươi gần ta thêm nữa."
Nhìn thấy hành động cặn bã của tài tử, ta rốt cuộc hài lòng, ta hài lòng ngã về sau. Sẹo ca lập tức từ trong đám người nhảy ra ngoài, đón ta vào trong ngực. Tại góc độ người khác không thấy được, trong miệng ta mang máu hướng về phía hắn rực rỡ cười một tiếng. Sau đó, ta thấy được khóe miệng Sẹo ca co giật.
Sẹo ca bế ngang ta lên, ta làm bộ đã hôn mê, mặt vùi vào ngực Sẹo ca. Ta mới vừa rồi diễn lâu như vậy, cảm thấy mặt có chút co quắp, tốt nhất giấu đi nghỉ ngơi một chút. Ngược tâm này, cũng là công việc dùng thể lực đấy. Sẹo ca ôm ta rất có kỹ xảo, thời điểm để cho ta chôn trong ngực hắn, còn có thể nhìn nghiêng đến những người khác là trạng thái gì.
Sau khi ta "Bất tỉnh", tài tử lập tức bổ nhào tới, ngăn cản đường đi cuả Sẹo ca.
"Ngươi muốn mang nàng đi nơi nào, nàng bây giờ là thê tử của ta."
Sẹo ca nhìn biểu muội đứng bên cạnh tài tử: "Thê tử của ngươi là vị kia, cùng nàng đi chơi đi."
Thời khắc này, tại sao có thể không có Lục Trúc xuất hiện đây? Quả nhiên, sau khi Sẹo ca nói như vậy, ta liền thấy Lục Trúc thần kỳ xuất hiện giữa hai người, mang trên mặt biểu tình hết sức thống hận.
"Ta biết ngay, ta biết ngay ngươi đối với tiểu thư nhà ta không có hảo tâm. Nhưng ta không ngờ ngươi còn quá mức như thế này, mang theo nữ nhân này tới đây khiến tiểu thư nhà ta tức đến hộc máu, giận đến ngất đi!" Lục Trúc nói xong, vô cùng khí phách cho tài tử một bạt tai, cơ hồ trực tiếp đánh ngất tài tử.
Cho rằng Lục Trúc sẽ bỏ qua như vậy sao? Quá ngây thơ rồi. Ta nghĩ ta quả nhiên rất hiểu rõ Lục Trúc, bởi vì ta thấy nàng lại tiếp tục mở miệng: "Ngươi bây giờ còn có gì để nói? Vào ngày đại hôn của tiểu thư, thế nhưng mặc một thân bạch y xuất hiện, không phải nguyền rủa tiểu thư nhà ta chết sao? Nếu không phải ngươi bày mưu đặt kế, cô nương nhà nào sẽ can đảm như vậy, ngươi quả thực là tên tiểu nhân hèn hạ!" Lục Trúc không nói hai lời, một cái tát nữa quất tới, tốc độ nhanh đến tài tử muốn tránh cũng không tránh thoát, chỉ có thể để cho
Lục Trúc đánh đến mắt toàn sao.
Lục Trúc còn không chịu bỏ qua, tiếp tục tới: "Uổng tiểu thư nhà ta một lòng say mê, lại bị người làm hại tới trình độ như vậy, ta cho rằng ngươi chỉ là ngụy quân tử, không ngờ ta còn là quá coi trọng ngươi!"
Tài tử bị bạt tai liên tiếp như vậy, rốt cuộc phát cáu, hắn lớn tiếng cả giận nói: "Ngươi!"
"Ngươi...ngươi cái gì...ngươi còn dám trừng ta? Ngươi muốn nguỵ biện cái gì? Dù sao tiểu thư nhà ta đã ngất đi, không thấy được diện mạo xấu xí của ngươi, ngươi muốn nói gì cứ nói đi!"
"Ta!"
"Ta cái gì ta, ngươi còn muốn nói điều gì, còn muốn biện giải cho mình cái gì không? Hiện tại sẽ không ai tin tưởng ngươi nữa, tiểu thư nhà ta u mê cả đời, trải qua tổn thương như thế của ngươi, chắc hẳn cũng tỉnh táo lại, tuyệt đối sẽ không tin tưởng nam nhân ghê tởm ngươi nữa!"
Trong chớp nhoáng này, ta biết cái gì gọi là "Trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy"!
Ta len lén kéo kéo tay áo Sẹo ca, để cho hắn mau ôm ta trở về, màn kịch của hôm nay vì vậy kết thúc, lần tới ta tiếp tục. Lấy diễn kỹ của ta, lấy sự hưu hãn của Lục Trúc, tuyệt đối đã biến thành tổ hợp thiên hạ vô địch tuyệt hảo, muốn ngược cho bọn họ rực rỡ đủ kiểu thật sự là quá đơn giản.
Biểu muội chỉ là phái diễn kỹ.
Mà chúng ta, là phái diễn kỹ thêm hành động!
Ta đột nhiên có một loại cảm giác tự hào loại thật, đây là chuyện gì xảy ra? Lục Trúc nàng căn bản là phiên bản thăng cấp của ta.
Sẹo ca tuân lệnh muốn dẫn ta đi, Lục Trúc tự nhiên cũng biết nên thu tay lại rồi. Chỉ thấy nàng đột nhiên hừ một tiếng, thời điểm người khác cho là nàng lại muốn động thủ, nàng lại động chân rồi. Nàng hung hăng bay lên một cước, đá trúng phía dưới tài tử, khiến tài tử trong nháy mắt ngã xuống đất lăn lộn. Xong sau đó, nàng lại hung hăng nhổ mấy bãi nước miếng về phía tài tử, nhổ xong rời đi.
Chứng kiến tình cảnh như thế, mặt của ta hơi phát ra nhiệt.
A, đây là một cô nương thật tốt.
Ta hiện tại mới mặc kệ tài tử có bao nhiêu thảm, bởi vì ta biết, bây giờ ta hộc máu lại ngất đi, tài tử nhất định sẽ xuất hiện lần nữa ở trước mặt ta. Biểu muội này, tự nhiên cũng thế.
Trong kịch tình, biểu muội thông qua việc bôi nhọ nguyên nữ chính mà khiến tra nam áy này với nàng, từ đó từ bỏ nguyên nữ chính. Vì vậy có thể chứng minh, trước khi nàng thành công bôi nhọ ta, tài tử không thể nào đi cùng với nàng. Tài tử mặc dù là một ngụy tử, nhưng hắn vẫn coi như một quân tử. Vì vậy, ta có thể an tâm trở về, hơn nữa ngủ ngon giấc.
Sau khi mấy người chúng ta trở về, lập tức khóa cửa lại, ai cũng không rõ cho vào. Ta từ trong ngực Sẹo ca nhảy nhót ra ngoài, đặc biệt khỏe mạnh đặc biệt nhanh chóng lấy oán niệm thể ra. Nhìn thấy khối đá này càng ngày càng trắng, thậm chí sắp đến gần trong suốt, ta hả hê cười.
"Phấn đấu đi, bọn kẻ hầu, ngày mai huy hoàng rực rỡ sẽ ngay trước mắt! Chúng ta quả nhiên phải hợp tác tập thể!" Ta vừa nói, khí phách chỉ vào khối đá trước mặt, giống như phía trên kia đang lóng lánh ánh sáng vạn trượng.
Sẹo ca nhìn khuôn mặt tươi cười rục rỡ của ta, đặc biệt bình thường nói ra mấy chữ: "Không cách nào nhìn thẳng."
Thấy vậy, ta sờ sờ mặt của mình, hoài nghi mặt mình cũng ánh sáng vạn trượng rồi.
Lục Trúc hưng phấn đến đỏ bừng khuôn mặt bé nhỏ, nàng ghé vào trước mặt ta, vội vàng mở miệng nói: "Tiểu thư, ta hôm nay biểu hiện được không? Ta đều đánh đến tay mình tê rần! Ngươi thấy hay không, tài tử kia mặt tím tím xanh xanh dấu năm ngón tay. Thật kỳ quái a tiểu thư, tại sao càng đánh người ta càng hưng phấn, đánh xong vẫn muốn đánh, đặc biệt là thấy bộ dạng khiếp sợ của người bị đánh."
Nghe Lục Trúc nói như vậy, ta đột nhiên yên tĩnh lại. Ta yên lặng nhìn đầu Lục Trúc, tựa hồ trên ót nàng thấy được ba chữ lòe lòe phát ra hắc quang: "Tiểu quỷ súc"!
Ta đưa tay ra, sờ sờ đầu tiểu cẩu của Lục Trúc: "Đứa nhỏ này, tại sao có thể vặn vẹo tu tưởng của ta sâu sắc như vậy chứ? Rất cảm động." Ta chưa sờ đến hai cái, chỉ thấy thân thể Lục Trúc "vèo!" một cái lui lại đến phía sau.
Ta định thần nhìn lại, phát hiện là A Tam lôi Lục Trúc đi.
A Tam không hổ là A Tam, phông cảnh như thế, nếu hắn không phát ra âm thanh, thật rất khó làm cho người ta phát hiện.
Ta ho hai tiếng, chính thức tuyên bố, hôm nay tới đây thôi, ngày mai sao? Bọn họ mà tới thì cứ tiếp tục!
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
170 chương
27 chương
614 chương